Chương 17

Hai nhà đều là công ty trò chơi, thế nên “Du Minh” và “Lê Minh” tất nhiên sẽ đấu tranh gay gắt, trước đó Kha Minh đã náo loạn một trận không vui với Lê Vu An, anh ta không nhìn nổi dáng vẻ xa cách lạnh lùng của đối phương.

Rõ ràng là đã nghèo tùng thành bộ dạng của ma đói rồi, không biết còn giữ mặt mũi cho ai nhìn nữa? Lần này anh ta nhất định sẽ giẫm Lê Vu An lẫn công ty rách nát của cậu ta xuống dưới chân!

Lê Vu An sao có thể không nhìn ra sự hiếu thắng và ác ý của Kha Minh được?

Cậu còn chưa kịp tỏ vẻ cái gì thì đã thấy Bùi Hoán, người vốn cách Yến Sầm một khoảng xa đột nhiên bước tới:

“Đàn anh, à không...”

Cậu ta hơi dừng lại, mỉm cười dừng lại trước mặt Yến Sầm:

“Là tổng giám đốc Yến, rất mong chờ được giao lưu với công ty của anh trong tương lai.”

“...”

Giao lưu?

Kết quả của trận cạnh tranh này là ván đã đóng thuyền sao?

Rõ ràng đều là đàn anh, đàn em như nhau, nhưng vì sao Bùi Hoán lại có thể tự tin bình tĩnh đứng trước mặt Yến Sầm như vậy chứ?

Mà cậu lại chỉ có thể lén đứng ở một góc, thậm chí còn phải cẩn thận quan sát, hết lần này đến lần khác tự nhủ với bản thân không được vượt quá giới hạn.

“...”

Trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi chua xót không liên quan đến công việc.

Lê Vu An không tự chủ được mà lui về sau nửa bước, cậu không thể không thừa nhận, thủ đoạn này của Kha Minh đã vô tình đánh bại cậu.

Cũng may là vị lãnh đạo cao cấp khác là Bạc Việt Minh đã phớt lờ mối quan hệ “bạn cùng trường” trong tối ngoài sáng này của Kha Minh, anh ấy thấp giọng nói:

“G.M luôn coi trọng năng lực, những vấn đề khác ngoài công việc thì không cần thiết phải trao đổi thêm đâu.”

Chỉ một câu cũng đủ để phơi bày những tâm tư kín kẽ kia ra bên ngoài, sắc mặt của Kha Minh và Bùi Hoán cùng lộ ra vẻ xấu hổ, nụ cười trở nên cứng đờ.

Yến Sầm từ trước đến nay vẫn luôn dịu dàng hòa nhã, lúc này anh cũng không cố gắng hòa giải mà chỉ dặn dò trợ lý:

“Thẩm Na, mời người phụ trách hai bên tới phòng nghỉ ngồi đi, hai giờ chúng ta sẽ đúng giờ bắt đầu trong phòng họp.”

Chuyện nào ra chuyện đấy.

Thứ G.M bọn họ coi trọng chính là nhân phẩm và năng lực, chắc chắn không phải một công ty có thể dựa vào mối quan hệ để đi cửa sau.

Thái độ của Yến Sầm không rõ, anh vỗ vai bạn tốt Bạc Việt Minh, ánh mắt lại vô thức liếc nhìn Lê Vu An một cái.

Từ lúc bắt đầu đối phương ở bên này đã hết sức im lặng, cũng không biết cậu đang thất thần cái gì, cứ ngẩn người, cậu sẽ không coi anh là một người công tư không phân minh đấy chứ?

--

Trong phòng giám đốc điều hành, lúc này vẫn còn cách thời gian diễn ra cuộc họp đấu thầu lúc hai giờ một khoảng thời gian.

Yến Sầm nhìn Bùi Ý đi vào nhà vệ sinh, đưa ly cà phê mà mình tự pha tới tay của Bạc Việt Minh, người có thị lực không tiện, anh nhỏ giọng hỏi:

“Việt Minh, tôi nói cậu là nghiêm túc đấy à?”

Bạc Việt Minh cầm chắc ly cà phê:

“Cái gì cơ?”

Cửa đã đóng lại, Yến Sầm cũng không vòng vo nữa:

“Cậu đối với Bùi Ý là nghiêm túc đấy à? Cậu không nghĩ tới trí thông minh hiện giờ của cậu ấy..., cậu phải chăm sóc cậu ấy cả đời đấy.”

Hai vị thiếu gia nhà họ Bùi là anh em họ, một người là Bùi Hoán, người còn lại là Bùi Ý, nếu nói người trước có danh tiếng đẹp đẽ thì người sau lại là kẻ ngốc ai cũng ái ngại.