Chương 5: Đôi mắt của tên da đen này ... Ngược lại không tệ

Vào lúc chạng vạng, xe ngựa dừng lại ở cửa rừng ít dấu chân người.

Cây đại thụ giống như một thanh kiếm sắc bén, chọc thẳng lên trời. Hoàng hôn khiến bóng cây đổ xuống mặt đất, vừa vặn chia mặt đất và xe ngựa ra làm hai, một bên tối, một bên sáng.

Thẩm Bất Từ đi tới bên cạnh xe ngựa hành lễ, đập vào cửa sổ ba tiếng, đánh thức Lý Nhị còn đang ngủ trưa.

Lý Nhị ngáp một cái nói: "Lại ăn cơm hả?"

Thẩm Bất Từ nói: "Công tử mời ngươi qua."

Lý Nhị Kỳ nói: "Hiếm khi, thế mà chịu hạ mình chủ động nói chuyện với ta."

Thẩm Bất Từ từ chối cho ý kiến, dẫn Lý Nhị đến trước mắt Điện hạ, sau đó lùi sang một bên, đứng chờ cùng với Chu Hoài Nhượng ở cách đó không xa.

Thẩm Bất Từ thời thời khắc khắc đề phòng, tai nghe sáu ngõ, mắt nhìn tám hướng, còn Chu Hoài Nhượng tay trói gà không chặt thì an tâm thoải mái nhìn Điện hạ đứng bên chỗ sáng.

Hôm nay Thái tử Điện hạ mặc một thân áo lụa màu hồng nhạt, như vết loang của bức tranh thuỷ mặc, phối hợp với mũ có rèm che bằng lụa mỏng, cùng màu với ánh hoàng hôn, vừa rực rỡ vừa chói mắt.

Rất ít người có thể khống chế được màu sắc hoa lệ và cao quý thế này, Thái tử Điện hạ chính là một trong số đó. Mặc dù Chu Hoài Nhượng gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Điện hạ, lúc này cũng nhịn không được mà cảm thán: "Điện hạ thật đẹp mà, Điện hạ kế thừa được toàn bộ ưu điểm của bệ hạ và thừa tướng."

Thẩm Bất Từ lia mắt nhìn Chu Hoài Nhượng một cái: "Nói những lời này, ngươi không muốn sống sao?"

Chu Hoài Nhượng bụm miệng lại: "Sai rồi sai rồi." Cũng may thân thế Điện hạ từ lâu đã là chuyện bí mật mà mọi người ở trong cung đều biết, lén nói ra sẽ không chết người. Chu Hoài Nhượng lại nhìn một hồi, biểu tình dần dần phức tạp: "Lão Thẩm, ngươi xem xem ta có bị mù hay không. Chỉ nhìn bóng lưng mà nói, tên gϊếŧ cá hình như trông cũng được?"

Lý Nhị và Điện hạ, một người mặc áo thô vải bố, một người mặc áo tơ vải gấm, vốn nên khác nhau một trời một vực. Nhưng nếu đứng hơi xa một chút, không thấy rõ mặt Lý Nhị và cách ăn mặc, thì chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu đen cao ngất, vai rộng chân dài, đang đứng đối lập với cùng Thái tử Điện hạ.

Hai người một sáng một tối, giống như hoàng hôn và bóng cây, lại cũng là một bức tranh bổ sung cho nhau.

Thẩm Bất Từ: "Ừ."

Chu Hoài Nhượng: "Ngươi cũng cảm thấy như vậy?!"

Thẩm Bất Từ: "Ừ, ngươi bị mù."

Lúc này, ánh mắt hai người đang nhìn nhau trong mắt người kia cũng không tính là thân thiện.

Triệu Miên kiên quyết nghi ngờ Lý Nhị. Hắn nhìn Lý Nhị không thân thiện là chuyện rất bình thường, Lý Nhị nhìn hắn không thân thiện thì lại là vấn đề lớn.

Không khó để nhận ra, Lý Nhị tiếp cận bọn họ chẳng qua là hy vọng mượn sức của bọn họ, để tới kinh thành đối phó Vạn Hoa Mộng. Mới đầu, vì đạt được mục đích, thái độ của Lý Nhị đối với hắn coi như là cung kính, nhưng từ cái lần hắn kêu Lý Nhị quỳ đó, sau đó lúc Lý Nhị nhìn hắn, tuy nói bề ngoài không có gì khác với trước đây, nhưng hắn có thể cảm giác được một sự khó chịu vi diệu nào đó của Lý Nhị.

Trên thế gian này, phần lớn những người bình thường, một đời vô vi, cho nên phàm là người có chút tài hoa, trong xương cốt ít nhiều đều sẽ có vài phần kiêu ngạo, mà thứ ở trong xương cốt, là thứ mà họ muốn che dấu cũng không che dấu được.

Cái quỳ đó Lý Nhị cố nhiên quỳ rất thoải mái, nhưng đến tột cùng trong lòng có bao nhiêu miễn cưỡng, cũng chỉ có bản thân y biết.

Lý Nhị hỏi hắn: "Có thể giúp được gì ha, công tử?"

Triệu Miên nói: "Một tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước."

"Tin xấu đi."

"Tin xấu là, ngươi sắp chết." Triệu Miên nói nhẹ hẫng, "Ta đã nói."

Khóe mắt Lý Nhị giật giật: "Đây lại là làm sao thế. Hôm qua chúng ta không phải đã thảo luận về chuyện này sao, nếu ta chết, ngươi không tìm được giải dược cũng phải chết."

Triệu Miên bình tĩnh nói dối: "Vấn đề là, người của ta đã tìm được phương pháp giải cổ."

Lý Nhị ngẩn người ra trong chớp mắt: "Đây là tin tốt của ngươi?"

"Ừ." Hai mắt của Triệu Miên như mũi tên lạnh lùng nhìn Lý Nhị, "Ta giữ ngươi lại vô dụng, ngươi nhất định phải chết."

Lý Nhị cúi đầu trầm tư, sau đó lắc đầu, lộ ra vẻ mặt mờ mịt: "Ta không hiểu lắm. Ngươi tìm được phương pháp giải cổ, là chuyện tốt cho tất cả mọi người, cũng đúng là giữ ta lại vô dụng, nhưng ta...... "Nhất định phải chết" hả?"

Triệu Miên gập đầu: "Đúng vậy."

Ngũ quan Lý Nhị dần dần nhăn nhó thành một đoàn: "Ta nói nè công tử, ta và ngươi không thù không oán, ngươi cứ luôn đòi đánh đòi gϊếŧ ta làm gì. Tên đầu sỏ gây tội là Vạn Hoa Mộng ham mê trêu chọc người đời, coi sự khổ sở giãy dụa của người khác như một màn trình diễn, có liên quan gì tới ta. Ta cũng không muốn trúng cổ, rất vô tội có được không. Ngươi sẽ không tàn nhẫn, ra tay với một người bán cá vô tội đâu ha?"

Triệu Miên nói: "Thư hùng song cổ của Vạn Hoa Mộng, sinh ra là một đôi, tách ra thì chết, cái gọi là hai người trúng cổ phải gia.o hợp để giải cổ, chẳng qua là để cho hai con cổ trùng hợp thành một. Như vậy, nếu ta có thể mổ bụng tìm cổ trùng, lấy con cổ trùng còn sống trong cơ thể ngươi ra để làm thuốc, rồi dùng nó để nuôi cổ độc trong cơ thể ta, cũng có thể đạt được hiệu quả giống vậy."

Lý Nhị khoanh tay, trầm mặc một lát rồi thở dài, giống như một thiếu niên bị ép chơi đùa với con nít: "Lợi hại lợi hại, đây là vị thần y có y thuật cao siêu nào đã nói cho ngươi biết vậy? Thông minh tài trí như thế, quả thực có thể so với Ngọa Long Phượng Sồ."

Triệu Miên đương nhiên sẽ không nói cho Lý Nhị biết thần y chính là hắn. Thật ra, hắn cũng cảm thấy cách nói này hơi quá đáng, khó có thể thuyết phục, nhưng không quan trọng, hắn chỉ muốn có một cái cớ để gϊếŧ người.

Hắn hỏi, "Tóm lại, ngươi nghe hiểu rồi phải không?"

Lý Nhị âm u nói: "Phương pháp giải cổ này của ngươi, ta cũng không biết nên bình luận như thế nào."

Triệu Miên ngang ngạch nói: "Người không vì mình trời tru đất diệt, ta cũng không phải là người tốt gì. Ngươi cũng đã nói qua, đại trượng phu thà chết không khuất phục, Lý Nhị ngươi thà chết không gả. Đã như vậy, ta gϊếŧ ngươi tự bảo vệ mình, coi như là thành toàn cho ngươi."

Lý Nhị nhìn Triệu Miên hồi lâu, bỗng nhiên mặt mày giãn ra, làm như từ bỏ chống cự: "Được, ngươi động thủ đi."

Lý Nhị nói một cách vân đạm phong khinh như thế, như thể chắc chắn hắn sẽ không động thủ, chỉ là nói vậy thôi.

Triệu Miên lạnh lùng nói: "Hình như ngươi cho rằng ta đang đùa giỡn với ngươi?"

Lý Nhị nhướng mày: "Bằng không thì? Có thể trong vài ngày ngắn ngủi đã tìm được giải pháp phá giải Thư hùng song cổ, ngươi còn chưa đến mức có bản lĩnh đó. Cổ trùng của Vạn Hoa Mộng nếu thật sự dễ giải như vậy, những nhà quyền quý bị Vạn Hoa Mộng bức hôn ở Đông Lăng cũng không cần phải tuyệt vọng như thế."

Triệu Miên bị vạch trần chẳng những không chút hoảng hốt, còn cười nhạo một tiếng, nói: "Lý Nhị, ngươi cho dù muốn giả bộ như tên gϊếŧ cá, cũng phải chú ý đến chi tiết một chút. Một người bán cá thành thực đúng bổn phận, mà mở miệng ra là "Vạn Hoa Mộng", lại chẳng thấy kính sợ một chút nào."

Lý Nhị cũng nở nụ cười: "Thứ nhất, Vạn Hoa Mộng làm nhiều chuyện ác, mặc dù quyền thế ngập trời, cũng không phải người Đông Lăng nào cũng sẽ kính sợ gã, người muốn tính mạng của gã càng nhiều hơn. Thứ hai, ta còn không chú ý đủ đến chi tiết á, có ích gì không? Ngươi nghi ngờ vẫn là nghi ngờ, ta giả vờ cũng mệt."

Triệu Miên không nghĩ tới Lý Nhị thừa nhận sảng khoái như vậy. Sự nghi ngờ của hắn đối với Lý Nhị đúng là từ đầu đã không xoá bỏ được, nhưng hắn trước sau vẫn không tìm ra chứng cứ xác thực. Nhất là sau khi Lý Nhị che mắt gϊếŧ cá, hắn càng không dám phán đoán bừa bãi. Cho đến khi Thẩm Bất Từ phát hiện có người theo dõi bọn họ, hắn mới nắm chắc đại khái.

Triệu Miên lạnh lùng nói: "Rốt cục đã chịu thừa nhận là mình giả vờ."

Lý Nhị nói: "Thừa nhận thừa nhận. Nhưng ta hơi tò mò, ngươi bắt đầu nghi ngờ ta từ khi nào?"

Triệu Miên hào phóng nói ra sự thật: "Rất sớm, trước khi gặp ngươi."

Triệu Miên cho rằng Lý Nhị sẽ đưa ra câu hỏi: "Ngươi chưa từng gặp ta thì dựa vào cái gì hoài nghi ta", không ngờ Lý Nhị không chút suy nghĩ, đã nói: "Bởi vì ta không kịp thời xuất hiện ở Thanh Huy Lâu ư?"

Triệu Miên hơi kinh ngạc nhìn trực diện Lý Nhị một cái.

Hắn có một tật xấu không tính là tật xấu, chính là chỉ thích nói chuyện với người có dung mạo đẹp. Đây cũng không phải là tật xấu bẩm sinh, là bởi vì hắn từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh mỹ nhân nhiều như mây —— phụ hoàng, thừa tướng, đệ đệ, còn có rất nhiều thầy dạy của hắn, tất cả đều là mỹ nam tử phong cách khác nhau. Sau khi sớm chiều ở chung với những người này mười mấy năm, mức độ dễ dàng tha thứ của hắn đối với những nam tử xấu xí là cực thấp, nhìn thêm một cái cũng cảm thấy tức ngực, còn có thể ảnh hưởng đến sự thèm ăn.

Mấy ngày qua, lần đầu tiên hắn nghiêm túc tìm tòi mà ngắm nghía Lý Nhị như vậy, kết luận không khác bao nhiêu so với lần đầu tiên gặp y.

Da đen, cực kỳ xấu xí.

Nhưng, đôi mắt của tên da đen này... ngược lại không tệ, trong con ngươi giống như gợn lên làn gió mát, lại có vài phần cảm giác hiên ngang không chịu trói buộc.

Một người bán cá đã gϊếŧ cá hai mươi năm, hẳn đã gϊếŧ đến mức tim lạnh mắt lạnh từ lâu, làm sao có thể có ánh mắt như vậy.

Chỉ thấy Lý Nhị đưa tay lên sờ cằm, nói: "Haizz, lý do đen quá không phát hiện cổ tay có đường chỉ đỏ thật sự không đáng tin như vậy sao."

Biết rõ không hỏi được đáp án, Triệu Miên vẫn nhịn không được mở miệng hỏi: "Lý Nhị, ngươi rốt cuộc là ai."

Lý Nhị mỉm cười chế nhạo: "Vừa định khen ngươi thông minh, sao lại ngốc rồi. Câu hỏi của ngươi có ý nghĩa hả? Ta sẽ trả lời sao?"

Vẻ mặt Triệu Miên sửng sốt trong một chớp mắt, nhưng cực nhanh đã khôi phục như bình thường: "Quả thật không có ý nghĩa."

Câu hỏi không có câu trả lời đương nhiên không có ý nghĩa. Nếu bây giờ Lý Nhị hỏi hắn là ai, tiếng cười nhạo của hắn chỉ sợ còn lớn hơn Lý Nhị.

Lý Nhị cho tới giờ chưa từng hỏi qua thân phận của hắn, thậm chí ngay cả họ tên của hắncũng chưa từng hỏi. Mặc dù cả ngày hắn che mặt bằng mũ có rèm che, Lý Nhị cũng không tỏ ra hứng thú gì lắm đối với dung mạo của hắn.

Bởi vì hắn và Lý Nhị đều biết, đáp án xưa nay đều là dựa vào chính mình tìm ra, chứ không phải hỏi ra.

"Ta rất tò mò, Vạn Hoa Mộng sẽ cấy Thư hùng song cổ vào chỗ nào trên cơ thể ngươi nhỉ." Ánh mắt Triệu Miên dừng trên ngực Lý Nhị, "Bên trái hay bên phải, ở trên hay ở dưới, trái tim hay là đan điền?"

Chuyện đến lúc này, Lý Nhị thế mà vẫn có tâm tình trả lời câu hỏi của hắn: "Không biết, cái này ngươi phải đi hỏi Vạn Hoa Mộng."

"Không bằng như vầy, chúng ta đi từ trên xuống. Đầu tiên là hai mắt, sau đó đến ngực trước của ngươi, l*иg ngực....." Triệu Miên tiến về phía trước một bước, tới gần Lý Nhị, nhẹ giọng nói, "Ngươi nói xem, lúc ta rạch nhát dao thứ mấy, thì những người núp trong bóng tối của ngươi mới chịu xuất hiện?"

Hai người lần đầu tiên cách nhau gần như vậy, hương trà thanh nhã mang theo mùi sách vở ập tới, sống mũi Lý Nhị bị tấm rèm che nhẹ nhàng lướt qua một cái, ngứa ngáy. Y giơ tay gãi gãi cánh mũi, nói: "Hả? Nghe không hiểu."

Triệu Miên cười lạnh một tiếng, xoay người quyết đoán nói: "Người đâu."

Thẩm Bất Từ ở một bên chờ lệnh lập tức chạy tới: "Công tử."

"Động thủ."

Thẩm Bất Từ nói một tiếng "Dạ", bội kiếm bên hông nghe lời rút ra.

Kiếm giống như chủ nhân, uy nghiêm chỉnh tề. Lý Nhị rũ mắt nhìn mũi kiếm gần như sắp kê vào cổ họng mình, rốt cục nhíu mày, thân kiếm như sương thu phản chiếu gương mặt dần dần lạnh đi của y.

Triệu Miên thưởng thức biểu tình nghiêm túc của tên gϊếŧ cá, sung sướиɠ nói: "Biết sợ rồi sao?"

"Không đến mức sợ, chỉ là......" Lý Nhị nheo mắt lại, nhìn ra xa đằng sau Thẩm Bất Từ, "Không quá thoải mái."

Dứt lời, rừng rậm yên tĩnh bỗng nhiên "chuyển động", gió cũng trở nên hung ác. Theo sau một loạt tiếng rít của binh khí sắc bén, một chiếc phi tiêu toả ra ánh sáng lạnh xuyên qua khoảng không lao tới, kiếm quang sấm sét, "keng" một tiếng đánh lệch thanh kiếm của Thẩm Bất Từ.

Cùng lúc đó, hai bóng người một hồng một lam từ chỗ tối bay lên trời, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, vạt áo bay bay, nhẹ nhàng như mũi tên.

Đúng như Thẩm Bất Từ dự đoán, là hai nữ tử dáng người nhẹ nhàng nhanh nhẹn, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, một người thanh lệ, một người tú mỹ, nhan sắc không tệ.

Hai nữ tử này nhìn thẳng về phía Lý Nhị, vẻ mặt khẩn trương kêu lên: "Chủ nhân! "

"Chủ nhân, chúng ta tới cứu ngài!"

Khóe miệng Triệu Miên nhẹ nhàng nhếch lên.

Cho dù những người này biết đây là kế dụ rắn ra khỏi hang thì có thể làm gì. Chủ tử bị người ta dùng kiếm chỉa vào chỗ trọng yếu ngay trước mắt các nàng, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ mất mạng, ai dám không đi cứu, các nàng không dám đánh cược.

Thay vì nói đây là âm mưu, không bằng nói là dương mưu. Đôi khi, dương mưu thường có thể làm cho nạn nhân tức giận đến nghiến răng hơn cả âm mưu, rõ ràng biết đây là cạm bẫy, nhưng không thể không nhảy vào.

Lý Nhị "Chậc" một tiếng, trong giọng nói lộ ra vẻ không vui khiến Triệu Miên sung sướиɠ: "Cho nên, ta ghét nhất là người khác giở trò xấu với ta."