- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Hai Kiếp Làm Sủng Phi
- Chương 27: Tìm người
Hai Kiếp Làm Sủng Phi
Chương 27: Tìm người
Tề Ngọc Yên đứng phía sau lều, nghe người bên trong vẫn tiếp tục trao đổi công chuyện.
Do chỉ cách một lớp vải, Tề Ngọc Yên nghe thấy tiếng nói chuyện trong lều rất rõ. Vì vậy, chuyện họ bàn nghe tương đối rõ ràng.
“Hoàng thượng, Mã Bình đại nhân ở phía ngoài xin cầu kiến.” Tiếng của Thường Hải bất chợt vang lên.
“Ừm, bảo hắn chờ một lát.” Thanh âm mừng vui của Lý Cảnh cất lên.
“Dạ.” Thường Hải hồi đáp.
Nhìn Thường Hải ra ngoài, Lý Cảnh gập sổ lại, sau đó nói với những người bên dưới: “Cứ quyết định như vậy đi, đã vất vả cho các vị đại nhân rồi, mau về bố trí thu xếp đi!”
“Chúng thần tuân chỉ!” Vài danh quan viên dưới trướng vội đáp.
“Được rồi, tất cả các ngươi lui ra đi!” Lý Cảnh phất tay.
“Vâng.” Chúng quan viên vội đứng dậy, hành lễ với Lý Cảnh rồi khom người lui xuống.
Thấy mọi người đã đi hết, Lý Cảnh hướng ra ngoài cửa lớn tiếng: “Thường Hải, gọi Mã Bình vào!”
“Dạ.” Thường Hải lên tiếng.
Chỉ chốc lát sau, Mã Bình đi vào, hành lễ với Lý Cảnh, nói: “Thần Mã Bình tham kiến Hoàng thượng.”
“Bình thân.” Lý Cảnh gật đầu, bưng chén trà trong tay lên, nhấp một ngụm trà, hít một hơi thật sâu, sau đó hỏi: “Tìm được người chưa?”
Mã Bình nghe xong, vội vã quỳ xuống, nói: “Xin hoàng thượng thứ tội, thần bất tài, vẫn chưa thể tìm được cô nương đó.”
“Cái gì? Vẫn chưa tìm thấy?” Lý Cảnh vừa nghe, “kít” đứng lên, vẻ mặt vô cùng tức giận. Hắn chỉ vào Mã BÌnh, nghiêm giọng nói: “Trẫm cho ngươi nửa năm, ngươi nói nhất định có thể tìm được. Nhưng bây giờ lại đến nói với trẫm không tìm được là sao?”
Mã Bình tái mét mặt mày giải thích: “Hồi hoàng thượng, thần cùng với mấy huynh đệ đã nhìn thấy cô nương đêm Nguyên tiêu đó, đã kiểm tra toàn bộ nữ quyến trẻ tuổi thuộc gia đình giàu có trong kinh thành, chúng thần đều nhìn tận mặt từng nữ tử đó, xác nhận trong đó không hề có vị cô nương kia.”
Nghe Mã Bình nói, bấy giờ Tề Ngọc Yên mới giật mình. Hóa ra, người bọn họ muốn tìm, chính là mình.
Xem ra, mấy tháng nay, Mã Bình vẫn nhận lệnh của Lý Cảnh tìm mình ở ngoài cung. Nhưng mình lại ẩn núp ngay trong cung này, làm sao Mã Bình có thể tìm được mình ở ngoài cơ chứ? Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên phát run.
Nghe câu trả lời của Mã Bình, Lý Cảnh khá là không vui, lạnh giọng chất vấn: “Mã Bình, ngươi nói, nàng là một người sống sờ sờ, cũng sẽ không bay lên trời chui xuống đất, sao có thể không tìm ra được chứ?”
Nghe Lý Cảnh nói, Mã Bình vội cúi đầu trả lời: “Thần bất tài! Thần sẽ nghĩ cách khác!”
Lý Cảnh nhìn chằm chằm vào Mã Bình một hồi, sau đó hít một hơi thật sâu, nói: “Mã Bình, trẫm không quan tâm ngươi dùng cách nào, trẫm chỉ cần kết quả. Người đó, nhất định phải tìm bằng được cho trẫm!”
“Vâng! Thần nhất định sẽ dốc toàn lực lo liệu thay cho hoàng thượng. Chẳng qua…” Mã Bình dừng một lát, ngẩng đầu nhìn Lý Cảnh, đắn đo nói: “Thần có một câu, không biết có nên nói ra không.”
Lý Cảnh quắc mắt, liếc sang Mã Bình, mặt thâm trầm nói: “Nói!”
Bị Lý Cảnh liếc, Mã Bình vội vã cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Lý Cảnh: “Hoàng thượng, đêm đó thần nghe vị cô nương kia hình như có chất giọng phương Nam, thần chỉ sợ cô ấy không phải người kinh thành, nếu như hiện giờ cô ấy đã rời khỏi kinh thành, trở về quê nhà, e rằng… e rằng muốn tìm càng thêm khó.” Mã Bình nói xong, cảm giác lưng mình sắp bị mồ hôi thấm ướt.
Nghe Mã Bình nói, Lý Cảnh ngẩn người. Giờ nhớ lại, hình như nữ tử đó đúng là có mang chút giọng phương Nam. Nếu quả thật như lời Mã Bình, nàng là người phương Nam, hiện giờ đã trở về quê nhà, như vậy, muốn tìm một nữ tử trẻ tuổi không biết tên tuổi khắp phương Nam Đại Hiên, chẳng khác nào mò kim đáy bể cả? Thế chẳng phải cả đời này mình sẽ không gặp được nàng ấy nữa ư? Nghĩ tới mình sẽ không bao giờ được gặp lại nàng ấy, Lý Cảnh chợt thấy chán chường. Giống như từ khi nhớ được mọi thứ, hắn chưa từng có cảm giác thất bại như thế này.
“Hoàng thượng, có cần tới đó tìm không, xin Hoàng thượng một lời dứt khoát.” Mã Bình nói.
Lý Cảnh quay sang, nhìn chằm chằm Mã Bình, chậm rãi nói: “Mã Bình, lời ngươi nói, trẫm cảm thấy cũng có lý. Ngươi nhanh chóng phái người dò la xem trước và sau Nguyên tiêu năm nay, những nhà ai có người thân từ phương Nam tới, có dẫn theo nữ quyến không. Nếu như có, phải nghĩ cách để nhìn thấy người thật, xem có phải người mà Trẫm muốn tìm hay không.”
“Dạ, thần sẽ đi thăm dò ngay lập tức.” Mã Bình hành lễ, chuẩn bị lui xuống.
“Khoan đã!” Lý Cảnh kêu lên.
“Hoàng thượng có gì cần dặn dò ạ?” Mã Bình khom người hỏi.
“Quán trọ cũng phải dò la, xem trước và sau Nguyên tiêu có nữ tử trẻ tuổi nào ở không.” Lý Cảnh nói.
“Thần đã hiểu.” Mã Bình hồi đáp.
“Vậy ngươi lui xuống đi.” Lý Cảnh phất phất tay.
“Dạ.” Lúc này Mã Bình mới lui xuống.
Sau khi Mã Bình rời đi, Lý Cảnh vừa nghĩ nữ tử đêm Nguyên Tiêu kia sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt mình nữa, trong lòng buồn phiền không thôi. Muốn giải sầu, lại tựa như không tìm được lối thoát, cả người cứ ngơ ngác đứng trước án trác, từng chút một nhớ lại buổi gặp gỡ ngày hôm đó. Nhưng càng nhớ, tích tụ trong lòng càng khó tiêu trừ.
Tề Ngọc Yên thấy sau khi Mã Bình rời đi, trong lều trở nên im ắng, như thể không có ai, cũng không biết Lý Cảnh đang làm gì, Tề Ngọc Yên lặng lẽ rời ra. Nhưng bị Mã Bình dọa sợ, nàng chẳng còn tâm trạng tản bộ nữa, liền xoay người, trở về lều của mình.
Trở về lều, Trúc Vận đã thu xếp xong xuôi. Thấy Tề Ngọc Yên trở về nhanh như vậy, sắc mặt cũng không tốt lắm, Trúc Vận bước lên phía trước, lo lắng hỏi han: “Quý nhân, trong người không thoải mái ạ?”
Tề Ngọc Yên lắc đầu: “Không sao, chắc là cả ngày ngồi xe nên hơi mệt chút.”
“Vậy Tề quý nhân lên giường nghỉ ngơi đi.” Trúc Vận nói.
“Ừ.” Tề Ngọc Yên gật đầu.
Trúc Vận đỡ Tề Ngọc Yên nằm xuống giường rồi mới đi ra.
Tề Ngọc Yên nằm im trên giường, trong lòng lại cuồn cuộn sóng lớn. Nàng không ngờ tới, đã lâu như vậy rồi mà Lý Cảnh vẫn chưa từ bỏ việc tìm mình. Nếu có một ngày, hắn phát hiện mình thay hình đổi dạng trốn ngay bên cạnh hắn, hắn sẽ có phản ứng gì? Tề Ngọc Yên không thể nghĩ nổi, mà cũng không dám nghĩ. Nàng hi vọng, mãi mãi sẽ không có ngày đó.
Đúng lúc này, đột nhiên La Xảo Nhi xốc mành đi tới, thấy Tề Ngọc Yên nằm trên giường, bước nhanh tới kéo tay nàng, kêu lên: “Tề tỷ tỷ, tỷ mau dậy đi! Bây giờ tỷ nhất định phải giúp muội.”
Tề Ngọc Yên ngồi dậy, mỉm cười nhìn La Xảo Nhi, dịu dàng nói: “Có chuyện gì vậy, La tiểu nghi?”
La Xảo Nhi nói: “Thường công công nói Hoàng thượng muốn luyện chữ, muốn muội tới nghiền mực cho Hoàng thượng.”
Nghe thấy Thường Hải mời La Xảo Nhi tới làm hồng tụ thiêm hương*, Tề Ngọc Yên mất hồn cười: “Vậy muội mau đi đi.”
(Hồng tụ thiêm hương: ý nói thư sinh trong lúc đèn sách có thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh theo hầu.)
“Không được đâu, Tề tỷ tỷ, muội… hiện tại muội không thể đi được.” La Xảo Nhi đỏ mặt nói.
Tề Ngọc Yên ngước mắt, kinh ngạc hỏi: “Sao lại không được?”
La Xảo Nhi cắn môi, mặt đỏ bừng, một lúc sau mới nói: “Tề tỷ tỷ, muội vừa mới… vừa mới phát hiện mình đến… quỳ thủy, tỷ thấy đó, sao… sao muội có thể tới hầu hạ hoàng thượng được chứ?”
Tề Ngọc Yên ngẩn ra, La Xảo Nhi đến quỳ thủy, quả thật không thể đi hầu hạ Lý Cảnh. Nàng vội vàng nói: “Thế thì muội nói rõ với Thường Hải thân thể mình không tiện là được rồi, sao lại tới tìm tỷ?”
La Xảo Nhi nói: “Nghe Chu Nguyên nói, hiện giờ tâm trạng Hoàng thượng không vui, luyện chữ cũng không bình tĩnh được, đang tức giận, chỉ nói là tìm người tới nghiền mực giúp người, không nói rõ là gọi ai cả. Nếu không có người hầu người, không chừng Hoàng thượng càng nổi nóng hơn. Tề tỷ tỷ, tỷ chịu khó qua đó một chuyến đi.”
“Ra thế…” Vẻ mặt Tề Ngọc Yên khó xử, nàng không dám làm La Xảo Nhi phật ý, nhưng nàng càng không muốn gặp Lý Cảnh. Trừ việc nàng sợ chuyện mình giả xấu bị Lý Cảnh phát hiện, còn sợ nhìn thấy hắn, mình sẽ lại giống như lúc ở chỗ cây đa, không giấu được lòng.
“Tề tỷ tỷ, muội biết, tỷ rất tốt bụng. Tỷ giúp muội việc hệ trọng này với, xin tỷ đó.” La Xảo Nhi kéo kéo tay của Tề Ngọc Yên, chớp đôi mắt to, nài nỉ cầu xin nàng.
Tề Ngọc Yên thấy mình ở trước La Xảo Nhi, chẳng thể cứng rắn nổi, cuối cùng đành thở dài, gật đầu, nói: “Vậy thì… tỷ sẽ thay muội đi một chuyến.”
“Tốt quá rồi!” La Xảo Nhi vừa nghe, hân hoan vỗ tay, cười híp mắt nói: “Muội biết Tề tỷ tỷ tốt nhất mà.”
Nhìn dáng vẻ của La Xảo Nhi, Tề Ngọc Yên bất đắc dĩ cười, sau đó chỉnh sửa lại quần áo của mình, cùng La Xảo Nhi ra ngoài lều, rồi nàng theo Chu Nguyên tới trước lều của Lý Cảnh.
Thường Hải nhìn thấy người đến là Tề Ngọc Yên, sửng sốt một chút, hỏi: “Tại sao La tiểu nghi không tới?”
“Thân thể La tiểu nghi không tiện, không đến được.” Tề Ngọc Yên vội nói: “Nếu Thường công công thấy ta đến không thuận tiện, vậy ta sẽ trở về.” Nói xong Tề Ngọc Yên tính xoay người, ước gì mau chóng rời khỏi nơi này.
“Tề quý nhân xin dừng bước!” Thường Hải bước vội lên trước nói: “Tề quý nhân hiểu lầm rồi, ý của tiểu nhân không phải vậy. Tiểu nhân hỏi về La tiểu nghi, chỉ vì tò mò mà thôi.” Thường Hải theo Lý Cảnh nhiều năm, cực kỳ hiểu Lý Cảnh. Buổi trưa, lúc Tề Ngọc Yên ở bên cạnh, Lý Cảnh có chút luống cuống, toàn bộ đều lọt vào mắt gã. Trong cung này, chuyện gì cũng đều có khả năng xảy ra, bất kì nữ nhân nào cũng đều có khả năng trở thành chủ tử của gã, cho nên gã không thể thất lễ với bất cứ ai.
“Xin Tề quý nhân đợi một lát, để tiểu nhân tiến vào bẩm báo.” Nói xong gã tới cạnh cửa, vén rèm lên, đi vào, nói với Lý Cảnh: “Hoàng thượng, Tề quý nhân đã tới.”
Nghe thấy Thường Hải nói, Tề Ngọc Yên bỗng hơi căng thẳng. Nàng không biết Lý Cảnh sẽ trả lời ra sao. Hắn có chê mình xấu xí mà không muốn gặp mình, bảo mình về đi không? Vào lúc nàng quẩn quanh trăm mối suy tư, giọng của Lý Cảnh truyền ra: “Gọi nàng ấy vào.”
Nghe Lý Cảnh nói, Tề Ngọc Yên ngẩn ra. Hiện giờ nàng không biết mình nên vui mừng vì Lý Cảnh không ngại mình xấu, hay là thất vọng vì không tránh thoát được việc gặp Lý Cảnh.
Rất nhanh Thường Hải đã đi ra, khuôn mặt tràn đầy tươi cười nhìn Tề Ngọc Yên, vồn vã vén màn lên cho nàng, nói: “Tề quý nhân, Hoàng thượng cho người vào.”
Tề Ngọc Yên nặn ra một nụ cười cứng ngắc: “Ừ.” Sau đó bước vào trong lều trại.
Lúc nàng tiến vào lều, chợt nghe thấy “phạch” một tiếng, màn vải nặng nề đóng xuống phía sau mình.
Lúc này, nàng bất chợt ý thức được, trong lều trại này, hiện giờ chỉ có mình nàng và Lý Cảnh.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Hai Kiếp Làm Sủng Phi
- Chương 27: Tìm người