Cố Yến Ngữ thấy đại tổng quản cười lễ phép, trên mặt nàng lại không hề có một chút giận dữ.
Thẩm Thanh Nhi nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Yến Ngữ đang có chút lạnh vì gió thổi, trong khoảnh khắc ánh mắt của nàng lạnh lẽo như một thanh đao đã được tôi luyện, nhưng gió đêm thổi qua, váy cung màu hồng nhạt phấp phới, ánh mắt nàng lại mềm mại và trong trẻo. Nàng ân cần chỉnh lại tóc mái trước trán Cố Yến Ngữ, "Ta ở lại dùng bữa cùng tỷ tỷ."
Thẩm Thanh Nhi: "Chờ ta cùng tỷ tỷ vượt qua cây cầu này, ta sẽ gϊếŧ sạch bọn chúng."
Thẩm Thanh Nhi dung nhan tuyệt sắc, lại có tình cảm thân thiết với Hoàng hậu, nên giữa đám tân nhân mới vào cung nàng trở nên vô cùng nổi bật. Hoàng đế ban đầu không tránh khỏi dành nhiều sự sủng ái cho nàng, số lần đến cung Thục phi cũng ít hơn trước.
Nhu Thục phi, từ một người thϊếp cầu sinh dưới uy thế của nhà họ Cố năm nào, leo lên vị trí Thục phi dám đối đầu với Hoàng hậu, tất nhiên không phải là kẻ ngốc. Chỉ cần liếc mắt một cái, nàng ta đã nhận ra Thẩm Thanh Nhi tuyệt đối không dễ đối phó, chỉ cần khuôn mặt ấy thôi cũng đủ để giữ một chỗ đứng trong hậu cung, hơn nữa, nàng cũng không giống loại phụ nữ chỉ có vẻ ngoài mà ngu ngốc.
Nhưng nếu hôm nay không loại bỏ Thẩm Thanh Nhi, chờ đến khi nàng ta sinh con và đứng vững trong cung, lại cùng Hoàng hậu một phe, thì trong hậu cung này, còn chỗ nào cho Nhu Thục phi dung thân? Nàng đã sinh Đại hoàng tử, lại đang mang thai, bấy lâu nay cũng được đế vương sủng ái, vì vậy bắt đầu nổi lên ý định đối phó với Thẩm Thanh Nhi.
Nhu Thục phi luôn giỏi giả vờ vô tội và đáng thương, giỏi nhất là chiêu mượn dao gϊếŧ người.
Nhưng nàng không ngờ rằng Thẩm Thanh Nhi còn giỏi giả vờ hơn cả mình.
Nàng quỳ trên tấm thảm dày, thân hình gầy yếu trông như sắp đổ, đôi mắt trong trẻo, đẹp đẽ rưng rưng, ngẩng đầu nhìn hoàng đế. Hàng lông mi dài nhỏ như cánh bướm còn treo vài giọt nước mắt chưa rơi, giống như những giọt nước trong suốt đọng trên cánh hoa mềm mại sau cơn mưa xuân, khiến Nhu Thục phi đang khóc bên cạnh chỉ như bắt chước vụng về.
Nàng làm như sợ hãi, lại tỏ ra tin tưởng hoàng đế vô cùng thuần khiết, chỉ cần ngẩng đầu nhìn hoàng đế mà nói: "Thần thϊếp chưa bao giờ có ý mưu hại long thai của Thục phi nương nương."
"Hoàng Thượng luôn tin tưởng nhân cách của thần thϊếp, phải không?" Đừng nói hoàng đế, đến cả Nhu Thục phi cũng khó có thể nói ra một lời phản bác trước dáng vẻ này của Thẩm Thanh Nhi.
Trước đó, nàng đã chuẩn bị đầy đủ nhân chứng và vật chứng. Sau một lúc trầm ngâm, hoàng đế tự mình đứng dậy đỡ Thẩm Thanh Nhi dậy, "Trẫm tin ngươi."