Tại lúc Tề Ngọc Yên còn đang suy nghĩ miên man, tiếng của Mai Hương vang lên đằng trước xe ngựa: “Cô nương, chúng ta đã tới trước cửa cung, mời cô nương xuống xe ạ.”
Tề Ngọc Yên nghe thấy, vội ổn định lại tâm tình, trả lời: “Ừ.” Sau đó lấy ra một chiếc mạng che mặt màu trắng từ trong ngực, đeo lên trên mặt, che đi gương mặt cực kì xấu xí của mình.
Bấy giờ mới chậm rãi đứng dậy, vén mành ra ngoài xe.
Thấy Tề Ngọc Yên từ trong khoang xe chui ra, Mai Hương và Trúc Vận nhanh chóng tiến lên đỡ nàng xuống xe ngựa.
Lúc này, một tiểu thái giám đứng chờ bên cạnh tiến lên nghênh đón, cung kính hỏi: “Xin hỏi có phải là Tề quý nhân không?”
Mai Hương quay đầu lại, đáp: “Phải ạ.”
Tiểu thái giám tươi cười rạng rỡ khom người: “Nô tài là cung nhân của Chiêu Thuần cung Tần Dương, ra mắt Tề quý nhân. Về sau sẽ do nô tài hầu hạ Tề quý nhân, trước tiên mời Tề quý nhân theo nô tài tới tẩm cung.” Dù sao Tề Ngọc Yên cũng là phi tần mới nhập cung, hiện giờ mặc dù vị phân thấp, nhưng về sau nàng như thế nào, không ai có thể nói trước được. Biết đâu nàng được thánh sủng, chính là bay lên đầu cành. Vì thế đám người cung nhân chẳng ai dám khinh thường mấy vị phi tần mới nhập cung này.
Tề Ngọc Yên nhìn tiểu thái giám tên Tần Dương này, không ấn tượng gì với hắn lắm, hơi gật đầu một cái, nói với Tần Dương: “Ừ, phiền ngươi đi trước dẫn đường.”
“Quý nhân đừng khách sáo.” Tần Dương khom người cười nói: “Có thể cống hiến vì quý nhân chính là phúc phận mà Tần Dương tu được.”
Tề Ngọc Yên cười, cũng không nói thêm, cất bước qua cửa Hưng Khánh.
Vừa vào cửa Hưng Khánh, đã có một chiếc cung kiệu đậu sẵn một bên.
Tần Dương nhanh chóng tiến lên, vồn vã nhấc mành kiệu, khom người nói với Tề Ngọc Yên: “Quý nhân, mời lên kiệu ạ.”
Tề Ngọc Yên tới bên kiệu, liếc sang nhìn Tần Dương, hơi ngập ngừng, mở miệng hỏi: “Phải rồi, Tần Dương, mấy người Phan Dửu Quân đã tới chưa?”
Tần Dương cười trả lời: “Bẩm quý nhân, Lương dung hoa, Phan tần, La mĩ nhân đã tiến cung hết rồi, hiện giờ chỉ thiếu mỗi quý nhân ngài vẫn chưa tiến cung thôi.”
Tề Ngọc Yên nghĩ ngợi, lại hỏi: “Ba người các nàng ở cung nào?”
Tần Dương vẫn vẻ mặt cung kính như cũ: “Lương dung hoa ở Minh Quang cung, Phan tần ở Vân Thai cung, La mĩ nhân ở Nhạc Thành cung.” Tần Dương liệt kê.
Tề Ngọc Yên nghe xong, cung điện mà ba vị tần phi này ở cũng giống với kiếp trước, không ai ở Trọng Hoa cung mà nàng từng ở kiếp trước.
Ngoại trừ Khôn Dương cung của Trịnh hoàng hậu, Trọng Hoa cung là cung thất gần với Càn Dương cung của Lý Cảnh nhất. Đoạn thời gian nàng được sủng, Lý Cảnh còn đổi tên của Trọng Hoa cung thành Tàng Ngọc cung, đủ thấy hắn khi đó coi trọng nàng dường nào.
Kỳ thật theo lẽ, những phi tần có vị phân thấp như Tề Ngọc Yên, đáng lý không có tư cách ở riêng một cung. Nhưng hậu cung của Vĩnh Gia đế Lý Cảnh không có người, ngoại trừ Trịnh hoàng hậu ra, không có bất cứ phi tần nào khác, không xây nhiều cung điện, vì thế Thái Hậu mới cho bốn vị phi tần mới nhập cung mỗi người một cung.
Tề Ngọc Yên cũng biết Chiêu Thuần cung kiếp này mình ở, là một cung điện vắng lặng nằm ở ven hồ Quỳnh Phương. Cung điện này cách Càn Dương cung rất xa, nếu bình thường phi tần muốn tranh sủng chắc sẽ không thích nơi này, nhưng Tề Ngọc Yên lại rất hài lòng. Ở đây, nàng có thể lẳng lặng trốn một góc, làm một lãnh phi bị người đời quên lãng trong xó xỉnh.
Nghĩ tới đây, khóe môi Tề Ngọc Yên kéo ra một nụ cười thoải mái, sau đó khom lưng ngồi vào kiệu.
Theo tiếng hét to của Tần Dương, cung kiệu từ từ nâng lên.
Tề Ngọc Yên ngồi trong kiệu, tâm trạng giống như chiếc cung kiệu khi đang đi này, nhấp nhô lên xuống không ngừng. Nàng không biết con đường phía trước của mình sẽ ra sao? Cúi đầu giả làm người xấu xí, thật sự có thể đổi lấy sự bình an của cả nhà ư? Trong lòng nàng không dám khẳng định.
Lúc cung kiệu dừng lại trước Chiêu Thuần cung, một nữ tử mặc trang phục cung nữ màu xanh nhạt bước nhanh lên trước, hành lễ với Tề Ngọc Yên vừa bước ra khỏi kiệu, cười nói: “Nô tỳ là cung nữ chưởng cung của Chiêu Thuần cung, ra mắt Tề quý nhân.”
Tề Ngọc Yên híp mắt nhìn Thanh Hà, nàng cũng không ấn tượng lắm với cung nữ chưởng cung của Chiêu Thuần cung này, bèn cười nói: “Thanh Hà cô cô, miễn lễ!”
Lúc này, Mai Hương bước nhanh tới bên người Tề Ngọc Yên, đưa một cây trâm vàng cho nàng.
Tề Ngọc Yên cầm trâm vàng, bước tới trước nâng Thanh Hà dậy, tiện đà nhét trâm vàng vào trong tay cô ấy, nói: “Chút lòng thành, xin cô cô vui vẻ nhận giùm.” Dù sao mình cũng là thần phi có vị phân thấp hơn, mềm mỏng một chút không phải là chuyện xấu, hơn nữa sau này còn có chỗ phải dùng tới Thanh Hà.
Thanh Hà nghe thấy Tề Ngọc Yên gọi mình là “cô cô”, ngẩn ra, từ từ đứng dậy, quan sát vị quý nhân mới tiến cung trước mắt mình này. Chỉ thấy khăn lụa trắng che đi gương mặt của nàng, khiến người ta không nhìn rõ dung nhan nàng, nhưng dáng vẻ rất thướt tha. Mặc dù mới vào cung đình nhưng cảm thấy nàng không d.2|-3^{Q}Ứ
TruyenHD^n có tí gì gọi là giữ kẽ, ngược lại tự nhiên hào phóng, tựa như đã sớm quen thuộc chốn hậu cung thâm sâu này. Trong lòng Thanh Hà thầm nghĩ, xem ra vị Tề quý nhân này không thể khinh thường được.
Thanh Hà vội khom người mỉm cười nói: “Quý nhân sẽ ở tại Di Hòa điện, nô tỳ đã sai người dọn dẹp sạch sẽ xong xuôi, giờ sẽ dẫn quý nhân qua đó.”
“Ừ.” Tề Ngọc Yên gật đầu, rồi theo Thanh Hà vào trong cung.
Nhắc tới Chiêu Thuần cung này, kiếp trước Tề Ngọc Yên chưa từng tới bao giờ, cũng không rõ Di Hòa điện ở đoạn nào, nên theo sau Thanh Hà đi về phía cung điện.
Di Hòa điện là một khoảnh sân ở phía Tây Chiêu Thuần cung. Tới cửa viện, Thanh Hà quay đầu cười nói với Tề Ngọc Yên: “Quý nhân, Di Hòa điện ở trong viện này đây.” Sau đó tiến lên, nhẹ nhàng đẩy mở cửa viện.
Theo cửa viện chầm chậm tách mở sang hai bên, những đóa hoa trên nhành cây hải đường rực rỡ như pháo hoa chiếu vào mắt nàng, cảnh đẹp như vậy, khiến cho hồn Tề Ngọc Yên bị hớp mất phân nửa.
Nàng vô thức bước vào sân, tới dưới tàng cây hải đường, từ từ khép mắt lại, một mùi hương dễ chịu thấm nhập vào tâm can, khiến người ta vô cùng thư thái.
E rằng sẽ phải giam mình cả đời trong viện này, mặc dù không hoa lệ phú quý như Trọng Hoa cung mà nàng từng ở, nhưng tươi mát động lòng người. Tề Ngọc Yên cực kỳ hài lòng.
Thanh Hà thấy vẻ mặt Tề Ngọc Yên mang ý cười, trong lòng ổn định lại, mỉm cười nói với Tề Ngọc Yên: “Quý nhân, hiện giờ Chiêu Thuần cung không có người làm chủ, giờ quý nhân là chủ tử duy nhất trong cung này, có việc gì quý nhân cứ phân phó Thanh Hà là được.”
“Ừ, ta biết rồi.” Tề Ngọc Yên mở mắt, cười nói với Thanh Hà: “Sau này Ngọc Yên còn rất nhiều chuyện phải nhờ cậy tới Thanh Hà cô cô!”
Thanh Hà vội vàng nói: “Quý nhân quá lời rồi, đây đều là bổn phận của nô tỳ mà.” Nói xong Thanh Hà lại giơ tay, gọi ba tiểu cung nữ ở đằng sau tới, nói với các cô: “Hương Vân, Tuyết Hoa, Uyển Bích, đây là chủ tử của các ngươi, mau tới chào đi. Sau này các ngươi phải tận tâm hầu hạ quý nhân đó.”
“Dạ.” Ba tiểu cung nữ đồng loạt lên tiếng, sau đó tới trước mặt Tề Ngọc Yên, quỳ xuống hành lễ.
“Tất cả đứng lên đi!” Tề Ngọc Yên mỉm l_êq(w)ý^-d011/ cười gật đầu, sau đó hất nhẹ cằm với Mai Hương.
Mai Hương hiểu ý, vội lấy ra ba miếng ngọc bội đã chuẩn bị từ trước đưa cho Tề Ngọc Yên.
Tề Ngọc Yên dịu dàng cười gọi đám người Hương Vân tới nói: “Đây là quà ra mắt ta tặng các ngươi, cũng không giá trị là bao, vui vẻ là được rồi.”
Ba người Hương Vân mừng rỡ tiến lên nhận ngọc bội, hành lễ tạ thưởng.
“Được rồi, các ngươi lui xuống hết đi.” Tề Ngọc Yên nói.
Ba người Hương Vân lên tiếng trả lời rồi lui xuống.
Thanh Hà cười nói: “Hiện giờ trong Di Hòa điện này chỉ có ba cung nữ và hai cung nhân là Tần Dương, Ngô Thụ thôi. Nhưng tháng sau trong cung sẽ tới một nhóm cung nữ cung nhân mới, đến lúc đó có thể sẽ phân thêm vài người tới hầu hạ quý nhân.”
Tề Ngọc Yên tươi cười: “Không sao đâu.”
Thanh Hà nở nụ cười, sau đó còn nói thêm: “Phải rồi, buổi tối quý nhân cần phải trang điểm sớm chút. Tối nay Thái hậu đãi tiệc ở Nhân Thọ cung, mấy chủ tử mới nhập cung cũng phải tới. Quý nhân vừa nhập cung, nếu tới muộn, e không hay lắm.”
Tề Ngọc Yên im lặng, sau đó gật đầu cười, nói: “Ta biết rồi.”
Thanh Hà hành lễ, rồi lui xuống.
Tề Ngọc Yên nhìn theo bóng lưng Thanh Hà, nghĩ tới buổi tối Thái hậu thiết đãi cung yến, chân mày bất giác hơi nhíu lại. Thời điểm này kiếp trước, nàng ở cung yến mới biết được thân phận của Lý Cảnh, từ đó tiến vào con đường sủng phi.
Kiếp này, bản thân lại phải bước trên một còn đường khác hoàn toàn. Vậy Lý Cảnh, sẽ thích vị phi tần nào đây?
Sắc trời dần tối, Tề Ngọc Yên cởi bỏ cung trang, đổi sang một chiếc váy màu tím nhạt xen lẫn hoa lựu chỉ vàng, trên mặt vẫn d(đ~le#.qu^ýđ/ô/n đeo chiếc mạng che mặt màu trắng. Phòng ngừa vạn nhất, nàng để Mai Hương lại Di Hòa điện, chỉ dẫn theo Trúc Vận bên người, rồi tới Nhân Thọ cung.
Tề Ngọc Yên cho rằng mình tới sớm, không ngờ lúc nàng tới Nhân Thọ cung, Trịnh hoàng hậu và Phan Dửu Quân đã ở đây rồi.
Nàng vừa vào cửa, đã thấy kẻ thù tiền kiếp của mình đang mặc một chiếc váy hoa sen dệt tơ màu trắng ngả xanh, ngồi phía dưới Tiêu thái hậu.
Thấy Tề Ngọc Yên vào cửa thì Phan Dửu Quân vội đứng lên, gật đầu cười với Tề Ngọc Yên, thốt lên: “Muội muội đã tới.”
Tề Ngọc Yên đè nén sự căm ghét tột cùng trong lòng, đanh mặt gật đầu với Phan Dửu Quân, sau đó nhẹ nhàng tới trước mặt Thái hậu, dập đầu hành lễ nói: “Tần thϊếp Tề Ngọc Yên ra mắt Thái hậu, Hoàng hậu nương nương.”
Tiêu thái hậu mỉm cười nói: “Tề quý nhân, mau đứng dậy.”
“Tạ thái hậu.” Tề Ngọc Yên chậm rãi đứng dậy.
Mặc dù Tiêu thái hậu đã quá bốn mươi, nhưng thoạt nhìn lại không thấy già, vẫn trẻ đẹp như cũ, ngồi cùng với Trịnh hoàng hậu trẻ tuổi, cảm giác không giống mẹ chồng nàng dâu, ngược lại giống tỷ muội hơn.
“Tới gặp Thái hậu, sao còn đeo mạng che mặt? Có gì không dám cho người ta nhìn hả?” Thấy Tề Ngọc Yên đeo lụa trắng che mặt, Trịnh hoàng hậu Trịnh Chước hơi nhăn mày lại.
Mấy ngày trước biểu tỷ Lưu Tĩnh Ly tiến cung có kể về Tề Ngọc Yên với Thái hậu, khen nàng ta còn đẹp hơn cả đệ nhất mỹ nhân kinh thành Phan Dửu Quân, trong lòng Trịnh Chước có chút ghen ghét Tề Ngọc Yên. Giờ bắt được lỗi của Tề Ngọc yên, nàng ta nhanh chóng phát uy, muốn phát huy uy nghiêm của Hoàng hậu mình trong cung.