Chương 5

Ban đêm.

Văn Thức An thay áo sơ mi đen bó sát người.

Anh ấy đang làm việc với laptop trên tay.

Mắt kính che đi phân nửa cảm xúc, trong trẻo nhưng lạnh lùng cấm dục.

Đại khái là đang xử lý công việc quan trọng gì đó.

Văn Thức An cau mày, gõ bàn phím rất nhanh.

Quả nhiên chúng tôi sẽ không cùng một đường.

Còn nữa, đêm hôm khuya khoắt ai còn mặc áo sơ mi chứ!

Chắc chắn rồi, người yêu đã trở lại, và tôi thậm chí còn không để tôi chạm vào anh ta.

Tôi lặng lẽ thở dài rồi nhấc điện thoại lên trả lời tin nhắn dồn dập từ cậu học trò nhỏ của mình.

WAQQ: [Thưa thầy, em nên làm gì đây? Xem ra lần này vợ em đã quyết tâm ly hôn. Em thậm chí còn mặc bộ quần áo mà cô ấy yêu thích lên giường, nhưng cô ấy còn không thèm nhìn em!!!]

WAQQ: [Có phải cô ấy đã chán ngấy cơ thể của em rồi không? Hu… hu… hu… trước kia lúc em mặc như vậy thì cô ấy đều sẽ chủ động đi lên và sau đó cởi nút áo của em!]

WAQQ: [Thầy ơi, một sợi dây đỏ có hữu dụng không? Nếu không em đặt nhiều hơn một chút?]

Nhìn ra được rất sốt ruột.

Nhưng tôi nhạy bén bắt được lỗ hổng trong tự thuật của cậu ta: [Cô ấy không nhìn thì cậu cũng không biết chủ động à? Cậu trước kia đã xem giáo trình của tôi mà còn chưa học được sao? Với tư cách là nhà trai, cậu lại còn chờ vợ mình đến cởi nút áo à?]

Cậu ta cùng Văn Thức An giống nhau như đúc!

Mỗi lần đều là tôi chủ động!

Làm cho tôi lần nào cũng cảm thấy mình là người đang ép buộc anh ta!

Tôi trừng mắt nhìn người bên cạnh nghiêm túc cài nút áo lên tận cùng, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tay Văn Thức An gõ bàn phím dừng lại.

Anh ta ngước mắt lên và nói một cách bình tĩnh: "Có chuyện gì vậy?"

“... Không có việc gì.”

Tôi giận quá nên lười nói thêm.

Văn Thức An gật đầu, tiếp tục nghiêm túc làm việc.

Mà tiểu đồ đệ bên kia lại rất nhanh phát tới tin tức: [Em cảm giác cô ấy vẫn là thích đàn ông lạnh lùng. Vừa rồi cô ấy còn nhìn em với ánh mắt nóng bỏng vì hận không thể ăn thịt em. /Thẹn thùng thẹn thùng.]

Ồ, đây là tình thú vợ chồng.

Vậy cũng không còn gì để nói nữa.

Nhưng rất nhanh, cậu ta lại do dự: [Bất quá cô ấy có chán hay không? Nếu không vì sao cô ấy còn không bắt đầu? Đều nói giữa vợ chồng phải có thêm ý tưởng mới có thể duy trì tình cảm. Nhưng nếu em chủ động một chút, cô ấy có thể cảm thấy em liều lĩnh, không tuân thủ nam đức không? /Khóc lớn]

Tôi: [...]

Bộ não yêu đương hết thuốc chữa rồi.

Mắt nhìn người này lại muốn rơi vào ngõ cụt rối rắm.

Tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: [Vậy cậu lén lút dụ dỗ đi! Tạo không khí như ẩn như hiện, nửa lộ nửa không, trong lúc lơ đãng giả vờ quyến rũ mới hấp dẫn nhất!]

Nói xong tôi lại gửi mấy bản truyện mà tôi đã viết qua.

Đối phương không trả lời.

Phỏng chừng là đi sâu nghiên cứu cơ thể con người có thể sáng tạo kỳ tích đến mức nào.

Vừa vặn điện thoại di động của tôi cũng sắp hết pin.

Vì thế tôi dứt khoát đặt điện thoại xuống nghỉ ngơi trước.