Mỗi tháng Văn gia đều có một lần họp mặt ăn cơm gia đình.
Nhưng tôi không ngờ lần này tôi lại gặp Diệp Hạ Hoan ở nhà cũ.
"Chị Hạ Hoan thật vất vả mới về nước, em mời chị ấy cùng tới đây. Nhưng chị Hạ Hoan và anh trai em là thanh mai trúc mã, khi bé còn ở nhà chúng ta một thời gian ngắn, chị dâu hẳn là sẽ không để ý chứ?"
Là bạn thân của Diệp Hạ Hoan, Văn Lan kéo tay cô ta.
Vừa nói vừa ném ánh mắt khıêυ khí©h về phía tôi.
Tôi không để ý, cúi đầu lật xem tin tức bát quái trên điện thoại di động.
Trước mắt mà xem.
Người nên gấp gáp, không phải là tôi.
Quả nhiên.
Bởi vì nhận được một cuộc điện thoại mà Văn Thức An đến muộn, khi nhìn thấy Diệp Hạ Hoan lập tức trầm mặt.
Anh sải bước về phía chúng tôi.
Mắt Văn Lan nháy mắt sáng lên.
Cô chủ động nghênh đón, giọng điệu làm nũng: "Anh, em thấy chị Hạ Hoan ở nhà một mình thật đáng thương, cho nên mới muốn mời chị ấy cùng đến ăn bữa cơm. Nhưng em thấy chị dâu hình như không vui lắm..."
Cô ấy quay đầu lại và muốn nói về khuôn mặt đen của tôi, nhưng cô ấy chỉ nhìn thấy một nụ cười trên khuôn mặt tôi.
Một chữ "Ý" chợt rơi vào im lặng.
“Nhiều người một chút cũng náo nhiệt.”
Tôi đứng dậy, hướng về phía bọn họ khẽ gật đầu: "Tiểu Lan nói Diệp tiểu thư khi còn bé cũng ở nhà cũ một thời gian, nghĩ đến cũng không cần tôi ở cùng để trò chuyện. Các ngươi nói chuyện đi, tôi không quấy rầy.”
Văn Thức An trầm mặc nhìn tôi.
Mơ hồ mang theo một chút tủi thân.
Tôi quay đầu không để ý tới.
Nghĩ thầm người này theo tôi học lâu như vậy, nếu ngay cả loại thủ đoạn trà xanh cấp thấp này cũng nhìn không thấu, vậy thật uổng phí đọc nhiều tiểu thuyết như vậy!
Chắc chắn rồi.
Không đợi tôi lên lầu, Văn Thức An liền không kiên nhẫn cắt đứt lời Văn Lan: "Nếu như mặc quần yếm thủng mông, nước mũi chảy ròng ròng ở nhà tôi một tuần cũng coi như là ở qua một đoạn thời gian thì mèo con ch.ó con mà Lão Tam nhặt về ở đây một tháng cũng có thể nói là thành viên cũ của gia đình này. Văn Lan, thầy dạy Ngữ văn của em dạy em dùng từ tào lao vậy sao?"
Tôi không nhịn được vểnh tai lên, lại hít một ngụm khí lạnh.
Xưa nay được xưng là hoàn mỹ nữ thần Diệp Hạ Hoan mặc quần thủng đít, nước mũi chảy ròng ròng...
Không dám nghĩ, không dám nghĩ.
“Anh...”
"Thức An, em chỉ muốn đến xin lỗi anh. Ngày hôm qua là em không chú ý, để cho đám chó săn chụp được ảnh. Anh yên tâm, em nhất định sẽ...”
“Cô đúng là nên xin lỗi tôi.” Văn Thức An hơi nhíu mày, giọng nói có chút không vui cắt đứt lời Diệp Hạ Hoan.
"Những bức ảnh cố tình dẫn dắt sự hiểu lầm của người khác và những nhận xét trên mạng đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của tôi tại công ty. Tất nhiên, điều quá đáng nhất là đã ảnh hưởng đến mối quan hệ gia đình hoà thuận của tôi và vợ tôi. Thực tế tôi chỉ giúp đỡ một người phụ nữ bị ngã vì không thể đi giày cao gót mà cứ cố đi."
"Cho nên Diệp tiểu thư, chuyện này chỉ xin lỗi thì còn lâu mới đủ, phiền cô đợi lát nữa cùng trợ lý của tôi thương thảo chặt chẽ bồi thường cho tôi và công ty đi.”
Sắc mặt Văn Lan và Diệp Hạ Hoan trong nháy mắt đều trở nên xanh hơn không ít.
Nói thật, tôi vẫn luôn biết Văn Thức An có cái miệng độc như vậy.
Nhưng khi cái lưỡi độc ác của anh ta là dùng để đối phó với người khác.
Không thể không thừa nhận.
Rất sảng khoái.
Tôi cố nén cười đi lên lầu.
Tôi đem “Bách khoa toàn thư đàn ông tốt biết nói” vừa tìm được gửi cho Văn Thức An.
Tin tức đối phương trả lời rất nhanh.
[Thưa thầy, đây là tài liệu học tập mới sao?]
Tôi giả vờ trầm tư: [Có khả năng, cách nói chuyện của cậu khác với ý cậu muốn biểu đạt... hơi thể hiện một chút không?]