Chương 52: Điện hạ, chúng ta phải trải qua Tết Nguyên đán vui vẻ một chút nha!

Đây là lần đầu tiên Triệu Miên đón năm mới ở đất khách quê người.

Bắc Uyên và Nam Tĩnh có chung tổ tiên, phong tục đón Tết tuy khác nhau, nhưng vẫn có một số điểm chung. Cúng ông Táo quét dọn nhà cửa, treo câu đối Tết, thả đèn đốt nến...... Vào ngày mồng một tháng giêng, "Già trẻ đều phải y quan chỉnh tề", cũng chính là khoác lên mình bộ cát phục mới.

Bạch Du một tay lo liệu cát phục cho các đệ đệ ở Đông Cung, đặc biệt chọn dùng những loại vải tốt nhất của

Nam Tĩnh, tham khảo phong cách thịnh hành nhất ở Thượng Kinh. Đặc biệt là bộ cát phục của Thái tử Điện hạ, nàng đã dành 120 phần tâm ý, bộ quần áo làm ra còn lộng lẫy sang trọng hơn bộ đồ mà Thái tử Điện hạ đã mặc vào ngày 15 tháng trước.

Chiếc áo màu vàng nhạt kết hợp với áo khoác ngoài sẫm màu, trong sự cao quý mang theo vẻ trầm ổn, ở cổ áo khảm những viên đá quý màu đỏ. Không chỉ vậy, Bạch Du còn chu đáo chuẩn bị phát quan kết ngọc châu, ngọc bội quỳnh cư, thậm chí còn có một đôi bông tai nhỏ xíu đồng bộ.

Cả bộ trang phục hoa lệ này chỉ cần treo trên móc áo đã sáng loá như châu ngọc, vô cùng xa hoa, người bình thường khó có thể cân được, điều kiện cần chỉ là một gương mặt hoàn hảo và vẻ mặt coi thườngtất cả mọi người, chính là được làm riêng cho Thái tử Điện hạ.

Bạch Du rất hài lòng với tác phẩm của mình, tràn đầy tự tin hỏi Triệu Miên: "Điện hạ có muốn thay bây giờ không?"

Triệu Miên đứng trước giá treo quần áo ngắm nghía hồi lâu, đầu ngón tay nhấc chuỗi hạt làm bằng mã não đỏ kia lên: "Không cần."

Bạch Du có chút kinh ngạc, cố đoán ý tứ của Thái tử Điện hạ: "Điện hạ là cảm thấy ở nước khác ăn mặc như vậy quá phô trương hay sao?"

Dù sao đi nữa bọn họ cũng đang ở trên lãnh thổ Bắc Uyên, nếu ăn mặc đẹp hơn hoàng thất Bắc Uyên, sợ rằng sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

"Phô trương?" Triệu Miên nói, "Cô không cảm thấy vậy." Hắn thậm chí còn cảm thấy có thể phô trương hơn chút xíu nữa.

"Vậy Điện hạ có chỗ nào không hài lòng à?"

"Không có." Triệu Miên giải thích, "Ý của Cô là, hôm nay tạm thời không mặc, hôm khác sẽ mặc."

"Hôm khác?" Bạch Du tò mò hỏi: "Điện hạ muốn đổi sang ngày nào?"

Triệu Miên giả vờ như không nghe rõ câu hỏi của Bạch Du, quay sang Chu Hoài Nhượng: "Bữa cơm đêm giao thừa của Thẩm Bất Từ đã làm xong chưa?"

Bắt đầu từ ngày hai mươi lăm tháng chạp, trong hoàng cung Bắc Uyên liên tục diễn ra các buổi tế lễ và yến tiệc lớn nhỏ, Ngụy Chẩm Phong ngày nào cũng phải đi sớm về muộn trong bộ triều phục Bắc Uyên mà y ghét nhất, hôm nay tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Trước khi vào cung, Ngụy Chẩm Phong đặc biệt đến viện tử Triệu Miên đang ở, chủ động báo cáo hành trình ngày hôm nay cho Triệu Miên: "Yến tiệc trong cung sẽ kết thúc rất muộn, chắc ngươi sẽ không đợi ta đâu nhỉ?"

Triệu Miên khẩu thị tâm phi, nhưng không hoàn toàn khẩu thị tâm phi: "Nam Tĩnh có phong tục thức đón giao thừa, có lẽ sẽ sẵn tiện đợi ngươi một chút."

Ngụy Chẩm Phong rất hài lòng với câu trả lời này, cười nói: "Được, vậy ta sẽ cố gắng về sớm một chút. Nhưng nếu trong cung xảy ra chuyện gì không đến được, ta cũng sẽ không miễn cưỡng chính mình, có được không?"

Triệu Miên gật đầu: "Được."

Triệu Miên vốn chỉ muốn lặng lẽ yên tĩnh đón năm mới với người của Đông Cung, ai ngờ người trong vương phủ người này lại còn thích náo nhiệt hơn cả người kia, ngay cả Kỷ Xung cũng dẫn vợ đến. Thẩm Bất Từ cả ngày bận rộn trong bếp, tốc độ đảo nồi gần như đuổi kịp tốc độ rút kiếm của y.

Ăn xong bữa cơm tối tất niên, Triệu Miên âm thầm ra hiệu cho những người liên quan để rời đi, rồi cùng thức đón giao thừa với Chu Hoài Nhượng, Thẩm Bất Từ, Bạch Du.

Dưới mái hiên, bọn họ ngồi quanh đống lửa nhìn ra khoảnh sân phủ đầy tuyết. Trên bếp đang nướng mứt trái cây, hâm nóng rượu Tết, bốn người cùng nhau lớn lên từ nhỏ vừa uống rượu ngắm tuyết, vừa trò chuyện về sự náo nhiệt sẽ diễn ra ở hoàng cung Nam Tĩnh vào lúc này.

Chu Hoài Nhượng cầm ly rượu, mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt cũng sáng lấp lánh: "Mỗi dịp Tết Nguyên đán, hoàng thượng đều sẽ phát phong bao lì xì màu đỏ cho chúng ta. Ta còn nhớ năm ngoái hoàng thượng nói ta và Điện hạ đã mười tám tuổi rồi, ngài phát cho chúng ta phong bao lì xì màu đỏ lần cuối cùng, sau này sẽ không có nữa."

Bạch Du mặt mày cong cong nhìn Triệu Miên: "Sau Tết, Điện hạ đã mười chín tuổi rồi, sắp sửa đến tuổi nhược quán đó."

"Mười chín tuổi......" Triệu Miên uống không ít rượu, đã ngà ngà say. Người đời thích ngắm trăng nhớ cố hương, đêm giao thừa không nhìn thấy ánh trăng, nhưng cảm giác nhớ nhà vẫn cuồn cuộn dâng trào, không giảm một chút nào.

Mười chín tuổi đối với Triệu Miên mà nói có một chút đặc biệt, bởi vì phụ hoàng hắn có hắn lúc mười chín tuổi.

Nghĩ đến phụ hoàng Triệu Miên liền vui vẻ, hắn cong môi, nói: "Phụ hoàng lúc lớn bằng ta bây giờ, đã có ta rồi."

"Phải nha." Trong mắt Bạch Du loé lên ánh sáng của hồi ức, "Ta từng nghe sư phụ nói, sau khi ông ấy chẩn ra hỉ mạch của hoàng thượng, suýt nữa bị doạ chết."

Sư phụ của Bạch Du là Trình Viện Phán của Thái Y Viện Nam Tĩnh, cả Triệu Miên và đệ đệ đều được sinh ra dưới sự chăm sóc của Trình Viện Phán.

Khi đó bí dược sinh con của Vạn Hoa Mộng ra đời chưa lâu, chuyện nam nhân sinh con chỉ xảy ra ở Đông Lăng, còn chưa lan đến Nam Tĩnh. Trong mắt người dân Nam Tĩnh, nam tử mang thai đã là một chuyện đáng kinh ngạc, người mang thai lại còn là vua của một nước --- ai mà có bản lĩnh có thể ngủ với vua một nước như thế chứ, Trình Viện Phán không bị doạ chết mới là lạ.

Đối với chuyện phụ hoàng năm đó làm thế nào mang thai hắn, rồi lại sinh ra hắn như thế nào, Triệu Miên không biết nhiều lắm, phụ hoàng và thừa tướng cũng rất hiếm khi đề cập đến chuyện này trước mặt hắn. Nếu có người biết rõ nhất về chuyện này, ngoại trừ người trong cuộc, thì tất nhiên là Trình Viện Phán. Trình Viện Phán đã truyền dạy mọi thứ, kể lại mọi điều mình biết cho đệ tử yêu quý, Bạch Du nhất định cũng biết một vài chuyện năm đó.

Triệu Miên đột nhiên có chút tò mò: "Vậy phụ hoàng thì sao? Phụ hoàng biết mình mang thai ta, có phải rất vui không."

Có con với người mình yêu, trong suy nghĩ của hắn, hẳn là một việc rất hạnh phúc.

Đại tỷ tỷ của Đông Cung đột nhiên tỉnh rượu: "Chuyện này....." Bạch Du nhìn thấy sự mong đợi trong mắt Thái tử Điện hạ, nhanh chóng mỉm cười: "Tất nhiên a, lúc đó bệ hạ mừng đến suýt khóc."

Triệu Miên chỉ say rượu, chứ không ngốc. Hắn nhạy bén nắm bắt được khoảnh khắc khựng lại của Bạch Du, nheo mắt lại: "Ngươi đang nói dối?"

Bạch Du yếu ớt nói: "..... Thuộc hạ không dám."

Chu Hoài Nhượng cảm thấy bầu không khí không đúng lắm. Hắn nhìn nhìn Điện hạ, rồi lại nhìn nhìn Bạch Du, ôm ý nghĩ xoa dịu bầu không khí, nói ra một câu nói có nguồn gốc từ lâu đời: "Đây là Tết Nguyên Đán."

Triệu Miên ra lệnh: "Cô muốn ngươi nói sự thật."

Bạch Du biết mình không thể lay chuyển được Điện hạ, thở dài nói: "Được rồi, Điện hạ. Thật ra năm đó, bệ hạ cũng không muốn sinh con, bệ hạ là bị người ta gài bẫy nên mới cùng thừa tướng có ngài. Sau khi biết mình mang thai, bệ hạ vẫn là có chút bị doạ sợ." Nhìn thấy sắc mặt Điện hạ càng lúc càng cứng ngắc, Bạch Du vội vàng bổ sung: "Sau này bệ hạ và thừa tướng đến với nhau, bọn họ đều cực kỳ cực kỳ mong chờ sự ra đời của ngài!"

Tâm tình một lời khó nói hết của Triệu Miên cũng không tốt lên được bao nhiêu sau lời bổ sung của Bạch Du. Hắn im lặng rất lâu, im lặng đến mức ba người còn lại không dám cả thở mạnh, rồi mới nói nói với giọng điệu khó khăn: "Cô không phải là đứa con được sinh ra bởi tình yêu giữa phụ hoàng và thừa tướng."

Mệt cho hắn trước đây còn khoe khoang trước mặt Ngụy Chẩm Phong, nói hoàng tử Nam Tĩnh chúng ta khác với hoàng tử Bắc Uyên các ngươi, ta và đệ đệ đều là do các phụ thân rất thích nhau mới có...... Thật mất mặt.

Bạch Du rất đau lòng nhưng cũng có chút buồn cười. Thái tử Điện hạ của bọn họ nha, nhìn có vẻ cao cao tại thượng, vênh váo hϊếp người, nhưng chuyện để trong lòng lại là những chuyện nhỏ nhặt ấm áp và đáng yêu như vậy. Nàng còn không dám nói với Điện hạ, thực ra năm đó sau một đêm xuân bệ hạ thậm chí không biết đối phương là ai, mang long chủng mà còn phải bận rộn tìm kiếm người cha kia của long chủng trong số vài người đáng nghi ngờ, còn suýt nhận lầm người nữa.

Nếu Điện hạ biết được chuyện này, không biết sẽ bị đả kích thành ra cái dạng gì.

Chu Hoài Nhượng đồng cảm với tâm trạng buồn bực của Thái tử Điện hạ, an ủi: "Điện hạ, đây là Tết Nguyên Đán......"

Thẩm Bất Từ nói: "Ngươi có thể không cần nói chuyện."

Triệu Miên thực sự là có bị đả kích một chút xíu. Hắn luôn cho rằng hai vị phụ thân là yêu nhau trước rồi mới có hắn, nhưng không ngờ sự thật lại là ngược lại. Có lẽ sở dĩ phụ thân có thể thành công thượng vị, độc chiếm chặt chẽ phụ hoàng, một phần nguyên nhân cũng là do có hắn.

Nói như vậy, hắn xem như là...... người làm mối cho các phụ thân?

Ngụy Chẩm Phong trở về phủ lúc đêm khuya, triều phục còn chưa kịp thay ra, đã đi thẳng đến nơi ở của Triệu Miên. Chỉ thấy ba người của Đông Cung ngồi bên cạnh Thái tử với vẻ mặt u sầu, ngươi một câu ta một lời thay nhau an ủi.

Thẩm Bất Từ: "Bệ hạ và thừa tướng có tình cảm sâu đậm với Điện hạ, thuộc hạ nhìn thấy được."

Triệu Miên: "Ừ."

Chu Hoài Nhượng: "Điện hạ, chúng ta phải trải qua Tết Nguyên Đán vui vẻ một chút nha!"

Triệu Miên: "Ờ."

Bạch Du: "Điện hạ ngài biết không? Năm đó bệ hạ và thừa tướng có được ngài đã cực kỳ thoả mãn, bọnhọ chưa bao giờ nghĩ đến việc sinh đứa con thứ hai. Nhị hoàng tử điện hạ giống như ngài, cũng là vì sự cố nên mới có."

Câu trả lời của Triệu Miên cuối cùng cũng vượt quá một từ, mặt cũng ngẩng lên: "Ngươi kể chi tiết cho Cô."

Bạch Du đang định mở miệng, khóe mắt nhìn thấy tiểu Vương gia bước vào trong sân, lập tức cảm thấy như được đại xá, liền đứng dậy nói: "Tiểu Vương gia đến rồi, có muốn đón giao thừa cùng với chúng ta không?"

"Muốn chứ." Ngụy Chẩm Phong mang một thân ngà ngà say thấm hơi lạnh đi tới, "Có trà giải rượu không? Ở cung yến ta bị mấy vị hoàng thúc chuốc rượu hơi nhiều."

Bạch Du cười nói: "Có, ta lập tức mang tới, Vương gia trò chuyện với Điện hạ một chút đi."

Ngụy Chẩm Phong vừa cởi cổ áo triều phục đã trói buộc y cả một ngày, vừa cúi đầu nhìn chằm chằm sắc mặt Triệu Miên, hỏi: "Sao vậy Triệu Miên, mặt xụ xuống thế này, giống như con mèo bị cào vậy."

Triệu Miên trầm giọng nói: "Bạch Du nói, lúc phụ hoàng ta mang thai ta, hình như vẫn chưa hoàn toàn thích phụ thân ta." Hắn chịu đựng xấu hổ mà thừa nhận: "Ta không phải là đứa con do bọn họ yêu nhau mới sinh ra, ta chỉ là một sự cố."

Ngụy Chẩm Phong suy nghĩ một chút, hỏi Thẩm Bất Từ: "Điện hạ của các ngươi có phải cũng đã uống quá nhiều rồi không?"

Thẩm Bất Từ nói: "Cũng không nhiều lắm."

...... Có thể thấy rằng Thái tử Điện hạ thực sự để bụng đến chuyện này.

Ngụy Chẩm Phong ngồi vào vị trí vốn của Bạch Du, hỏi: "Phụ hoàng và phụ thân ngươi hiện giờ có thích nhau không."

Triệu Miên không chút do dự đáp: "Đương nhiên."

"Vậy không phải được rồi sao." Ngụy Chẩm Phong vỗ vỗ vai Triệu Miên, "Chỉ dựa vào điểm này, ngươi đã đánh bại tất cả hoàng tử công chúa ở Bắc Uyên."

Triệu Miên cau mày: "Chuyện này liên quan gì đến đám hoàng tử Bắc Uyên các ngươi? Bỏ đi, đừng nhắc chuyện này." Triệu Miên cố gắng xoa dịu nỗi đau bằng chính sự, "Cung yến của ngươi thế nào?"

Ngụy Chẩm Phong không có hứng thú: "Không có gì đáng nói, chuyện duy nhất khiến ta bật cười chính là, một vị hoàng thúc của ta bị mắc xương cá, vất vả một trận mới ho mạnh ra, xương cá vừa khéo bay vào trong chén của Đức phi, suýt chút làm ta cười chết." Ngụy Chẩm Phong cười một cái: "Thêm một chuyện nữa là, các muội muội của ta thật là đáng yêu."

Tết Nguyên Đán, Triệu Miên không thèm chế nhạo màn khoe khoang vụng về của Ngụy Chẩm Phong,mà hỏi: "Hoàng hậu và Thái tử Bắc Uyên thì sao?"

Nụ cười của Ngụy Chẩm Phong nhạt đi, bình thản nói: "Sau khi hoàng hậu thừa nhận việc đầu độc mẫu phi ta, thất sủng đã lâu, hai năm nay vẫn luôn trong tình trạng bị giam giữ nửa vời, chỉ có những ngày lễ lớn như tiệc giao thừa, tết Trung thu mới được phép xuất hiện ở buổi tế lễ và cung yến. Hôm nay nhìn thấy bà ta rõ ràng đã già đi rất nhiều, ngồi cùng Uyên Đế, không giống phu thê, ngược lại giống mẹ của Uyên Đế hơn." Ngụy Chẩm Phong dừng một chút, "Về phần Thái tử......"

"Vương gia," Vân Ủng vội vàng đi đến, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, "Thái tử Điện hạ đã đến."

Triệu Miên đang ngồi ở đây, Thái tử Điện hạ trong miệng Vân Ủng đương nhiên không phải là hắn, mà là đại ca của Ngụy Chẩm Phong, Thái tử Ngụy Trường Đô của Bắc Uyên.