*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai năm sau, đầu đường Roma, Lâm Mặc không hiểu tiếng Italia đang hướng về phía người qua đường cố gắng khoa tay múa chân để nói cái gì đó, thỉnh thoảng lại phát ra vài từ tiếng Anh như ‘gelato’, ‘ice cream’. Người qua đường bừng tỉnh đại ngộ, sau đó balabala nói ra một đống. Lâm Mặc: “???”
* gelato:
là kem trong tiếng Italia“Lâm Mặc?” Một thanh âm không rõ từ phía sau vang lên. Ở tha hương dị quốc, có thể nghe thấy được tiếng mẹ đẻ quả thực là một điều vô cùng kích động, huống chi thanh âm này còn đang gọi tên của mình.
Lâm Mặc quay lại, nhìn thấy một nam nhân vừa cao vừa đẹp trai đang hướng về phía này phất tay, “Tề ca?!”
Tề Sách có chút không dám tin đánh giá con mèo nhỏ trước mắt. Hai năm, hai năm trước Lâm Mặc đột nhiên rời đi khiến cho tất cả mọi người trở tay không kịp. Không nghĩ tới con mèo nhỏ khiến cho Sở Diễm lật tung cả thủ đô lên hiện giờ thế nhưng lại được mình đυ.ng phải tại tha hương dị quốc.
* tha hương dị quốc:
ý chỉ những quốc gia nước ngoài“Muốn hỏi cái gì?” Ảnh đế tiến tới ôm lấy con mèo nhỏ đã lâu không gặp.
Lâm Mặc ôm hòa cười cười, “Nghe nói kem ở Italia rất nổi danh, muốn nếm thử một chút.”
Hai mươi phút sau, trong tiệm G. Fassi, Lâm Mặc mỗi tay cầm một phần kem, ăn tới vẻ mặt thỏa mãn.
“Tề ca như thế nào lại ở Roma?”
“Anh tiếp nhận một quảng cáo, cho nên tới Roma để quay chụp.” May mắn tiếp nhận quảng cáo này, mới có thể gặp lại em. Tề Sách mỉm cười nhìn con mèo nhỏ đang phấn đấu ăn kem, “Em thì sao? Hai năm nay thế nào?”
“Đi xung quanh du lịch thôi, em vừa mới từ Vatican bay tới đây, muốn ở lại Italia chơi một đoạn thời gian. Đáng tiếc không hiểu ngôn ngữ, không được tiện cho lắm.”
Hai năm trước, Lâm Mặc từ thủ đô thẳng tiến tới thành thị vùng duyên hải, đến Thanh Đảo ngồi thuyền đi Hàn Quốc. Lưu lại ở đó hơn nửa tháng, lại từ Seoul bay tới Châu Mỹ, thuận tiện thăm cha mình ở Vancouver nhiều năm không gặp mặt. Ở Châu Mỹ chơi hơn nửa năm, lại tiếp tục chiến đấu trên các chiến trường Châu Phi.
Một năm trước Lâm Mặc từng quay về Trung Quốc một lần, vừa mới xuống máy bay liền gọi điện thoại cho Diệp Thanh, “Diệp đại minh tinh, tôi đi giải sầu trở về rồi, còn mang cho cậu một ít thổ sản từ Châu Phi.”
Diệp Thanh nghe được thanh âm của Lâm Mặc, rõ ràng hơi kinh ngạc một chút, sau đó nhanh chóng hạ thấp giọng nói: “Lâm Mặc, anh hiện tại ngàn vạn lần đừng trở lại Bắc Kinh. Sở Diễm ở tất cả các sân bay nhà ga đều có người trông chừng hành tung của anh. Anh cũng đừng tới tìm tôi, tôi ở nơi này có người giám thị, cũng cố gắng đừng trở về trong nước, tóm lại tự mình cẩn thận.” Nói xong còn cảm thán một câu, “Anh rốt cuộc là đắc tội gì với Sở tổng vậy. Nhìn tư thế của Sở tổng, nếu túm được anh, nhất định sẽ đem anh lột một tầng da.”
Lâm Mặc đánh một cái rùng mình, cậu nghĩ tới thời gian hơn một năm cũng đã đủ để Sở Diễm có tân hoan khác. Theo tính tình của Sở Diễm, cũng không nên cùng một tình nhân chạy trốn như mình so đo mới phải. Vốn lần này bản thân quay về thủ đô, tính toán sẽ sống một cuộc sống an ổn, thanh thản ổn định tiếp tục quay phim. Cũng không biết hiện giờ kim chủ đại nhân có tân hoan khác hay không, nhưng dù sao cũng đã hơn một năm, hắn vẫn không có ý định buông tha cho chính mình.
Con mèo nhỏ cũng không nói gì thêm, ngay cả cửa sân bay cũng không đi ra, mau chóng mua tấm vé máy bay gần nhất, xoay người lại đi lên máy bay. Máy bay lần này bay tới Cáp Nhĩ Tân, Lâm Mặc an ổn rời khỏi sân bay, thẳng tiến nhà ga, không dám lưu lại quá lâu, đi lên xe lửa chạy tới Moscow.
Chờ khi Sở Diễm nhận được tin tức Lâm Mặc xuất hiện ở trong nước, con mèo nhỏ đã sớm băng qua Siberia, biến mất trong lãnh thổ rộng lớn của Nga.
Không thể không nói, không ít thành trấn ở Châu Âu đều là nơi rất tốt để thả lỏng thể xác cùng tinh thần. Lâm Mặc đi qua vài quốc gia, cuối cùng ở lại Annecy tại Pháp hơn nửa năm, cho tới mấy ngày trước mới chịu lên đường tới Roma.
Nói thật, Lâm Mặc là muốn trở về trong nước, nước ngoài cho dù có đẹp hơn nữa, nhưng mà một mình tha hương dị quốc suốt hai năm, thể xác cùng tinh thần đều mệt mỏi. Nhìn tiền trong tài khoản không còn dư lại bao nhiêu, chỉ sợ cũng không duy trì được thêm bao lâu.
Tề Sách thở dài, “Anh năm đó cũng không tin em sẽ tái hợp cùng Sở Diễm, không nghĩ tới em sẽ làm ra chuyện ngốc như vậy. Không rên một tiếng cứ như vậy liền bỏ đi, là muốn để cho mọi người lo lắng tới chết hay sao?”
Lâm Mặc chột dạ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em chính là sợ nói ra sẽ khiến cho anh lo lắng, cũng sợ anh… sợ anh đợi em, không đáng.”
Câu nói ‘Về sau không cần gọi điện thoại tới số máy này’ ngày ấy của Sở Diễm, đã chạm tới vết thương ngầm bị phủ đầy tro bụi dưới đáy lòng của Lâm Mặc, cũng tại đêm đó Lâm Mặc liền quyết định rời đi. Cho nên ngày hôm sau cậu mới nói với Tề Sách rằng hai người bọn họ sẽ tái hợp, thầm nghĩ muốn để cho anh chết tâm, trước khi rời đi liền đem đoạn tình cảm này chặt đứt, tự mình cũng sẽ được an lòng.
Ảnh đế nhìn bộ dạng cẩn thận của con mèo nhỏ, cũng luyến tiếc không muốn trách cứ thêm, đành phải uyển chuyển mở lời, “Quảng cáo của anh cũng quay xong rồi, tính toán ở lại Roma chơi thêm vài ngày. Em nếu như không vội gì, cùng anh đi dạo xung quanh đi?”
Con mèo nhỏ biểu cảm tràn ngập tâm sự, qua quýt gật gật đầu, vài lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn ấp a ấp úng hỏi ra vấn đề mà bản thân quan tâm nhất, “Sở Diễm… anh ta hiện tại sao rồi?”
Mà lúc này kim chủ đại nhân bị con mèo nhỏ nhớ tới đang cùng giáo phụ trẻ tuổi của gia tộc Gambino tiến hành ‘gặp gỡ thân mật’.
* Gia tộc Gambino (Gambino crime Family):
là một trong ‘Năm gia tộc’ thống trị các tổ chức tội phạm hoạt động tại thành phố New York, Hoa Kỳ. Phạm vi hoạt động của nhóm tội phạm này kéo dài từ New York tới bờ biển Đông California. Tổ chức này rất khét tiếng tại Hoa Kỳ, công việc chính của chúng là tống tiền, mở sòng bạc, cho vay nặng lãi, rửa tiền, mại da^ʍ, trộm cướp,…“Như vậy, hợp tác vui vẻ.” Sở Diễm nâng lên ly rượu.
“Hợp tác vui vẻ.” Loreto Gambino đáp lễ, lại phất tay gọi tới một thiếu niên, “Tâm ý nho nhỏ, đêm nay để cho cậu ta bồi Sở tiên sinh đi. Sở tiên sinh cũng có thể cảm thụ một chút sự khác nhau giữa mỹ nhân phương Tây cùng mỹ nhân phương Đông.”
Sở Diễm bất động thanh sắc ngăn lại thiếu niên đang muốn dính lên người mình, áy náy nói: “Lòng tốt của Gambino tiên sinh, tôi xin nhận, nhưng mà các hạ cũng biết, tôi không thích đυ.ng tới những thứ này.” Nói xong lại lấy ra một bức ảnh chụp, đưa qua, “Bất quá còn phiền Gambino tiên sinh giúp tôi tìm một người, nếu đυ.ng phải con mèo nhỏ này, phiền toái Gambino tiên sinh báo cho tôi biết.”
Loreto tiếp nhận ảnh chụp, kinh diễm không thôi, “Trách không được Sở tiên sinh chướng mắt món quà của tôi. Mỹ nhân phương Đông này quả nhiên là có phong tình khác. Nếu như tôi nhìn thấy cậu ta, tôi nhất định sẽ đóng gói gửi qua cho ngài.”
“Cái này thì không cần, con mồi của bản thân, vẫn nên tự mình bắt trở về, như vậy sẽ thú vị hơn.”
Loreto hiểu ý mỉm cười, ngược lại nói: “Tuy rằng Sở tiên sinh không thích chạm vào dong chi phấn tục, nhưng mà cuộc sống về đêm tại Roma vẫn không nên bỏ qua. Buổi tối tôi mời khách, chúng ta uống một ly rượu, như thế nào?”
“Như vậy buổi tối gặp lại.” Sở Diễm cũng không cự tuyệt, đứng dậy cáo từ.
Thuộc hạ nhìn thiếu niên, thở dài, bước nhanh đuổi kịp theo Sở Diễm rời đi. Từ hai năm trước bắt đầu, Sở ca sẽ không chạm vào những tình nhân như thế này nữa, cho dù có là xã giao khi đàm phán sinh ý, cũng cự tuyệt ngoài cửa. Sở Diễm đã không muốn chạm vào, tự nhiên không có ai dám buộc hắn. Chính là hai năm qua, tính cách của lão Đại cũng càng ngày càng trở nên nóng nảy.
Cùng Sở Diễm giữ mình trong sạch, đó là sinh ý của hắn cũng càng ngày càng thêm lớn. Sở Diễm sau khi tiếp nhận thế lực hắc đạo, vẫn luôn tận lực tẩy trắng sản nghiệp của bản thân. Trừ bỏ những sinh ý về súng ống đạn dược cùng với buôn bán một ít những sản phẩm xa xỉ tại các giao dịch ngầm, lão Đại gần như không hề giao thiệp với các lĩnh vực phi pháp khác. Chính là từ sau khi chị dâu mất tích vào hai năm trước, Sở Diễm nổi giận một trận xong, bắt đầu kịch liệt khuếch trương sinh ý của bản thân, cùng hắc bang trong nước và nước ngoài hợp tác, mỗi một lần hợp tác đều chuẩn bị một điều kiện phụ, đó chính là tìm kiếm Lâm Mặc.
Con mèo nhỏ vận khí cũng rất tốt, ở sau khi kim chủ đại nhân vừa mới cùng gia tộc mafia Lucchese tại Hoa Kỳ ký kết hiệp ước không bao lâu liền bay tới Châu Phi, bởi vậy mới tránh được một kiếp.
* Gia tộc Lucchese (Lucchese crime Family):
là một trong ‘Năm gia tộc’ thống trị các tổ chức tội phạm hoạt động tại thành phố New York, Hoa KỳTrở lại khách sạn, Sở Diễm nằm ở trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, đôi môi khẽ mấp máy phun ra một cái tên —– Lâm Mặc!
Hai năm trước, thời điểm Sở Diễm trở lại căn phòng ở kia, nhìn thấy thẻ tín dụng cùng với chìa khóa được đặt ngay ngắn trên bàn, một dự cảm xấu nảy lên trong lòng. Gọi điện thoại cho Lâm Mặc, chỉ nghe thấy tiếng thanh âm thông báo số máy đã không còn được sử dụng; mở ra tủ quần áo trong phòng ngủ, quần áo thuộc về con mèo nhỏ đã không còn tung tích.
Nếu cho tới hiện giờ còn không biết được xảy ra chuyện gì, như vậy Sở Diễm cũng không xứng đáng ngồi an ổn trên vị trí Thái tử gia hắc đạo.
Điều đầu tiên mà kim chủ đại nhân nghĩ tới chính là con mèo nhỏ đi đến Melbourne. Hắn phái người đi thăm dò, mười phút sau liền nhận được hồi âm. Chiều tối ngày hôm nay, Lâm Mặc đã đặt mua một vé máy bay bay tới Melbourne, tám giờ tối sẽ cất cánh. Sở Diễm giận dữ, dẫn người đi tới sân bay để bắt con mèo nhỏ, đồng thời cũng phái người chặn ở sân bay Melbourne.
Từ bảy giờ tới tám giờ rưỡi, khiến cho toàn bộ những người ở trong sân bay sợ hãi, cũng không thấy được bóng dáng của Lâm Mặc. Sở Diễm lúc này mới nhớ ra, con mèo nhỏ tựa hồ căn bản không có visa đi Australia.
Sở Diễm bị lừa gạt trở nên càng thêm nóng nảy, lập tức để cho thuộc hạ đi thăm dò tất cả các bản ghi chép xuất cảnh trong thủ đô ngày hôm nay. Chính là lượng công việc quá lớn, cho dù kim chủ đại nhân có nhờ tới Nhâm gia đại thiếu, cũng phải mất hai ngày mới xác định được chiếc Buick màu đen điệu thấp kia. Mà lúc này Lâm Mặc đã ở tại nội cảnh Hàn Quốc.
Đoạn thời gian kia, Sở Diễm cơ hồ giống như điên rồi, không ngừng đào bới xung quanh để tìm người. Bằng hữu quen biết với Lâm Mặc đều bị kim chủ đại nhân đưa ra nghi vấn. Tề Sách là đối tượng điều tra trọng điểm, cũng may Ảnh đế quả thực không biết, thứ hai hậu trường cũng mạnh, cho nên không chịu ảnh hưởng gì lớn.
Mà Lâm Mặc trước khi mất tích có gọi điện thoại cho Diệp Thanh, Diệp đại minh tinh liền lập tức bị xếp vào hàng ngũ những đối tượng cần tra xét. Bất quá kim chủ đại nhân cũng không nghĩ tới nhà mình nội bộ mâu thuẫn, hơn nữa Diệp Thanh khi được hỏi vẫn luôn lắc đầu bảo không biết, cuối cùng cũng không tra hỏi được ra manh mối gì.
* nội bộ mâu thuẫn:
tức là Diệp Thanh cùng Lâm Mặc đều là tình nhân và đều yêu Sở Diễm, cho nên Sở Diễm không nghĩ tới Diệp Thanh sẽ trợ giúp Lâm MặcNgười quả thực là một loại sinh vật rất tiện, thời điểm có được thì không biết quý trọng, mất đi rồi mới hiểu được giá trị của người kia. Bữa sáng mua hai phần; ở ban công hút trộm thuốc lá, hút xong rồi còn muốn mở ra cửa sổ để thông gió; khi xử lý công việc không tự giác liền ngẩng đầu lên nhìn về phía sopha; nhìn thấy món ăn mới ở khách sạn, ý tưởng đầu tiên hiện lên chính là muốn đem con mèo nhỏ tới đây để nếm thử… Mỗi lần kim chủ đại nhân đều luôn hậu tri hậu giác nhớ ra, hóa ra Lâm Mặc đã rời đi mất rồi.
* hậu tri hậu giác:
việc tất cả mọi người đều biết, chỉ có bản thân là chậm chạp không nhận raHai năm, Lâm Mặc, nếu để cho tôi bắt được em, tôi nhất định sẽ đem em… Ai, có thể làm gì được em chứ?
…
Cuộc sống về đêm tại Roma điên cuồng mà thối nát. Trong quán bar, waiter dẫn Sở Diễm cùng Loreto đi qua đại sảnh huyên náo, tới trước căn phòng dưới tầng, ánh mắt của Sở Diễm đảo qua nơi nào đó, cước bộ đột nhiên dừng lại. Tại nơi kia, một nhân viên phục vụ trên người mặc áo bành tô màu đen, mặt đeo chiếc mặt nạ có gắn lông chim, dáng người thon dài đang cúi đầu mỉm cười nghe khách nhân gọi đồ.
* waiter:
người hầu bànSở Diễm đầu ngón tay chỉ về phía vị nhân viên phục vụ kia, đối với Loreto ở bên người nói: “Thứ cho tôi có một yêu cầu mạo muội, tôi có thể gọi nhân viên phục vụ kia được không?”
Loreto ngẩn người, tựa như hiểu ra cái gì đó, gọi tới ông chủ của quán bar để phân phó vài câu.
Yêu cầu này thực sự mạo muội, dù sao trong phạm vi công tác của nhân viên phục vụ cũng không có cung cấp các dịch vụ phục vụ khác. Bất quá nếu là do gia chủ của gia tộc Gambino yêu cầu, ông chủ tự nhiên không thể phản bác.
Lâm Mặc thời điểm bị ông chủ gọi tới còn không hiểu vì sao. Mắt nhìn thấy tiền bên trong tài khoản ngày một ít đi, ngày về nước lại xa xa không thấy lời hẹn, đành phải ngoan ngoãn đi tìm công việc làm thêm. Bởi vì cậu chỉ biết tiếng Hán cùng tiếng Anh, ông chủ quán bar liền thuê cậu tới để phục vụ một ít những vị khách ngoại quốc.
Ngay sau hôm đi làm đã bị ông chủ gọi riêng ra, đây thực sự không phải là dấu hiệu tốt. Lâm Mặc có chút lo lắng, không biết bát cơm của mình có thể hay không bị đánh vỡ. Kết quả ông chủ chỉ bảo rằng có một vị khách ở trong phòng VIP muốn cậu tự mình chiêu đãi.
Trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt của người đang ngồi trong phòng VIP, Lâm Mặc chỉ cảm thấy máu ở trong người liền đông cứng lại, dồn hết xuống lòng bàn chân. Loreto nhìn hai người, nở nụ cười hiểu rõ, “Tôi còn có vài việc cần phải đi xử lý, trước hết xin lỗi không thể đón tiếp.” Nói xong liền mang theo thuộc hạ rời khỏi phòng.
Lâm Mặc tay chân lạnh lẽo, âm thầm ở trong lòng tự cổ vũ bản thân, không có việc gì, mình có đeo mặt nạ, anh ta chắc chắn không nhận ra mình!
“Tiên sinh muốn uống cái gì?”
Sở Diễm không trả lời, chính là từng bước một đi tới trước mặt của Lâm Mặc.
Lâm Mặc thầm nghĩ xong rồi xong rồi, sẽ không phải là thực sự nhận ra đấy chứ? Sở Diễm không có việc gì, tới Roma để làm chi?!
Thời điểm mặt nạ trên mặt bị xốc lên, con mèo nhỏ quay đầu nghĩ muốn chạy, viên đạn xẹt sát qua gò má, đâm sâu vào trên vách tường ở phía sau.
Sở Diễm đem nòng súng lạnh như băng để ở trên trán của Lâm Mặc, “Chạy, em tiếp tục chạy đi.”
~ ~ ~ ~ ~
* Roma:
là thủ đô của Italia, là thành phố đồng thời cũng là cộng đồng lớn nhất, đông dân nhất ở Italia. Thành phố này nằm ở trung tâm vùng phía Tây của bán đảo Italia, tọa lạc tại hợp lưu của sông Aniene vào sông Tiber và thuộc vùng Lazio của nước này
* G. Fassi:
một tiệm kem rất nổi tiếng ở thành phố Roma, Italia
* Vatican (Stato della Città del Vaticano, Status Civitatis Vaticanae, Thành Quốc Vatican):
là một quốc gia có chủ quyền với lãnh thổ bao gồm một vùng đất có tường bao kín nằm trong lòng thành phố Roma, Italia. Với diện tích khoảng 44 hécta và dân số khoảng 840 người. Vatican được quốc tế công nhận là thành phố, quốc gia độc lập nhỏ nhất thế giới về góc độ diện tích và dân số
* Thanh Đảo:
là thành phố nằm ở phía đông tỉnh Sơn Đông, trên bán đảo Sơn Đông, Trung Quốc. Diện tích thành phố vào khoảng 10.654 km², dân số xấp xỉ 7,5 triệu người
* Seoul:
Seoul nghe là thủ đô của Hàn Quốc, nằm bên Sông Hán ở phía tây bắc Hàn Quốc. Thành phố cách biên giới với Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên 50 km về phía nam
* Vancouver:
là một đô thị hải cảng duyên hải thuộc tỉnh British Columbia, Canada
* Cáp Nhĩ Tân:
là một địa cấp thị và thủ phủ của tỉnh Hắc Long Giang ở phía đông bắc Trung Quốc. Đây là trung tâm chính trị, kinh tế, khoa học của đông bắc Trung Quốc và là một thành phố lớn của Trung Quốc và Đông Bắc Á. Cáp Nhĩ Tân còn được mệnh danh là ‘thành phố băng’
* Siberia:
là vùng đất rộng lớn gần như nằm trọn trong nước Nga, chiếm gần toàn bộ phần Bắc Á và bao gồm phần lớn thảo nguyên Á-Âu
* Annecy:
là tỉnh lỵ của tỉnh Haute-Savoie, thuộc vùng hành chính Rhône-Alpes của nước Pháp
*
Melbourne:
là thủ phủ và thành phố lớn nhất bang Victoria, và là thành phố lớn thứ hai ở Australia. Nhờ thứ hạng cao về giáo dục, nghiên cứu, y tế, du lịch, thể thao cùng môi trường trong lành, mát mẻ và mạng lưới giao thông công cộng rộng khắp giúp Melbourne giữ vững vị trí quán quân “thành phố đáng sống” trong suốt 6 năm liền. Về kinh tế, Melbourne còn là trung tâm thương mại, tài chính quan trọng trong khu vực châu Á – Thái Bình Dương và xếp hạng thứ 30 trên Bảng chỉ số Trung tâm Tài chính Toàn cầu. Thành phố này còn đảm nhiệm vai trò là “kinh đô văn hoá” của Australia và là nơi khởi nguồn của nền điện ảnh truyền hình nước nhà, nơi khai sinh ra môn thể thao bóng đá Australia và trường phái hội hoa ấn tượng phong cách Australia. Thành phố còn được liệt kê trong danh sách các Thành phố Văn chương UNESCO và là thiên đường của âm nhạc, kịch nói, nghệ thuật truyền thống và nhiều loại hình nghệ thuật đường phố đặc sắc
* waiter: