Chương 2

Văn Thức An mấy ngày nay đi công tác.

Tôi nhớ khoảng thời gian này anh vất vả, đặc biệt đi học nấu canh với má Trương.

Kết quả việc đầu tiên anh làm khi đi công tác trở về chính là đi đón Diệp Hạ Hoan vừa về nước.

Nhưng điều đó được mong đợi.

Lúc Thẩm Cảnh Niên tới tìm tôi, tôi đang chuẩn bị đơn ly hôn.

Tôi vốn tưởng rằng Văn Thức An sẽ không trở về nhanh như vậy, cho nên cũng không thu dọn bàn làm việc.

Ai có thể nghĩ tới…

Tôi nhanh chóng đi lên phòng làm việc ở tầng hai.

Cũng may đơn ly hôn trên bàn vẫn nằm đó, không có dấu vết bị động vào.

Tôi chợt thở phào nhẹ nhõm.

Lại mang theo chút mất mát nói không nên lời.

“Em đang làm gì vậy?”

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy Văn Thức An đứng ở cửa, giơ tay lau mái tóc ướt sũng.

Hẳn là anh ta vừa mới tắm rửa.

Áo choàng tắm màu trắng bao quanh eo.

Nước da trắng vẫn còn nhuốm chút hồng.

Có những giọt nước như pha lê chảy xuống dọc theo đường cong cơ bắp lộ ra.

Cuối cùng biến mất vào cơ bụng lờ mờ.

Tôi bị sốc và đầu óc tôi lập tức trở thành một khối bột nhão.

Nghĩ thầm người cứng nhắc, cổ hủ sau khi đi công tác một chuyến trở về lại cởi mở như vậy?

“Em đang tìm thứ gì đó?”

Văn Thức An như không chú ý tới sự phân tâm của tôi, tầm mắt dần dần dời xuống.

Cuối cùng rơi vào trên tay tôi đang cầm đơn ly hôn.

Tôi theo bản năng tôi đưa tay ra sau lưng, không hiểu sao có chút chột dạ.

Không được tự nhiên: "Không, không có gì.”

Sắc mặt Văn Thức An hơi sáng lên.

Khóe môi anh dường như nhếch lên nhưng nhanh chóng bị đè nén.

Anh ấy tiến về phía tôi.

Khi nhìn xuống tôi, anh bất giác mím môi: "Vừa rồi tôi đã lỡ lời."

Văn Thức An không đề cập tới vừa rồi còn tốt. Nhắc tới tôi liền không nhịn được nhớ đến bộ dáng ấm áp hòa thuận của anh và Diệp Hạ Hoan trong tấm ảnh kia.

Nhiệt huyết dâng lên đại não trong nháy mắt lại lạnh xuống.

Tôi nghĩ đến bộ dáng vội vàng hoảng hốt lúc trước của mình cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Nếu như Văn Thức An thật sự nhìn thấy, hẳn là anh ta sẽ ký tên ngay lập tức.

Dù sao Diệp Hạ Hoan cũng đã về nước.

Hiện tại cũng không có ai có thể tiếp tục ép anh ta làm chuyện mình không thích.

Mũi tôi không khỏi cay cay.

Tôi làm bộ như không có việc gì "Ồ" một tiếng, còn nói: "A Niên dễ quên, sẽ không so đo những thứ này.”

Văn Thức An hơi nhíu mày, khí tức quanh thân vốn hòa hoãn lập tức lạnh xuống.

Giọng nói mang theo vài phần cảm xúc khó hiểu: “Em rất hiểu cậu ta?”

Câu nghi vấn lại dùng trần thuật khẳng định.

Tôi không nhận thấy có gì đó không ổn trong giọng nói của anh ta.

Dù sao Văn Thức An đối với tôi từ trước đến nay cũng không có sắc mặt tốt.

Vì thế tôi nói qua loa một câu: "Cũng tạm được.”

Tôi tìm một cái cớ vội vàng cầm thỏa thuận ly hôn trở về phòng khách.

Không nhìn anh ta lần nào nữa.