Tề Ngọc Yên thấy Chung Dục vào phòng, trong lòng cực kỳ hồi hộp. Đối với việc La Xảo Nhi có thể thuyết phục được Chung Dục đưa muội ấy đi hay không, nàng thật sự không chắc chắn.
Bởi vì chuyện hại Chung Dục vô tội chết thảm kiếp trước, nàng luôn mang áy náy với y. Kiếp này, Chung Dục lại lần nữa yêu nàng sâu đậm, mà nàng, đã quyết định ở bên Lý Cảnh, không thể đáp lại y. Sâu trong nàng hi vọng Chung Dục có thể quên được mình, tìm thấy hạnh phúc thật sự thuộc về bản thân. Mà theo nàng quan sát, La Xảo Nhi chính là người có thể mang hạnh phúc đến cho Chung Dục.
La Xảo Nhi không chỉ đẹp người, tâm tư còn đơn thuần, tính nết thiện lương. Quan trọng hơn là, trong lòng muội ấy có Chung Dục. Nếu hai người thật thành công, vừa có người có thể kề bên Chung Dục nơi biên cương giá rét kia, lại có thể giúp nữ tử đáng thương La Xảo Nhi tìm ra lối thoát. Như thế, hai người mình cực kỳ quý mến đều có thể có kết quả tốt.
Vừa nghĩ tới chuyện này, Tề Ngọc Yên phấn khởi trong lòng.
Chờ mãi, Chung Dục đi vào lâu rồi mà chưa có động tĩnh gì, nàng không khỏi càng thêm lo sợ. Chẳng lẽ có chuyện gì?
Lẽ nào Chung Dục từ chối La Xảo Nhi?
Nghĩ đến đây, lòng Tề Ngọc Yên nặng trĩu.
Theo tính cách bảo thủ của Chung Dục, không phải không có khả năng này.
Trong lúc Tề Ngọc Yên còn đang thấp thỏm lo lắng, nàng chợt trông thấy La Xảo Nhi chạy tới bên cửa, gọi mình: “Tề tỷ tỷ, lại đây!” Sau đó làm động tác vẫy tay với mình.
Thấy nụ cười tươi rói trên gương mặt La Xảo Nhi, Tề Ngọc Yên nhẹ nhõm hơn chút. Nếu La Xảo Nhi vui vẻ như vậy, chắc hẳn Chung Dục đã đồng ý với La Xảo Nhi. Xem ra, mình đã nghĩ nhiều rồi.
Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên cười lại với La Xảo Nhi, đáp: “Tỷ tới liền.” Rồi bước nhanh tới.
Thấy Tề Ngọc Yên sắp tới cửa, La Xảo Nhi chạy vội từ trong cừa ra, chạy tới trước mặt nàng, xấu hổ nói: “Tề tỷ tỷ, chàng, chàng đã đồng ý với muội rồi.”
“Xảo Nhi của chúng ta tốt thế, sao hắn nỡ từ chối chứ?” Tề Ngọc Yên cười nói, “Một khi đã như vậy, chúng ta vào bàn bạc luôn, đêm mai sẽ để hắn đưa muội đi.”
“Đêm mai ư?” La Xảo Nhi giật mình, “Nhanh vậy sao?”
“Lo nhanh quá à?” Tề Ngọc Yên nhếch môi, “Hay là đợi một mình Chung Dục tới Ưng Thành trước, đợi ba năm rưỡi nữa tới đón muội đi? Chẳng qua, đến lúc đó giả như Chung gia cưới vợ cho hắn, muội qua đó sợ chỉ có thể làm thϊếp.”
La Xảo Nhi vừa nghe, quýnh lên, bật thốt: “Vậy sao được?”
“Như này là lo chậm à? Thế cuối cùng muội muốn thế nào?” Tề Ngọc Yên mím môi cười.
La Xảo Nhi biết Tề Ngọc Yên cố ý chọc mình, mặt đỏ bừng. Nàng cắn cắn môi, nói: “Dạ, đêm mai thì đêm mai!” Lời phát ra, mặt càng đỏ hơn.
Nhìn bộ dạng của La Xảo Nhi, Tề Ngọc Yên không nhịn được bật cười, nói: “Được rồi, tỷ tỷ không đùa muội nữa. Chúng ta mau vào phòng thôi, đừng để Chung Đô úy đợi lâu.”
“Dạ.” La Xảo Nhi đỏ mặt gật đầu.
Tề Ngọc Yên vươn tay, kéo tay của La Xảo Nhi, hai người cùng đi vào phòng.
Thấy Tề Ngọc Yên đi vào phòng, trong phút chốc tim Chung Dục đập loạn nhịp, lập tức hạ người hành lễ nói: “Thần gặp qua Tề quý phi.”
“Chung Đô úy mau mau đứng lên đi!” Tề Ngọc Yên nhanh chóng nói: “Ngươi sắp làm muội phu ta, đừng đa lễ thế.”
Nghe Tề Ngọc Yên nói vậy, Chung Dục hơi chút giật mình.
Nãy y thấy La Xảo Nhi có ý đi tìm cái chết, mềm lòng, đầu nóng lên, nên đồng ý dẫn La Xảo Nhi ra cung, không nghĩ gì nhiều. Bây giờ nghe Tề Ngọc Yên nói, ý là không chỉ muốn mình đưa nàng ấy ra cung, mà muốn cưới nàng ấy nữa?
Thấy Chung Dục ngơ ngác nhìn mình, Tề Ngọc Yên tưởng rằng y nghe mình gọi “muội phu” nên bất ngờ. Nàng nhìn y cười nhẹ, nói: “Mặc dù ta và La Xảo Nhi vào cung mới quen biết, nhưng ở cùng nhau ba năm, tình cảm chúng ta đậm sâu. Trong lòng ta, muội ấy giống như muội muội ruột của ta vậy.”
Nói tới đây, Tề Ngọc Yên chăm chú nhìn Chung Dục, nói: “Chung Đô úy, Xảo Nhi một lòng say mê ngươi, giao muội ấy cho ngươi, ngươi phải đối tốt với muội ấy đó!” Dứt lời nàng quay sang nhìn La Xảo Nhi, nhìn nàng ấy thẹn thùng cúi đầu, rồi quay đầu lại nói, “Nếu như ngươi dám ức hϊếp muội ấy, ta nhất định không tha cho ngươi.”
Người mình thầm thích nhiều năm kia lại nói với mình rằng, chớ nên phụ lòng một nữ tử khác, Chung Dục không khỏi xót xa trong lòng. Nhưng chuyện tới nước này, y đã đồng ý dẫn La Xảo Nhi ra cung, giờ thì đâm lao phải theo lao. Một khi đã như vậy, nàng ấy muốn mình cưới La Xảo Nhi, thì cưới thôi, dù sao không phải là nàng ấy, đối với mình cưới ai đều giống nhau cả.
Vì thế, Chung Dục chắp tay,
nói: “Xin Tề quý phi yên tâm, thần tất không phụ La thuận nghi!”
“Còn gọi La thuận nghi à?” Tề Ngọc Yên trừng Chung Dục, sẵng giọng: “Bây giờ ngươi vẫn còn xa lạ thế à?” Nói xong nhìn Chung Dục.
Nghe vậy, La Xảo Nhi cũng ngẩng đầu lên, tha thiết nhìn Chung Dục, vẻ mặt chờ mong.
Chung Dục đỏ mặt, lắp bắp nói: “Dạ, là, là thần sai, nên gọi, Xảo, Xảo, Xảo Nhi.”
Hai chữ “Xảo Nhi” phát ra từ miệng Chung Dục, nặng tựa ngàn cân.
Nhưng dù như vậy, Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi cũng cảm thấy hết sức hài lòng.
Tề Ngọc Yên gật đầu với Chung Dục, nói: “Chung Đô úy, giờ Tý đêm mai, ngươi tới bên ngoài Từ Nguyệt am chờ đón Xảo Nhi.”
“Đêm mai?” Chung Dục ngẩn ra.
“Sao hả?” Tề Ngọc Yên nhướn mày.
“Sao, nhanh thế?” Chung Dục nói.
“Hai người các ngươi đúng thật là một đôi.” Tề Ngọc Yên vừa nghe, cười nhạo, “Cả việc nghe được đêm mai dẫn Xảo Nhi rời đi hai người cũng nói hệt nhau.”
Nghe Tề Ngọc Yên nói vậy, Chung Dục sửng sốt. Nâng mắt nhìn thoáng qua La Xảo Nhi, chỉ thấy nàng ấy nhìn mình, thẹn thùng cười.
Trông thấy nụ cười rực rỡ như hoa của nàng, lòng Chung Dục rung động khó hiểu, y nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, quay mặt lại, trầm giọng nói với Tề Ngọc Yên: “Tề quý phi, đêm mai đã đón Xảo… Xảo Nhi ra cung, thần sợ quá nhanh.”
“Nhưng ngươi sắp khởi hành tới Ưng Thành rồi, chúng ta không thể chờ đợi nữa.” Tề Ngọc Yên lắc đầu, nói tiếp, “Hơn nữa ngươi không cần chuẩn bị gì nhiều, việc này chỉ cần ngươi đồng ý, chuyện còn lại sẽ do ta làm. Đến khi đó ngươi chỉ cần đúng giờ có mặt ở ngoài Từ Nguyệt am, đợi Xảo Nhi ra am, ngươi mang muội ấy đi là xong. Về phần trên đường tới Ưng Thành, ngươi cứ nói Xảo Nhi là con gái của cố nhân, nhờ vả ngươi đưa muội ấy tới Ưng Thành. Đến Ưng Thành sẽ có người tìm Xảo Nhi nhận thân, sau đó các ngươi hợp tình hợp lý mà thành hôn.”
“Chuyện này…” Chung Dục có chút do dự, “Hôn nhân đại sự phải báo cáo phụ mẫu trước, nếu như phụ mẫu thần không cho phép thần cưới Xảo Nhi thì phải làm sao đây?”
“Họ sẽ đồng ý.” Tề Ngọc Yên không cho là đúng cười, “Ta sẽ thuyết phục Hoàng thượng tứ hôn.”
Nghe vậy, Chung Dục run rẩy cả người.
Quả nhiên, mọi chuyện đều đã được Hoàng đế cho phép.
Một khi đã như vậy, mình còn gì để nói nữa đâu?
Vì thế, Chung Dục cúi đầu thi lễ, nói: “Thần tuân mệnh!”
“Tốt.” Tề Ngọc Yên gật đầu, nói, “Chung Đô úy ra cung chuẩn bị trước đi. Sau khi ra cung, hai người phải cẩn thận mọi việc, nhất định không thể khiến ai nghi ngờ, nếu có người phát hiện ra thân phận thật sự của Xảo Nhi, không ai cứu nổi các ngươi đâu.”
“Thần đã hiểu.” Chung Dục đáp.
“Vậy ngươi đi đi.” Tề Ngọc Yên phất tay nói.
“Dạ.” Chung Dục làm xong lễ, đứng dậy, nhìn La Xảo Nhi ngẩn ngơ nhìn mình, trong mắt lấp lánh như muôn ánh sao.
Đột nhiên, trong lòng y có loại rung động khác thường dâng lên lần nữa. Y hít một hơi thật sâu, sau đó mỉm cười với La Xảo Nhi, khẽ giọng nói: “Vậy, ta đi trước nhé.”
La Xảo Nhi giật mình, sau đó vẻ mặt hồi hộp nhìn Chung Dục, nói: “Giờ Tý đêm mai, chàng nhất định phải tới đó!”
“Yên tâm, ta nhất định sẽ đến.” Chung Dục gật đầu đáp.
La Xảo Nhi vừa nghe, nét mặt hơi buông lơi, nở một nụ cười ngọt ngào cho Chung Dục.
“Vậy, ta đi.” Hắn nói nhỏ.
“Vâng.” La Xảo Nhi gật mạnh đầu.
Chung Dục cười ấm áp với nàng, xoay người ra ngoài.
La Xảo Nhi nhìn bóng lưng y, không kiềm chế được dán chặt ánh nhìn lên người y, theo y đi xa, tới khi mất hút.
“Xảo Nhi muội muội, Xảo Nhi muội muội…”
Tề Ngọc Yên liên tục gọi vài tiếng mới gọi được hồn phách La Xảo Nhi rời đi cùng Chung Dục kia.
Nàng vội quay đầu lại, cười trừ với Tề Ngọc Yên đáp: “Tề tỷ tỷ, sao ạ?”
“Muội nhìn chưa đủ à?” Tề Ngọc Yên bĩu môi cười nói, “Sau đêm mai, tha hồ mà nhìn hắn.”
La Xảo Nhi bị Tề Ngọc Yên trêu, xấu hổ vô cùng, trề môi trách: “Tề tỷ tỷ, không được chê cười La Xảo Nhi.”
“Được rồi, vào việc chính.” Tề Ngọc Yên thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói, “Xảo Nhi, có chuyện, sợ rằng phải khiến muội oan ức một chút.”
“Như thế nào ạ?” Thấy Tề Ngọc Yên nghiêm túc lại, La Xảo Nhi không khỏi ngỡ ngàng.
“Nếu ta bảo Chung Dục tới đón muội ở Từ Nguyệt am vào giờ Tý đêm mai, thì muội phải qua Từ Nguyệt am trước mới được. Mà muốn tới Từ Nguyệt am…” Nói tới đây, Tề Ngọc Yên do dự một lúc, rồi mới chậm rãi nói, “Vậy muội ít ra phải giống như Lương Tử Vân ấy, phạm sai lầm rồi bị phế bỏ mới được. Chỉ là như vậy sẽ tổn hại thanh danh của muội.”
Bị phế? Vừa nghe đến lời này, La Xảo Nhi ngây ra.
Đến khi nàng hồi lại, nghĩ ngợi, hình như cũng chỉ có cách này. Nếu như không bị phế, mình sao ra khỏi cái hoàng cung này.
Nghĩ đến đây, La Xảo Nhi cắn răng, gật đầu nói : “Mọi chuyện theo lời Tề tỷ tỷ, chỉ là…” Nói tới đây, La Xảo Nhi lo âu hiện trên mặt, “Có thể đừng liên lụy tới người nhà của muội không?” Tần phi bị phế, người nhà thường sẽ bị liên lụy.
“Xảo Nhi muội muội yên tâm, Hoàng thượng sẽ không vì vậy làm khó người nhà của muội đâu.” Tề Ngọc Yên nói, “Chỉ là lúc muội vừa bị phế, khẳng định có tổn hại đến danh dự gia đình La gia, nhưng qua nhiều tháng, mọi người sẽ quên đi chuyện này thôi. Chẳng qua, muội xảy ra chuyện, phụ mẫu muội chắc chắn đau khổ nhất.”
“Xảo Nhi bất hiếu, xin lỗi phụ thân và mẫu thân.” Nhắc tới phụ mẫu, nước mắt La Xảo Nhi chợt dâng lên, sau một lúc mới nghẹn ngào nói, “Tề tỷ tỷ, đợi tin đồn qua đi, Xảo Nhi có thể gặp lại phụ mẫu được không? Coi như không được gặp mặt, chỉ đứng ở phía xa, nhìn họ một cái cũng được.”
Nghe vậy, Tề Ngọc Yên chần chừ một lúc, sau đó nói: “Đợt qua ba năm rưỡi, tin đồn lắng xuống, muội có thể liên hệ với phụ mẫu. Nhưng nếu mọi người gặp mặt, muội nhất định phải nói muội và Chung Dục đã nảy sinh tình cảm từ lâu ở trong cung, bởi vì mình cố ý phạm sai bị phế tới Từ Nguyệt am, sau đó Chung Dục mạo hiểm cứu muội ra, cho muội thay tên đổi họ được là người một lần nữa.”
“Vâng.” La Xảo Nhi gật đầu, “Xảo Nhi đều nghe theo Tề tỷ tỷ hết.”
Tề Ngọc Yên sợ La Xảo Nhi vẫn không hiểu mối quan hệ lợi hại, nói thêm: “Chỉ có nói như vậy, phụ mẫu muội mới có thể cho rằng tất cả việc này đều do muội và Chung Dục bày ra, vì sự an toàn của muội và Chung Dục, đương nhiên họ sẽ giữ kín như bưng chuyện muội trốn khỏi cung.”
“Tề tỷ tỷ, Xảo Nhi hiểu rồi.” La Xảo Nhi nhanh chóng nói.
“Tốt lắm.” Tề Ngọc Yên vỗ vỗ tay La Xảo Nhi, nói: “Trước tiên muội về cung lặng lẽ thu dọn, ta cũng phải đi sắp xếp chuyện muội bị phế.”
“Dạ.” La Xảo Nhi đáp.
Sau đó, Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi cùng rời khỏi Tử Vân Hiên.
Ban đêm, quý phi đau ngực không dứt, không ai trong Thái y viện chữa được. Theo Khâm thiên quan sát, trong cung có người làm thuật Vu Thắng. Đế giận dữ, phái người lục tìm trong cung, tìm ra được đồ vật của thuật Vu Thắng từ trong cung của thuận nghi La Xảo Nhi. Đế thẩm vấn, La thị nữ thừa nhận mình bởi vì đố kỵ quý phi được sủng ái, dùng Vu Thắng để hại. Đế nổi giận, ngay đêm đó tước hết mọi phong hào của La thị nữ, đày vào Từ Nguyệt am trong đêm.
Tối ngày hôm sau, La thị nữ bởi căm uất, châm lửa tự sát tại Từ Nguyệt am, qua đời. Đế lệnh mai táng theo nghi lễ cung nữ.