Triệu Miên thèm muốn muội muội dễ thương từ lâu rồi. Trước đây Ngụy Chẩm Phong không ít lần khoe khoang trước mặt hắn, nói các muội muội của y mở miệng ra là "Nhị ca ca" có thể khiến tim y tan chảy. Nếu như hắn có muội muội, gọi "Đại ca ca" hình như khó nghe một chút, gọi "Ca ca" thì rất ổn.
Triệu Miên tưởng tượng ra cảnh tượng đó, không khỏi cong cong khoé môi, sau đó hắn lại nghĩ tới Triệu Lâm, nụ cười dần dần biến mất.
Nếu là đệ đệ...... Vậy sợ rằng hắn phải mượn dùng câu cảm thán kia của Chu Hoài Nhượng.
Ông trời ơi, tuy rằng Cô luôn phủ nhận sự tồn tại của ngươi, nhưng vào những lúc thế này cũng không thể không cầu xin ngươi giúp đỡ, nhất định phải để trứng rồng trong bụng phụ hoàng là một công chúa nha.
Lúc phụ hoàng mang thai Triệu Lâm hắn quá nhỏ tuổi, cái gì cũng không nhớ. Lần này, hắn hy vọng có thể ở bên cạnh bầu bạn khi phụ hoàng sinh con.
Triệu Miên kinh ngạc vui mừng không thôi trước quả trứng rồng sắp đến, nhưng nghĩ đến hiện giờ phụ hoàng thân thể mang thai một mình toạ trấn trong triều, hắn lại không khỏi có chút lo lắng không biết phụ hoàng có thể ứng phó được hay không.
"Hắn nói hắn một mình không sao, trước tiên đón ngươi về nhà quan trọng hơn." Tiêu Thế Khanh lộ ra hai phần sầu lo, "Nhưng ngày sinh của hắn sắp đến, ta và ngươi sớm quay về Thịnh Kinh vẫn là tốt nhất."
Triệu Miên gật đầu: "Dạ, phụ thân."
Ban đầu hắn định giải cổ xong sẽ lập tức trở về Thượng Kinh, nhưng..... Nói mới nhớ, Bắc Uyên tiểu Vương gia được Phù Tư mời uống trà vẫn ổn chứ?
Sự thù địch của phụ thân đối với Nguỵ Chẩm Phong có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mà sự nho nhã lễ độ và bình thản ung dung của Nguỵ Chẩm Phong khi đối mặt với phụ thân cũng khiến hắn phải lau mắt mà nhìn.
Triệu Miên sờ chiếc đèn l*иg trong tay từ đầu rồng đến đuôi rồng, rồi từ đuôi rồng đến đầu rồng, ấp ủ hồi lâu, nói: "Phụ thân, Ngụy Chẩm Phong y...... thế nào rồi?"
Triệu Miên vừa tỉnh dậy chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, không có cổ lông che lấp, các vết tích trên cổ hoàn toàn lộ ra. Tiêu Thế Khanh nhìn vào trong mắt, giọng điệu lại lạnh xuống: "Không chết."
Triệu Miên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, không chết là được rồi.
Tiêu Thế Khanh nhìn thấy vẻ mặt như trút được gánh nặng của con trai nhà mình, một câu hỏi đánh thẳng vào trọng tâm: "Ngươi muốn gặp y?"
"Con....." Dưới sự dò xét của phụ thân, hai má Triệu Miên hơi nóng lên, "Con và y đồng hành vài tháng, lúc chia tay, muốn nói lời tạm biệt với y."
Lần này chia xa, hắn và Ngụy Chẩm Phong trời nam biển bắc, không biết năm nào tháng nào mới gặp lại. Giả sử bây giờ hắn và phụ thân trở về Nam Tĩnh, trong một khoảng thời gian rất dài, cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hắn và Ngụy Chẩm Phong sẽ là:
"Chậm một chút, ta thích chậm."
"Ủa? Không phải ngươi đã ngủ rồi sao?"
..... Thực sự là một hồi ức cực kỳ thất lễ.
Tiêu Thế Khanh nhàn nhạt nói: "Ngươi muốn gặp thì đi gặp. Đúng như lời của phụ hoàng ngươi, chúng ta sẽ không can thiệp vào việc ngươi...... kết bạn."
Hai chữ cuối cùng, Thừa tướng đại nhân nói mạnh một cách khác thường.
Triệu Miên không dám tin: "Thật sao?"
Tiêu thừa tướng từ khi nào trở nên dễ nói chuyện như vậy? Phải chăng đây là niềm vui sướиɠ được làm cha lần nữa?
Tiêu Thế Khanh nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Đi thôi, ta đưa ngươi đi."
Triệu Miên: "..... Đưa đi?"
Triệu Miên được cha ruột đưa đến thư trai Nguỵ Chẩm Phong đang ở.
Tiêu thừa tướng nói mời tiểu Vương gia uống trà thì thật sự là mời uống trà. Khi Triệu Miên đến, Phù Tư đã pha sẵn Điểm Xuân Chi, khách khách khí khí làm cử chỉ "Mời".
Lúc này, tiểu Vương gia đã mặc bộ quần áo sang trọng nhất mà y mang theo trong chuyến đi này. Mặc dù không thể so sánh với bộ hoa phục của Thái tử Điện hạ, nhưng bộ quần áo bằng gấm thượng hạng màu xanh đậm ôm sát cơ thể đang ở giữa độ tuổi thiếu niên và nam nhân trưởng thành của y một cách hoàn hảo, eo thon chân dài, khiêm tốn vẫn toả sáng, vừa nhìn một cái đã biết là người có địa vị cao.
Ngụy Chẩm Phong ngồi xuống nhận lấy tách trà, nói: "Ngươi cũng ngồi đi."
Phù Tư uyển chuyển từ chối: "Ta và Vương gia thân phận khác biệt. Vương gia thân phận cao quý, ngồi xuống là thoả đáng, ta thì miễn."
Ngụy Chẩm Phong cười: "Nếu ngươi đã nói thân phận bổn vương cao quý, bổn vương mời ngươi ngồi, nếu ngươi dùng mọi cách để từ chối, thì bốn vương cũng không nhìn ra mình có bao nhiêu cao quý."
Triệu Miên thầm nghĩ sự kiêu ngạo của Ngụy Chẩm Phong cũng biết chọn thời điểm chọn người để thể hiện ghê. Hắn mở miệng định nói chuyện, nhưng bị phụ thân thấp giọng ngăn lại.
"Không vội." Tiêu Thế Khanh nói, "Nghe thử xem Ngụy Chẩm Phong có tài ăn nói thế nào."
Vì vậy, hai cha con đứng ở hành lang, lắng nghe từng câu một trong cuộc nói chuyện giữa Ngụy Chẩm Phong và Phù Tư.
Phù Tư vẫn là đi đến ngồi xuống đối diện Nguỵ Chẩm Phong. Ngụy Chẩm Phong nhấp một ngụm trà, nói: "Tiêu thừa tướng ra lệnh cho ngươi tới trông chừng bổn vương e rằng không phải muốn mời ta uống trà đơn giản thế này. Tiêu thừa tướng có lời gì muốn nói, không bằng nói thẳng đi."
Phù Tư nói: "Tiêu thừa tướng không có gì để nói với Vương gia. Ngược lại Thiên tử Nam Tĩnh ta, có vài câu hỏi muốn hỏi Vương gia một chút."
Triệu Miên liền nhảy ra suy nghĩ —— Phụ hoàng có câu hỏi muốn hỏi Ngụy Chẩm Phong sao?
Ngụy Chẩm Phong cũng có chút bất ngờ: "Bao nhiêu câu?"
Phù Tư từ trong túi lấy ra một cuốn sổ tay, mở ra liếc nhìn: "Mười tám câu."
Không ngờ Tĩnh Đế không có mặt, nhưng lại nói nhiều hơn Tiêu thừa tướng có mặt. Ngụy Chẩm Phong không dám sơ suất, ngồi ngay ngắn lại: "Mời hỏi."
"Câu hỏi đầu tiên," Phù Tư vừa hỏi vừa cầm bút ghi chép, "Xin hỏi Vương gia năm nay bao nhiêu tuổi, sinh nhật ngày nào, trong nhà có bao nhiêu huynh đệ tỉ muội?"
Ngụy Chẩm Phong đáp: "Năm nay 19 tuổi, sinh nhật là ngày 19 tháng 10. Trong nhà......" Ngụy Chẩm Phong dừng lại nhẩm đếm một lượt: "Chắc là có năm huynh đệ, bảy tỉ muội, chưa tính những người còn trong bụng."
Triệu Miên giật mình. Ngày 19 tháng 10, đó chính là ngày thứ tư sau lần giải cổ đầu tiên của bọn hắn, Ngụy Chẩm Phong lúc đó cái gì cũng không nói. Với quan hệ lúc đó của bọn hắn, hắn nhiều nhất là sẽ thưởng cho y một cái bạt tai.
Phù Tư lật đến một trang trong sổ tay để đối chiếu: "Ngày 19 tháng 10, vậy rất có thể là chòm sao Nhân Mã (phiên âm tiếng Hán là Xạ thủ)."
Ngụy Chẩm Phong: "... Bắn (xạ) cái gì?"
Ngụy Chẩm Phong không biết bắn cái gì, nhưng Triệu Miên biết. Đây là phương pháp bói toán độc đáo của phụ hoàng, cũng chỉ có phụ hoàng cảm thấy chuẩn xác.
"Mà Điện hạ của chúng ta là chòm sao Sư tử điển hình. Mức độ xứng đôi của hai người là......" Phù Tư viết gì đó trong sổ tay, Nguỵ Chẩm Phong thò người qua muốn nhìn trộm, bị cánh tay giơ ngang của Phù Tư chặn lại.
Ngụy Chẩm Phong không yên tâm lắm hỏi: "Ngày sinh 19 tháng 10 của ta không xứng đôi với Điện hạ nhà các ngươi sao?"
Câu trả lời của Phù Tư kiểu nước đôi: "Xứng đôi hay không, Vương gia có thể tìm một tiên sinh đáng tin cậy tính ra thử."
Ngụy Chẩm Phong trên mặt lộ ra vẻ áy náy: "Chuyện này......"
Phù Tư mặt vô biểu tình nói: "Chẳng lẽ Vương gia vẫn chưa biết ngày sinh của Thái tử chúng ta hay sao."
Ngụy Chẩm Phong: "."
Triệu Miên liếc nhìn phụ thân bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Con cũng không biết ngày sinh của Ngụy Chẩm Phong."
Tiểu Tương không mặn không nhạt nói: "Ừ."
Phù Tư lại hỏi: "Không biết Vương gia có tiện tiết lộ bổng lộc hàng năm tại Bắc Uyên không."
Ngụy Chẩm Phong báo một con số, rồi bổ sung: "Ngoài số này, bốn vương thỉnh thoảng còn có thể được triều đình ban thưởng, hoặc là ở bên ngoài tìm được một ít đồ quý giá cất túi riêng —– Ngươi nhớ ghi rõ điều này, vất vả rồi."
Phù Tư tiếp tục: "Tiểu Vương gia có sẵn lòng sống ở Thượng Kinh Nam Tĩnh hay không?"
Ngực Triệu Miên đột nhiên thắt lại.
Hắn và Ngụy Chẩm Phong chưa bao giờ thảo luận về chủ đề này, vì không cần thiết.
Cả hắn và Ngụy Chẩm Phong đều biết rất rõ điều gì nên đặt lên hàng đầu, hắn sẽ không bao giờ sống ở Bắc Uyên chỉ để ngủ với Ngụy Chẩm Phong, và Ngụy Chẩm Phong cũng vậy.
Hắn là người Nam Tĩnh, tương lai còn là vua của Nam Tĩnh, bất kể sống hay chết, hắn đều sẽ vĩnh viễn bảo vệ lãnh thổ Nam Tĩnh.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao phụ hoàng muốn hắn đi chu du các nước trước khi lên ngôi. Sau này, hắn muốn rời khỏi Thượng Kinh lần nữa sẽ rất rất khó.
Về phần Ngụy Chẩm Phong, mấy năm nay đã sớm quen với việc bôn ba khắp nơi, muốn y ở thường xuyên một chỗ, y sẽ khó chịu đến chết mất.
Tuy nhiên, câu trả lời của Nguỵ Chẩm Phong hơi ngoài dự đoán của hắn.
Ngụy Chẩm Phong suy nghĩ hồi lâu, mặt đầy tiếc nuối nói: "Hiện tại không được, ta còn có việc riêng cần phải làm."
Triệu Miên không khỏi mỉm cười.
Câu trả lời này, thực sự là phong cách của Nguỵ Chẩm Phong.
.........
Lúc hỏi đến câu hỏi thứ mười bảy, Phù Tư nói: "Còn lại hai câu hỏi cuối cùng. Một là, ngài có thích Điện hạ của chúng ta không?"
Đứng bên cạnh phụ thân của mình, hai má Triệu Miên lại bắt đầu nóng bừng.
Ngụy Chẩm Phong tươi cười: "Thích chứ."
Phù Tư gật gật đầu: "Thích đến mức nào? Ngài ấy cười với ngài một cái, ngài có sẵn lòng trao mạng sống cho ngài ấy không?"
Triệu Miên: "......" Đây đều là câu hỏi vớ vẩn gì vậy, hắn muốn mạng sống của Ngụy Chẩm Phong làm cái gì? Đôi khi hắn thực sự không thể hiểu được cách suy nghĩ của phụ hoàng.
Ngụy Chẩm Phong cũng bị câu hỏi làm cho ngớ ra: "Mạng của ta tại sao đưa cho hắn? Cắt thịt thành từng miếng xào ớt cho hắn, hay là lấy xương sườn hầm canh cho hắn."
Phù Tư cạn lời một trận, nói: "Bệ hạ là đang hỏi Vương gia, có nguyện ý chết vì Điện hạ không."
Liên quan đến câu hỏi này, Phù Tư ngược lại có một vài ý kiến
riêng.
Cách đây không lâu, hắn giả làm thích khách muốn hành thích Thái tử Điện hạ, Bắc Uyên tiểu Vương gia biết rõ mình không phải là đối thủ của hắn, nhưng lại có thể dùng thân thể bằng xương bằng thịt của mình để chặn trước cửa. Giả sử có một ngày Điện hạ thực sự gặp nguy hiểm, hắn tin rằng tiểu Vương gia sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ Điện hạ.
Phù Tư tự cho rằng mình đã đoán được câu trả lời của tiểu Vương gia, đang định viết bốn chữ "Y rất sẵn lòng" phía sau câu hỏi này, nhưng không ngờ lại nghe thấy Nguỵ Chẩm Phong nói: "Có thể đợi đến khi ta trả thù xong rồi mới đi chết không?"
Phù Tư: "......"
Ngụy Chẩm Phong thở dài: "Có một vài việc nếu không làm xong, ta thật sự chết không nhắm mắt."
Phù Tư gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó ghi chú "Y có chút nguyện ý" ở câu hỏi cuối cùng.
Tiêu thừa tướng nghe xong đáp án của mười tám câu hỏi, nhận xét: "Quả nhiên là có tài ăn nói, chẳng trách có thể mê hoặc Thái tử đến mức này."
Triệu Miên nói với giọng yếu ớt: "Không phải mê hoặc....."
"Nếu Ngụy Chẩm Phong không có ý định sống ở Nam Tĩnh, thì ngươi cũng không cần tiếp xúc quá nhiều với y." Tiêu Thế Khanh nói, "Nếu ngươi muốn tạm biệt y, bây giờ đi đi, ta ở đây chờ ngươi."
Triệu Miên nghĩ nghĩ, đổi ý: "Không cần nữa."
Trước mặt phụ thân và Phù Tư, hắn cũng không biết có thể nói cái gì với Nguỵ Chẩm Phong, vẫn là tìm cơ hội, tạm biệt riêng với y thì tốt hơn.
Triệu Miên theo phụ thân trở về đến phong trai đang ở tạm, còn chưa bắt đầu tìm kiếm cơ hội, thì bức "mật thư" của Nguỵ Chẩm Phong đã đến — Lúc Bạch Du đến bắt mạch cho hắn, đã lén đưa cho hắn một mảnh giấy.
Triệu Miên giấu mảnh giấy trong tay áo ngay dưới mí mắt của phụ thân.
Tiêu Thế Khanh hỏi Bạch Du: "Quý thể của Điện hạ thế nào."
Triệu Miên nhìn Bạch Du, sợ nàng nói ra tám chữ "tinh huyết suy yếu, dâʍ ɖu͙© quá độ". May mà Bạch Du luôn biết chừng mực, nói chuyện hết sức khéo léo: "Thân thể Điện hạ mệt mỏi suy yếu, không nên làm việc quá sức nữa."
Tiêu Thế Khanh gật đầu: "Tối nay Thái tử nghỉ ngơi sớm một chút."
Triệu Miên đã ngủ cả một ngày, không hề cảm thấy buồn ngủ gì. Hơn nữa, trên mảnh giấy Ngụy Chẩm Phong còn hẹn gặp mặt hắn tại giảng đường Thanh Phong.
Giảng đường Thanh Phong, chính là nơi Kê Tấn Chi đã dạy bọn hắn ngày hôm qua.
Ngụy Chẩm Phong còn đặc biệt kêu hắn mang vài cuốn sách theo, nói nhỡ bị bắt thì còn có lý do.
Ngụy Chẩm Phong một lời thành sấm. Triệu Miên vừa bước ra khỏi phong trai, đã đυ.ng ngay phụ thân đang đi về phía mình. Phụ thân lúc này đang ở cùng Kê Tấn Chi, có lẽ vẫn là chuyện chiêu mộ Kê Tấn Chi xuống núi phục vụ triều đình.
Kê Tấn Chi cười nói: "Thái tử Điện hạ đêm khuya cầm sách, đây là định đi đâu vậy."
Triệu Miên trong lòng chột dạ, nhưng ngoài mặt bình tĩnh: "Đi đọc sách."
Kê Tấn Chi "Ồ" một tiếng với ngữ điệu kéo dài: "Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, một vài học sinh của thư viện Bôn Tuyền sẽ thắp đèn l*иg, ngâm thơ đối chữ, đàm kim luận cổ suốt đêm, Điện hạ chắc là đi tham gia với bọn họ nhỉ."
Triệu Miên gật đầu: "Chính xác."
Tiêu Thế Khanh nhìn con trai lớn một lát, không biết tin tưởng hay nhìn thấu mà không nói: "Đi đi, trở về sớm một chút."