Nếu đến cả thái y trong cung cũng nói do không hợp khí hậu, Lục thị cũng không còn cách nào khác, chỉ đành bảo Tề Ngọc Yên tiếp tục uống thuốc do Trúc Vận kê. Nhưng Tề Ngọc Yên uống mấy loại thuốc đen ngòm này xong vẫn không ngăn nổi sắc mặt của nàng ngày càng vàng đen, dần dần, thoạt nhìn còn có vẻ hơi sưng tấy.
Nửa tháng sau, Lục thị phát hiện tới khóc không ra nước mắt, người làm nương là bà sắp không nhận ra nổi nữ nhi của mình nữa rồi, sốt ruột đến độ cả ngày than vắn thở dài.
Đối với việc dung mạo của mình thay đổi, tâm trạng Tề Ngọc Yên không ảnh hưởng nhiều lắm, nhìn mẫu thân mặt ủ mày chau, trái lại còn an ủi mẫu thân.
Nhưng Lục thị chỉ cần nghĩ tới Tề Ngọc Yên sẽ xuất hiện trước mặt Hoàng đế bằng bộ dạng này, có thể tưởng tượng số mệnh nữ nhi sẽ ra sao, lại khiến Lục thị lo lắng không yên.
Nhưng ngoài việc lo lắng thì còn cách nào khác đâu, mặc dù Vương thái y của Thái y viện đến thêm hai lần nữa nhưng vẫn không có cách nào, chỉ nói bệnh này cần uống thuốc dài lâu mới từ từ khôi phục lại như cũ.
Chỉ là, thời gian không cho phép Tề Ngọc Yên từ từ khỏi.
Bởi vì, chớp mắt cái, mùng một tháng ba đã cận kề trước mắt. Tề Ngọc Yên cũng sắp phải tiến cung.
Mấy ngày nay, bởi vì việc Tề Ngọc Yên sắp nhập cung, cả Tề phủ bị bầu không khí chia li bịn rịn bao trùm.
Buổi tối trước ngày tiến cung, Tề Ngọc Yên nghĩ tới hôm sau sẽ phải tiến cung, liền ở bên mẫu thân lâu hơn. Nhìn bóng đêm dần sâu, nàng mới lưu luyến không rời trở về viện của mình.
Tắm rửa xong xuôi, Tề Ngọc Yên một mình ngồi trước bàn trang điểm, thả xuống mái tóc dài như thác, vén ra trước ngực. Ngón tay như hành ngọc, cầm lấy chiếc lược sừng tê giác từ trên bàn, chậm rãi đưa tay lên, chải mái tóc đen như mực của mình từ đỉnh đầu xuống.
Ánh mắt chậm rãi nhìn vào trong gương đồng. Trong gương phản chiếu một gương mặt tuyệt mĩ không tì vết tựa bạch ngọc. Đó cũng là gương mặt vốn có của nàng.
Sở dĩ mặt nàng trở nên vừa đen vừa vàng, là bởi vì nàng thoa một loại thuốc mỡ do Trúc Vận pha chế, vì không muốn bị người phát hiện, cả ngày nàng chỉ có thể dùng bộ mặt xấu xí gặp người, lúc đêm khuya vắng người mới có thể tẩy sạch thuốc mỡ, để lộ khuôn mặt thật.
Đây là đêm cuối cùng nàng ở Tề phủ, ngày mai nhập cung rồi, có lẽ cả đời này sẽ không được về nơi đây lần lleq..y&do(n_jun3n4r nào nữa. Kiếp trước sau khi nàng tiến cung sáu năm rồi chịu nhục bỏ mình, không biết kiếp này có thể sống được bao lâu, có phải vẫn sáu năm sau chết như trước không?
Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên lắc mạnh đầu, muốn quăng hết mọi chuyện kiếp trước ra khỏi đầu. Không cần biết kiếp này mình có thể sống bao lâu, nàng đều phải cố gắng sống tiếp.
Đúng lúc này, có người gõ nhẹ lên cửa phòng, khiến Tề Ngọc Yên giật mình khỏi dòng suy tư. Bởi vì muốn mình được yên tĩnh một lúc, sáng sớm nàng đã đẩy Trúc Vận và Mai Hương ra ngoài phòng, hiện giờ phải tự mình đứng lên, tới bên cửa, nhỏ giọng hỏi: “Ai đấy?”
“Ngọc Yên, đại ca đây.” Tiếng của Tề Thứ vang lên.
Nghe thấy tiếng của Tề Thứ, Tề Ngọc Yên hốt hoảng. Hiện giờ nàng đã rửa sạch thuốc mỡ, trở về gương mặt thật, sao dám lộ mặt trước Tề Thứ chứ? Nàng cuống quít nói: “Đại ca, đợi một lát để muội thay xiêm y đã.”
“Cứ từ từ, đại ca đợi muội.” Tề Thứ ở ngoài cửa nói.
Tề Ngọc Yên nhanh chóng chạy về bàn trang điểm, lấy ra thuốc mỡ Trúc Vận pha chế, bôi lên mặt, rồi buộc tạm tóc ra sau gáy, nhìn kỹ trong gương một lúc, có vẻ không có sơ hở gì, lúc này mới chạy tới cửa, mở cửa phòng ra.
Tề Thứ đứng yên cạnh cửa.
Tề Ngọc Yên ngẩng đầu cười với Tề Thứ, hỏi: “Đại ca, sao muộn vậy rồi còn tới đây?”
Tề Thứ nhìn muội muội, cười nói: “Ngày mai muội tiến cung rồi, sau này hai huynh muội chúng mình khó có thể gặp nhau, đại ca không nỡ xa muội, muốn ngắm muội thêm một lúc lâu.”
Tề Ngọc Yên bật cười: “Đại ca mau vào đi.” Nói xong dẫn Tề Thứ vào phòng, sau đó tới bên bàn, cầm lấy một chén trà ngọc bằng sứ, châm một ly trà, đưa cho Tề Thứ.
Tề Thứ ngồi xuống bên bàn, đưa tay nhận chén trà, ngẩng đầu nhìn gương mặt vốn như hoa như ngọc của d./đ:leeqwi-d*on muội tử nhà mình, nay trở nên vừa đen vừa vàng, trong lòng không khỏi có chút buồn rầu, than thở: “Đang yên đang lành, sao lại ngã bệnh vào đúng lúc này chứ?”
Nghe Tề Thứ nói, Tề Ngọc Yên nao nao, sau đó cười nói: “Chắc đây là ý trời rồi đại ca à.”
Thấy Tề Ngọc Yên giống như không để ý, Tề Thứ cho rằng nàng sợ cả nhà lo lắng cho nàng, cố ý làm ra vẻ không thèm quan tâm, sợ bản thân khiến muội muội đau lòng nên cũng không nói thêm nhiều, chỉ cười nói: “Ngọc Yên, bất luận sau này xảy ra chuyện gì, muội phải luôn nhớ kỹ, muội mãi mãi là muội muội đại ca thương yêu nhất.”
Nghe Tề Thứ nói, trong mắt Tề Ngọc Yên bỗng ngấn lệ. Nàng biết Tề Thứ luôn yêu thương mình, nhưng kiếp trước lại do nàng hại chết thê tử (vợ con) của huynh ấy, bất đắc dĩ theo địch, cuối cùng bị Lý Cảnh một tên bắn chết tại trận. Một đại ca kiên nghị như vậy, một tẩu tử hiền tuệ như vậy, hài tử đáng yêu như vậy, lại bởi vì nàng, mà không được chết tử tế. Kiếp này, nàng xin thề, nàng sẽ không để mọi chuyện lặp lại như trước.
Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên cố nén nước mắt, ráng nặn ra một nụ cười, nói với Tề Thứ: “Ngọc Yên biết đại ca thương muội, đời này Ngọc Yên chỉ nguyện trên dưới Tề phủ đều bình an, không mong ước gì hơn.”
Thấy bộ dạng cố nén đau thương của Tề Ngọc Yên, Tề Thứ lòng đau như cắt. Làm phi tần Hoàng đế, không có dung mạo xuất chúng, muốn sinh tồn được trong hoàng cung sẽ khó khăn dường nào? Hắn đối với số mệnh của Tề Ngọc Yên vô cùng lo lắng, chỉ hi vọng bệnh của nàng sớm khá hơn.
Bất chợt, hắn lại nhớ tới dáng vẻ của một người khác. Người nọ khi biết Tề Ngọc Yên được tuyển vào cung, trong mắt lộ ra tuyệt vọng, cũng khiến hắn xót xa không thôi. Chỉ là tạo hóa trêu ngươi, có một số người, nhất định chỉ có thể là hữu duyên vô phận.
Nghĩ đến đây, Tề Thứ lấy ra một món đồ được bọc trong khăn gấm từ trong ngực, nhẹ nhàng đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt muội muội.
Nhìn chiếc khăn gấm hình như bọc lấy thứ gì đó, Tề Ngọc Yên sửng sốt một lúc, ngước mắt hỏi: “Đại ca, cái này là gì vậy?”
Tề Thứ thản nhiên cười nói: “Vi huynh được người nhờ vả, giao thứ này cho Ngọc Yên.”
Tề Ngọc Yên nhìn Tề Thứ, trên mặt tựa như suy nghĩ sau đó đưa tay cầm lấy khăn gấm, nhẹ nhàng mở lớp bọc ra, nằm ngay ngắn bên trong là một cây trâm song điệp như ý chất ngọc Lam điền. Trên thân trâm ngoại trừ ký hiệu của cửa tiệm ngọc sức Cẩm Ngọc trai ra, còn khắc thêm bốn chữ “Lam điền nhật noãn.”
(Lam Điền ngày ấm.)
“Cái này là Chung Dục nhờ huynh đưa cho muội. Y nói ngày mai y không thể đến tiễn muội, nhờ huynh chuyển djen/đa`nle^quyddoooon cây trâm này tới muội, còn nhờ ta nhắn với muội rằng, từ tận đáy lòng y chúc muội một đời bình an như ý.”
Nghe Tề Thứ nói, lại nhìn bốn chữ này, thoáng chốc nước mắt Tề Ngọc Yên rơi xuống.
Phía sau “Lam Điền nhật noãn” còn có ba chữ không khắc.
Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên. (Ánh nắng ấm áp chiếu vào hạt ngọc Lam Điền sinh ra khói.)
Chính là ám chỉ hai chữ “Ngọc Yên” trong tên của nàng, bởi vậy có thể thấy được Chung Dục đã cố gắng nhiều thế nào. Đáng tiếc, nam tử tốt đẹp như vậy, kiếp trước nàng phụ y, kiếp này, nàng vẫn lại phụ y.
Hai kiếp làm người, Tề Ngọc Yên không biết mình có tài cán gì, mà cả hai kiếp đều được Chung Dục thủy chung đợi chờ. Nhưng trải qua hai kiếp, người có lỗi nhất vẫn là Chung Dục. Kiếp trước y bị nàng liên lụy, vô tội chết thảm, kiếp này nàng tuyệt đối không thể để y chịu thương tổn lần nữa.
Thấy Tề Ngọc Yên ngập đầy nước mắt, Tề Thứ cho rằng nàng cũng có tình ý với Chung Dục, liền khẽ than một tiếng, khuyên nhủ: “Ngọc Yên, đại ca không quan tâm muội và Ngũ lang có tình cảm gì, ngày mai tiến cung rồi, muội sẽ là nữ nhân của Hoàng thượng, không được bước sai. Mọi chuyện trước kia, muội hãy quên hết đi!”
Nghe Tề Thứ nói như vậy, Tề Ngọc Yên biết hắn hiểu lầm. Nàng vội lau nước mắt, lắc đầu nói với huynh trưởng: “Đại ca yên tâm, Ngọc Yên không có tình ý nam nữ gì với Chung công tử đâu. Chỉ là Chung công tử đối đãi với muội như vậy, khiến Ngọc Yên
cảm động thôi.”
Tề Thứ nhìn Tề Ngọc Yên một lúc, thấy nàng không giống đang nói dối thì an tâm, còn nói thêm: “Ngọc Yên không có tình cảm gì với Ngũ lang thì tốt rồi. Nhưng mà, dù sao cây trâm này cũng là tấm lòng thành của Ngũ lang, muội cứ giữ lại làm kỉ niệm đi!”
Tề Ngọc Yên gật đầu, cất cây trâm đi.
Sáng tinh mơ ngày hôm sau, xe ngựa trong cung tới Tề phủ, đón Tề Ngọc Yên tiến cung.
Tề Ngọc Yên mặc bộ đồ quý nhân màu hồng hoa đào do Thượng y cục đã làm cho nàng trước đó. Sau khi mặc vào trang phục quý nhân, mặc dù nổi lên dáng vẻ thướt tha của nàng, nhưng lại khiến sắc mặt của nàng càng thêm vàng đen. Chỉ là, Tề Ngọc Yên chẳng còn để ý những điều này nữa.
Ra cửa, nàng liền nhìn thấy toàn bộ người nhà của mình.
Tề Chí Huy, Lục thị và phu thê Tề Thứ, Tề Ý cùng nhau tiễn Tề Ngọc Yên lên xe ngựa tiến cung. Lục thị nhìn gương mặt đã bị hủy gần hết của nữ nhi, nghĩ tới sau khi nàng tiến cung sẽ bị lạnh nhạt, nước mắt không kìm lại nổi.
Khoảng khắc Tề Ngọc Yên buông mành xuống, liếc nhìn người nhà của mình lần cuối. Ngoại trừ Lục thị nước mắt ràn rụa, những người còn lại đều vô cùng lo lắng.
Trong lòng nàng đương nhiên biết mọi người trong nhà lo lắng điều gì. Vì muốn người nhà bớt lo, Tề Ngọc Yên nặn ra một nụ cười tươi rói, từ tốn nói: “Phụ thân, mẫu thân, ca ca, tẩu tẩu, tiểu đệ, đừng vì Ngọc Yên mà lo âu, con ở trong cung sẽ bình an mạnh khỏe mà.”
Mọi người dưới xe nghe Tề Ngọc Yên nói, hiểu ý của nàng, cũng sợ nàng buồn lo, liên tục gật đầu, ép chính mình nở nụ cười.
Cuối cùng, Tề Ngọc Yên chậm rãi buông mành xuống trước nụ cười của người nhà họ Tề, ngăn cách những người thân yêu nhất của mình ở ngoài xe.
Nếu như có thể làm cho toàn bộ người nhà mình một đời bình an, cho dù kiếp này Tề Ngọc Yên ta phải khổ sở chết sớm thì có làm sao?
Nước mắt chảy dọc hai má, nàng không còn biết được vận mệnh sau này của mình thế nào nữa.
Tiếng vó ngựa “lộc cộc” vang bên tai, mang theo Tề Ngọc Yên hướng thẳng về phía hoàng cung. Đột nhiên, xe ngựa dừng lại. Tề Ngọc Yên vén mành cửa sổ trên xe lên nhìn, đã tới ngoài cửa Hưng Khánh phía tây hoàng cung rồi.
Trong lòng nàng thở dài, rốt cuộc vẫn trở về nơi đây. Từng là nơi hạnh phúc nhất, cũng là nơi đau thương nhất của mình. Kiếp này, nàng không muốn được sủng ái, chỉ hi vọng người nhà mình thoát khỏi kết cục bi thảm kiếp trước thôi.