Triệu Miên cuối cùng vẫn ở lại phủ Thân vương. Chuyến đi tới Thượng Kinh lần này của hắn, chính là ý tưởng bất chợt, và chuyện riêng chiếm phần lớn. Hai nước Nam Bắc thường xuyên qua lại, đại sứ quán Nam Tĩnh ở Thịnh Kinh cũng là đại sứ quán bận rộn nhất trong số các đại sứ quán, không cần thiết thì tốt nhất không nên quấy rầy.
Quan trọng hơn là, ba mươi vạn lượng bạc mà Triệu Miên muốn lại nằm trong Vương phủ của Ngụy Chẩm Phong.
Vân Ủng và Hoa Tụ mỗi người cầm một chiếc chìa khóa, đứng trước cánh cửa bằng sắt lớn của khố phòng, sau khi hít một hơi thật sâu thì nhìn nhau gật đầu, rồi đồng thời đút chìa khóa vào trong lỗ khóa.
Nghe thấy tiếng ổ khóa chuyển động, Hoa Tụ lập tức hét lên: "Chạy nhanh!"
Hai cô nương chạy ra xa, cánh cửa sắt của khố phòng rầm một tiếng bị đánh mở ra từ bên trong, đống vàng bạc của cải như núi ào xuống như tuyết lở, tràn ra bốn phương tám hướng, bốc lên từng trận bụi mù. Chu Hoài Nhượng đi theo Thái tử Điện hạ nhìn nhiều biết rộng khi nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không khỏi làm ra vẻ mặt như nuốt phải trứng sống: "A....."
Sau khi "trận tuyết lở" lắng xuống, Ngụy Chẩm Phong cúi người nhặt lên chiếc vòng tay phỉ thuý ba màu lăn tới bên chân, nói: "Nhìn đi, Triệu Miên, ba mươi vạn của ngươi."
Triệu Miên hơi kinh ngạc: "Cho nên ba mươi vạn đó, là do ngươi bỏ ra?"
"Không thì từ chỗ nào, kho bạc Bắc Uyên chắc? Ngươi nghĩ đẹp đấy." Ngụy Chẩm Phong dùng khăn tay lau sạch chiếc vòng ngọc, "Trong thời gian đàm phán ngươi ép chặt như thế, nếu dùng của công giải quyết việc công, còn phải báo cáo lên nội đình, báo cho Hộ Bộ, ta lấy đâu ra thời gian đó --- Đưa tay cho ta."
Triệu Miên nhìn chiếc vòng ngọc bóng loáng lấp lánh, màu sắc tự nhiên trong suốt, miễn cưỡng có thể xứng với hắn, mới đưa tay của mình ra cho Ngụy Chẩm Phong: "Ngươi lấy tất cả những thứ này từ đâu?"
"Một số là cướp được, một số là phụ hoàng thưởng, còn có một số là do mẫu phi để lại cho ta." Ngụy Chẩm Phong cúi đầu đeo chiếc vòng ngọc vào cho Triệu Miên, vừa khéo che đi đường chỉ đỏ trên cổ tay, "Thế nào, ta có tiền đúng không?"
Triệu Miên liếc sơ tới lui trên đống vàng bạc: "Những thứ trong này của ngươi, Nam Tĩnh đều có, tìm không ra thứ hiếm lạ gì, sợ là không lọt vào mắt ta."
Ngụy Chẩm Phong hỏi: "Vậy cái gì mới có thể lọt vào mắt của ngài?"
Triệu Miên nhìn sang y.
Ngụy Chẩm Phong biểu hiện vô cùng khách khí: "Vầy đi, ngươi thoải mái đi thoải mái xem trong Vương phủ của ta, nhìn trúng thứ gì cứ thoải mái lấy thứ đó."
"Cứ thoải mái lấy?" Triệu Miên khẽ mỉm cười, "Hy vọng ngươi sẽ không hối hận."
Ngụy Chẩm Phong nhìn Triệu Miên cười lên vừa xinh đẹp vừa xấu xa, chậm rì rì nói: "Ta dự cảm rằng ta sẽ hối hận."
Dự cảm của Ngụy Chẩm Phong không sai, Triệu Miên không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì đánh thẳng vào điểm yếu của y.
Y nhìn chằm chằm Triệu Miên bước vào căn phòng chính mà y ở, tầm mắt sau khi quét xung quanh một vòng, rơi vào cây thương dài được đặt ngay ngắn trên kệ.
Ngụy Chẩm Phong hít sâu một hơi: "Ngươi muốn làm gì?"
Cây thương này tên là Du Long, là cây thương bên người khi y lên chiến trường, cùng y vào sinh ra tử biết bao lần. Y vẫn luôn yêu quý trân trọng, lúc ra ngoài sợ một mình cây thương ở trong Vương phủ buồn chán, còn sai người mỗi ngày đến đọc thơ cho nó nghe.
""Du Long một phát phá càn khôn, bay lên trời cao xa ngàn dặm"," Triệu Miên khá là tán thưởng nói, "Cây thương này của ngươi không tồi, bây giờ nó là của ta."
Ngụy Chẩm Phong nghĩ cũng không thèm nghĩ nói: "Không thể, nó là bảo bối của ta, phải ở cùng ta một đời."
Triệu Miên chế nhạo: "Vừa rồi là ai nói ta nhìn trúng thứ gì thì cứ thoải mái lấy thứ đó?"
"Bổn vương không biết."
"Nói lời không giữ lấy lời thì không phải là người nha."
Ngụy Chẩm Phong thầm nói, nói lời không giữ lấy lời một lần mà đã không xứng làm người, vậy thì yêu cầu làm người của ngươi không khỏi quá cao rồi đó.
"Ngươi có thể nói nhẹ giọng hơn một chút được không?" Ngụy Chẩm Phong trách móc, "Ngươi làm bảo bối của ta sợ hãi." Nói xong, nhẹ nhàng vuốt ve cây thương, "Bảo bối ngươi yên tâm vui vẻ, không ai có thể mang ngươi đi, Thái tử Điện hạ cũng không được."
Triệu Miên chỉ cảm thấy Ngụy Chẩm Phong có bệnh, nói đùa: "Không thể, ta cứ muốn to tiếng. Ngươi quý bảo bối này của ngươi như vậy, thì đừng mang ta đến nhà ngoại tổ của ngươi nữa, mang nó thôi."
Ngụy Chẩm Phong nói: "Sao ngươi biết ta không mang nó theo?"
Triệu Miên im lặng một hồi, quay đầu dặn dò Chu Hoài Nhượng: "Ngươi đi thu dọn một chút."
Ngụy Chẩm Phong hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Triệu Miên xoay người rời đi: "Trở về Nam Tĩnh."
Ngụy Chẩm Phong đuổi theo phía sau kéo hắn lại: "Đừng đừng đừng, sai rồi sai rồi." Lời xin lỗi của Ngụy Chẩm Phong chẳng có nửa điểm thành ý, y thậm chí còn cười: "Nhưng cây thương này thật sự không thể cho ngươi, ta cũng có nguyên tắc."
Triệu Miên ban đầu cũng chỉ muốn trêu chọc Ngụy Chẩm Phong một phen, không muốn thực sự lấy đi bảo bối của người ta. Ý nghĩa của cây thương Du Long đối với Ngụy Chẩm Phong vượt xa giá trị của bản thân nó, hắn đòi lấy cũng vô dụng, hắn muốn thứ gì đó thực sự có giá trị.
Triệu Miên dẫn người đi vơ vét khắp nơi trong Vương phủ. Ngụy Chẩm Phong đã không còn quan tâm đến những vật ngoại thân này nữa, khi nhìn thấy tài sản mình vất vả mới kiếm được từng rương từng rương bị chuyển đi, khố phòng gần như thấy đáy, khó tránh khỏi có chút đau lòng: "Ngươi vậy mà thật sự một chút cũng không nương tay."
Chu Hoài Nhượng vui vẻ ghi chép từng món từng thứ vào trong sổ sách: "Tiểu Vương gia sau này sợ rằng không còn tiền để cưới Vương phi nữa."
Triệu Miên tháo chiếc vòng ngọc trên tay bỏ vào trong rương, lơ đễnh nói: "Ngươi diện mạo rất đẹp, ta cũng thích ngươi, nhưng ta càng thích có thể mang bạc gửi về Nam Tĩnh hơn."
Ngụy Chẩm Phong: "......"
Đây là trả thù đúng không?
Nguỵ Chẩm Phong rất giỏi kết giao, bạn bè tốt ở Thịnh Kinh nhiều như mây. Sau khi y trở về, ngày nào lời mời và bái thϊếp cũng đua nhau ào tới, Ngụy Chẩm Phong từ chối hai ngày, thực sự không chịu được nữa, hỏi Triệu Miên có thể ra ngoài đi chơi với bạn tốt không.
Triệu Miên rất kỳ quái: "Đây là địa bàn của ngươi ở Thịnh Kinh, ngươi hỏi ý kiến
của ta làm gì. Cho dù muốn hỏi, ngươi cũng nên hỏi bảo bối của ngươi."
Ngụy Chẩm Phong nói: "Bây giờ ngươi là khách quý nhất trong phủ, ta đương nhiên phải cân nhắc đến cảm thụ của ngươi, sao có thể vứt ngươi một mình đi vui chơi sung sướиɠ được. Ta muốn dẫn ngươi đi cùng, ngươi thích náo nhiệt không?"
Triệu Miên chưa kịp trả lời, Ngụy Chẩm Phong lại nói: "Trước kia ta cảm thấy ngươi sẽ không thích, nhưng bây giờ không cảm thấy như vậy nữa."
Triệu Miên hỏi: "Tại sao?"
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Ngươi đều đã thích được ôm, vậy thì thích náo nhiệt cũng không phải không thể."
Triệu Miên cười giễu một tiếng: "Coi như ngươi thông minh. Nhưng, ngươi có tiền mời khách không?"
Ngụy Chẩm Phong: "."
Mặc dù hơn một nửa gia sản của Ngụy Chẩm Phong đã bị Nam Tĩnh mang đi, nhưng không đến nỗi ngay cả bữa cơm cũng không mời được. Bữa tiệc đã sắp xếp vào buổi chiều tối, Triệu Miên ngủ trưa dậy, đã bị Ngụy Chẩm Phong kéo ra phố.
Hai người đi dạo trên những con phố sầm uất nhất ở Thịnh Kinh. Nếu như có nơi nào ở Thịnh Kinh có màu sắc không đơn điệu lắm, thì chắc chắn đó là mấy tửu lâu. Những tửu lâu này trang trí rất xa hoa, toà cao nhất có bốn năm tầng, trước cửa có cổng chào sặc sỡ, dưới mái hiên treo cờ phướn quảng cáo và tấm mành màu xanh, từ xa xa đã có thể nhìn thấy.
Triệu Miên nói: "Tửu lâu ở Thịnh Kinh ngược lại rất giống với ở Thượng Kinh."
"Vốn dĩ là không giống nhau." Ngụy Chẩm Phong nói: "Mười mấy năm trước, có người đến Nam Tĩnh buôn bán, nhìn thấy tửu lâu của Nam Tĩnh sầm uất náo nhiệt, khen ngợi không ngớt, trở về liền bắt chước mở một quán ở Thịnh Kinh theo phong cách tửu lâu của Nam Tĩnh, sau đó việc kinh doanh bùng nổ dẫn theo các tửu lâu còn lại đua nhau làm theo."
Triệu Miên "Ồ" một tiếng: "Thì ra là các ngươi học theo chúng ta ---- Học giỏi đấy."
"Đúng vậy, đúng vậy." Ngụy Chẩm Phong không cảm thấy học theo ưu điểm của nước khác là việc gì đó đáng xấu hổ, "Thế nào, sau chuyến đi dạo phố này, có thể thừa nhận Thịnh Kinh không thua kém Thượng Kinh không?"
Triệu Miên "Ừ" một tiếng, lập tức bổ sung: "Nhưng đồ ăn ở Thịnh Kinh khó ăn."
Ngụy Chẩm Phong không thể nào phản bác: "À, đây là sự thật." Y thở dài buồn bã, ngẩng đầu nhìn trời than thở, "Thật ra trước đây ta không hề cảm thấy đồ ăn của Thịnh Kinh khó ăn, cho đến năm ta sáu tuổi lần đầu tiên đến Thượng Kinh, ta mới kinh ngạc phát hiện trước đây đã trải qua cuộc sống thế nào, suốt sáu năm tròn -----"
Người dạo phố vui vẻ nhất chính là Chu Hoài Nhượng, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới lạ. Hắn thò đầu vào thăm dò trước một cửa hàng có bảng hiệu là "Nhà tắm Thiên Hương", ngạc nhiên hỏi: ""Nhà tắm", là kiểu mà ta tưởng tượng á hả?"
Ngụy Chẩm Phong nói: "Ngươi tưởng tượng kiểu nào?"
Chu Hoài Nhượng nuốt nước miếng: "Ta nghe nói, người Bắc Nguyên các ngươi thích tắ.m chung với người khác, thật hay giả?"
"Thật," Ngụy Chẩm Phong cố tình nói một cách khoa trương: "Chúng ta khi tắm nhất định phải tắ.m chung với người khác, một mình là tuyệt đối không tắm, không có người chà lưng sao mà được."
Những người Nam Tĩnh đang có mặt: "......"
Nhìn thấy vẻ chán ghét sắp tràn ra ngoài trong mắt Triệu Miên, tính xấu trong lòng Ngụy Chẩm Phong càng ngo ngoe rục rịch. Y chụp lấy tay Triệu Miên, hứng trí bừng bừng nói: "Tiêu đại nhân đến cũng đã đến rồi, không đi trải nghiệm một lần à? Bổn vương mời ngươi."
Triệu Miên nghiêm giọng nói: "Buông ra."
Ngụy Chẩm Phong cười rạng rỡ: "Không cần xấu hổ, mọi người đều là nam nhân."
Triệu Miên ghim chặt tại chỗ, bị Ngụy Chẩm Phong kéo cổ tay về phía trước, giống như một con mèo bướng bỉnh không chịu ra ngoài nhưng bị chủ nhân ép buộc. Ngụy Chẩm Phong mạnh hơn hắn, nhìn thấy mình sắp bị cưỡng ép kéo vào nhà tắm, Triệu Miên không khỏi sốt ruột: "Ngụy Chẩm Phong ngươi buông tay ra cho ta ---- Thẩm Bất Từ, hộ giá!"
Thẩm Bất Từ roẹt một cái rút kiếm ra, trầm giọng nói: "Vương gia xin tự trọng."
Ngụy Chẩm Phong: "..... Được rồi, bổn vương sai rồi."
Nhóm người đi dạo nửa ngày, đi đến mục tiêu của chuyến đi ---- Tửu lâu lớn nhất Thịnh Kinh, Quảng Tụ Hiên. Khi bọn hắn đến nơi, đám "hồ bằng cẩu hữu" của Ngụy Chẩm Phong đã đến đầy đủ.
Nguỵ Chẩm Phong nói là "hồ bằng cẩu hữu", Triệu Miên tưởng là một vài công tử giàu có ăn chơi lêu lổng, ăn không ngồi rồi. Không ngờ những người đến đều là những thanh niên tài tuấn cành vàng lá ngọc, phẩm mạo phi phàm.
Trong số đó không thiếu tân khoa tiến sĩ vừa mới thi đỗ tuổi còn rất trẻ, tướng quân đi theo Nguỵ Chẩm Phong lập nhiều chiến công hiển hách, tiểu công tử của gia tộc kinh doanh lớn nhất Thịnh Kinh, thiếu tông chủ của Phất Kiếm sơn trang - đệ nhất kiếm phái trong giang hồ.... Không thể không nói, Nguỵ Chẩm Phong có thể tập hợp được những người có địa vị, thân phận, hứng thú, sở thích hoàn toàn khác nhau này lại với nhau cũng là có bản lĩnh.
Triệu Miên muốn hỏi, những người này có biết bọn họ trong miệng tiểu Vương gia đều là "hồ bằng cẩu hữu" hay không.
Đám thanh niên tài tuấn háo hức trông chờ tiểu Vương gia đến, nghe thấy ngoài cửa thông báo Vương gia đã đến, tất cả đều ra nghênh đón, đột ngột không kịp đề phòng nhìn thấy mỹ nhân xa lạ do tiểu Vương gia mang tới, tất cả đều sửng sốt.
Thiếu tông chủ của Phất Kiếm sơn trang là người đầu tiên lấy lại tinh thần, hỏi: "Vương gia, vị công tử này là......"
"Là Tiêu Giác Tiêu đại nhân của Nam Tĩnh," Nguỵ Chẩm Phong hào phóng giới thiệu với đám bạn tốt, "Tiêu đại nhân là người bạn mà bổn vương kết giao được trong cơn hoạn nạn khi ở bên ngoài."
Triệu Miên gật đầu chào hỏi: "Chư vị, ngưỡng mộ đã lâu."
Mọi người vội vàng đáp lễ với Triệu Miên.
""Từ xưa Nam Tĩnh đã sản sinh ra mỹ nhân", ta vốn vẫn không tin câu nói này, bây giờ lại không thể không tin."
"Tiểu Vương gia từng dẫn đến đây nhiều người như vậy, Tiêu đại nhân là người gây kinh diễm nhất, tửu lâu bé nhỏ này hoàn toàn không xứng với Tiêu đại nhân."
"Nhìn dáng vẻ của Tiêu lang, có thể thấy được hào quang của Thượng Kinh Nam Tĩnh."
"Nếu ngày khác Tiêu đại nhân rảnh rỗi, có thể đến Phất Kiếm sơn trang của ta một chuyến. Tại hạ có một thanh "Kinh hồng kiếm" được cất giấu, cực kỳ phù hợp với khí chất của Tiêu đại nhân."
Ngụy Chẩm Phong đứng một bên, cười tươi rói nhìn đám người vây quanh Triệu Miên, như thể đang khoe khoang một đại bảo bối nào đó.
Triệu Miên hiếm khi ở chung với nhiều người cùng lứa như vậy, nhưng vẫn ứng phó dễ dàng như cũ. Quốc yến đối với hắn mà nói đều là chuyện như cơm bữa, chút tình huống này tính là gì. Huống hồ có Ngụy Chẩm Phong ở đây, chẳng có lúc nào tẻ nhạt cả.
Triệu Miên phát hiện những người này mỗi người đều có cách nói chuyện không tầm thường, dường như không khác lắm so với giới văn nhân Nam Tĩnh. Chẳng bao lâu sau, hắn đã nhận ra mình sai lầm đến mức nào.
Sau vài tuần rượu, khung cảnh trở nên buông thả, các thanh niên tài tuấn "lộ nguyên hình", các cuộc trò chuyện ngày lúc càng bình thường hơn, tiếng cười của thiếu tông chủ kia lớn đến nỗi đầu bếp tưởng rằng có một con gà bay ra ngoài, tìm trong tửu lâu một hồi không có kết quả. Khi cuộc trò chuyện lên cao trào, bọn họ ai nấy câu vai bá cổ, trong mắt không còn sự khác biệt về thân phận nữa, cuối cùng không quan tâm tí xíu nào đến lễ nghi luôn.
Thì ra vẻ hào hoa phong nhã, ôn văn hữu lễ trước đó đều là giả vờ, quả nhiên là ngưu tầm ngưa mã tầm mã.
Tuy nhiên, dù người Bắc Uyên phóng túng đến đâu, cũng không ai "mạo phạm" đến Tiêu đại nhân mới tới. Theo lý mà nói, người nổi bật nhất trong buổi tiệc đáng lẽ là tiểu Vương gia, nhưng Tiêu đại nhân giơ tay nhấc chân đều tỏ ra cao quý, khiến người ta ngưỡng mộ mong ước, nhưng không dám thân cận.
Triệu Miên cũng không muốn câu vai bá cổ với những người này. Hắn thích ôm ấp là thật, nhưng chỉ giới hạn ở những người thân thiết.
Ngụy Chẩm Phong thì khác. Triệu Miên nhìn y đi lại giữa yến tiệc linh đình, cười đùa giận mắng, nhiệt tình thoải mái. Giữa đám thiên chi kiêu tử đó, y vẫn là người tài giỏi và xuất sắc nhất.
Các vết trầy xước trên mặt y gần như đã lành, chỉ còn hai vết sẹo rất nhạt, bắt chéo thành hình chữ thập xiêu vẹo trên má. Vết thương nhỏ này không những không ảnh hưởng đến dung mạo của y, ngược lại khiến khuôn mặt đó của y thêm vài phần cảm giác sống động.
Y ở cùng đám bạn tốt, trong mắt là vẻ vô tư trong sáng, trong nụ cười là sự phóng khoáng.
Chu Hoài Nhượng uống nhiều rượu, hai mắt mờ mịt, mặt đỏ bừng bừng: "Nhiều người quá ta......"
"Y có rất nhiều bạn bè." Giọng điệu của Triệu Miên tràn đầy sự ghen tị mà bản thân hắn cũng không ngờ. "Bạn bè của y trông có vẻ đều thích y."
Ngụy Chẩm Phong làm như cảm nhận được ánh mắt của hắn, ngước mắt nhìn về phía hắn. Hai người nhìn nhau một lát giữa đám đông ồn ào, Ngụy Chẩm Phong nở nụ cười, bỏ rơi người bạn đang lôi kéo y nói về binh pháp, cầm một ly rượu đầy đi qua.
"Tiêu đại nhân, bổn vương mời ngươi một ly." Ngụy Chẩm Phong nghiêng người vòng tay qua vai hắn, ở bên tai hắn cười nói, "Cảm ơn ngươi cùng ta trở về, ta rất vui."
Triệu Miên nâng ly lên cụng một cái với Ngụy Chẩm Phong: "Không cần cảm ơn, ta cũng là hết cách."
Mọi người uống rượu trò chuyện, chén thù chén tạc, uống thâu đêm suốt sáng, vẫn không thấy chán.
Triệu Miên không uống bao nhiêu, người rất tỉnh táo. Ngụy Chẩm Phong tuy không đến mức say bí tỉ, nhưng đi đường cũng đã lảo đảo, cứ liên tục hỏi Triệu Miên tại sao mặt trăng lại cong, bị Triệu Miên tát nhẹ tượng trưng một cái mới thành thật lại, cuối cùng dựa vào vai Triệu Miên ngủ gục trên xe ngựa trở về Vương phủ.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Miên đang dùng bữa trong phòng, thì Vân Ủng tìm đến nói tiểu Vương gia mời hắn qua.
"Sớm thế này mà y đã dậy rồi," Triệu Miên nói, "Cho nên xảy ra chuyện gì."
Vân Ủng lo lắng nói: "Người của Tiến Tấu Viện tới rồi."
"Trong dự liệu." Triệu Miên bình tĩnh nói, "Chuyện gì phải đến sẽ luôn đến."
Khi Triệu Miên đến, Ngụy Chẩm Phong vừa mới mặc quần áo xong. Chàng thiếu niên sau cơn say bơ phờ rũ rượi, mang vẻ lười biếng chưa tỉnh táo, thậm chí còn không buồn mở mắt. Triệu Miên không khỏi hoài nghi liệu y có thể ứng phó các câu hỏi của Tiến Tấu Viện trong tình trạng này hay không.
"Tới rồi." Ngụy Chẩm Phong nhìn về phía hắn, "Kịch hay sắp tới, ngươi có muốn đi xem không?"
Triệu Miên hỏi: "Ta có thể đi à?"
"Tại sao không thể," Ngụy Chẩm Phong lờ đờ uể oải nói: "Nghĩ ra cách là có thể."