Chương 43: Nếu tay bị phế rồi, sau này không ai ẵm Cô nữa (2)

Lấy một địch nhiều, sử dụng đoản kiếm không dễ phát huy, Ngụy Chẩm Phong nhắm chuẩn cơ hội đoạt đi thanh kiếm của cậu thiếu niên.

Trường kiếm xuyên qua, mấy bao tải chất đống bị chém rách, bột mì tràn ra như cát lún, lại bị thanh kiếm hất tung lên cao. Rất nhanh, bột mì bay đầy trong phòng ăn, như trong sương mù.

Nguỵ Chẩm Phong lấy một chọi hai, vẫn có thể đánh ngang sức với đối phương, thậm chí còn hơi chiếm thế thượng phong. Cho đến khi y nhìn thấy hai bóng người bước ra khỏi nơi ẩn náu của Triệu Miên, một người là Triệu Miên, người còn lại thì là......

Trái tim Ngụy Chẩm Phong đột nhiên chìm xuống, động tác xuất hiện một tích tắc khựng lại. Trần Bân nắm được chỗ sơ hở này, lưỡi đao sắc bén chém ngang cánh tay y, để lại một vết cắt chém dài bằng lòng bàn tay, sâu có thể thấy cả xương.

Vết thương lập tức chảy máu không ngừng, hoà cùng mồ hôi thấm ướt y phục của chàng thiếu niên.

Càng lúc càng có nhiều người của Hoàng Thành Ty nghe thấy tiếng đánh nhau vội vàng chạy tới, ngoài bốn người đã bị xử trước đó, còn tám người nữa. Những người này vây quanh Ngụy Chẩm Phong, trên mặt đều là vẻ mặt căm hận thấu xương, giống hệt nhau.

"Là Ngụy cẩu!"

"Ngụy Chẩm Phong, ngươi cũng có ngày hôm nay!"

"Gϊếŧ Nguỵ cẩu, tế trời vì Tây Hạ ta!"

Lúc này, không biết ai hét lên một tiếng: "Ở đây có nước!"

Lời này vừa nói ra, một nửa số người đều lao tới như quỷ đói đầu thai. Trần Bân và cậu thiếu niên vừa kéo mọi người ra, vừa la to: "Không được uống, trong nước có độc!"

Có người vẫn còn tỉnh táo dừng ngay lại, còn có người dù cố gắng đến mấy cũng không thể ngăn được, kêu gào thà bị độc chết còn hơn khát chết, Trần Bân không còn cách nào khác, đành phải ra tay với huynh đệ của mình, trước hết giữ người lại rồi nói sau.

"Là Ngụy cẩu đầu độc à?"

"Gϊếŧ y rồi, chúng ta uống máu của y cũng có thể quay về!"

Đúng vào lúc hiện trường hỗn loạn, người bắt Triệu Miên làm con tin cuối cùng cũng lên tiếng: "Im lặng."

Tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, ánh mắt tập trung lên người nam nhân. Không nghi ngờ gì nữa, nam nhân đó chính là thủ lĩnh của những người này.

Con dao trong tay nam nhân đặt ngang cổ Triệu Miên, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Ngụy Chẩm Phong không rời: "Hai năm không gặp, tiểu Vương gia đã lớn lên rất nhiều, để ta tính xem, năm nay hẳn là mười tám tuổi phải không?"

"Tiêu đại nhân, bổn vương giới thiệu cho ngươi một chút." Một cánh tay của Ngụy Chẩm Phong đang chảy máu ròng ròng, lòng bàn tay không bị thương ướt đẫm mồ hôi, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười như cũ, "Vị này là cháu trai của Cố thái phó, Cố Thiếu Đăng."

Triệu Miên nhìn nhìn cánh tay của Ngụy Chẩm Phong, sửng sốt một lát, sau đó đột nhiên quay đầu về phía Trần Bân, lạnh lùng lia mắt nhìn hắn.

Cố Thiếu Đăng nhẹ nhàng thở dài: "Mới mười tám tuổi ha."

Cố Thiếu Đăng trông chưa đến bốn mươi, mặt mũi có vài phần tương tự Cố Như Chương, nhưng không có sự ôn nhuận tao nhã của Cố Như Chương, chỉ có sự sâu sắc và nghiêm trang do trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống. Hắn là người duy nhất trong những người có mặt tại đây không biểu hiện ra vẻ căm hận và tức tối đối với Ngụy Chẩm Phong, lời lẽ có thể nói là khách sáo: "Nước giếng rốt cuộc có độc hay không, mời tiểu Vương gia thử là biết ngay."

Cậu thiếu niên nghe vậy, vội vàng chạy tới giếng múc một gáo nước, định đổ vào miệng Ngụy Chẩm Phong. Ngụy Chẩm Phong nói: "Làm phiền rồi, bổn vương tự mình uống được."

Vừa nói, vừa lấy gáo nước qua uống một ngụm.

Mọi người thấy Ngụy Chẩm Phong vui vẻ uống nước, nhao nhao gấp không chờ nổi muốn uống nước, nhưng Cố Thiếu Đăng lại ra lệnh: "Chờ thêm một lát."

Máu chảy quá nhiều, huyết sắc trên mặt Ngụy Chẩm Phong dần dần giảm đi: "Chờ đợi cũng nhàm chán, không bằng Cố đại nhân bàn thảo một giao dịch tới bổn vương?"

Tiếng chuông cảnh báo vang lên bên tai Trần Bân: "Đại nhân, Ngụy cẩu cực kỳ âm hiểm xảo trá, chúng ta ngàn vạn lần đừng nghe lời y, cẩn thận kẻo bị lừa!"

"Không sao." Cố Thiếu Đăng nói: "Tiểu Vương gia muốn làm giao dịch gì với ta?"

Ngụy Chẩm Phong nhìn về phía Triệu Miên, phát hiện Triệu Miên vẫn đang nhìn chằm chằm vào vết thương của mình, y lập tức dùng tay còn lại che vết thương: "Một người đổi một người, thế nào?"

Cố Thiếu Đăng suy nghĩ một chút, nói: "Tiếp tục nói."

Ngụy Chẩm Phong nói: "Ngươi thả Tiêu đại nhân, bổn vương sẽ tặng ngươi một món quà lớn."

Trong lúc Cố Thiếu Đăng và Nguỵ Chẩm Phong nói chuyện, tâm trạng lo lắng lan truyền trong đám người đã hai ngày không uống nước. Trừ một số ít người, những người còn lại đều khát nước đến đỏ mắt, không ngừng nuốt nước miếng.

Cố Thiếu Đăng hỏi: "Đại lễ trong miệng của tiểu Vương gia, là chỉ Hoắc Khang Thắng sao?"

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Hoắc Khang Thắng là ai chứ? Làm sao xứng để trao đổi với Tiêu đại nhân."

"Vậy món quà lớn của tiểu Vương gia là?"

"Thúc phụ ruột của đại nhân, Cố thái phó Cố Như Chương."

Gương mặt quanh năm trầm ổn của Cố Thiếu Đăng cuối cùng cũng lộ ra vết nứt, những người khác cũng sững sờ. Cậu thiếu niên càng là vừa nghe đến tên Cố Như Chương lập tức đỏ hoe mắt: "Thái phó thật sự ở trong tay ngươi?"

Người trước tiên phản ứng lại chính là Trần Bân: "Ngụy cẩu rõ ràng là đang câu giờ, hư trương thanh thế! Đại nhân vạn vạn lần đừng để bị y lừa!"

Cố Thiếu Đăng đưa mắt nhìn Triệu Miên một cái: "Vương gia coi trọng vị Tiêu đại nhân này à?"

Ngụy Chẩm Phong cười: "Tiêu đại nhân rất đẹp, bổn vương thích hắn."

Triệu Miên lặng lẽ siết chặt lòng bàn tay bên trong ống tay áo.

Ngụy Chẩm Phong... lại đang sủa cái gì vậy, tìm lý do cũng không tìm ra lý do nào tốt một chút, thích hắn chỉ vì hắn đẹp thôi sao?

Cố Thiếu Đăng chậm rãi nói: "Tuy ta chỉ có duyên gặp gỡ tiểu Vương gia có vài lần, nhưng cũng biết Vương gia không phải là người trầm mê sắc đẹp, sợ rằng Tiêu tiên sinh không phải đơn giản chỉ là sứ giả của Nam Tĩnh mà thôi."

Triệu Miên bình tĩnh nói: "Tại sao, Lục Thái hậu nói cho ngươi biết thân phận thực sự của ta à?"

Cố Thiếu Đăng bình tĩnh nói: "Tiêu đại nhân tại sao lúc này lại nhắc đến Thái hậu của Đông Lăng?"

Triệu Miên liền biết ý đồ nói dối của mình đã bị nhìn thấu, không hổ là cháu trai của Cố Như Chương.

Ngụy Chẩm Phong mở miệng nói: "Đại nhân chỉ cần nói có đồng ý với giao dịch này hay không thôi. Ngươi thả Tiêu đại nhân, đưa bổn vương về Phụ Tuyết Lâu của Thịnh Kinh, tự nhiên sẽ có thể gặp được thúc phụ của ngươi."

Biết rõ Ngụy Chẩm Phong có ý đồ nham hiểm, lòng muông dạ thú, nhưng miếng mồi mà y ném ra quá hấp dẫn, cho dù lý trí như Cố Thiếu Đăng, cũng không thể không dao động.

Nhưng đó là Cố thái phó quốc sĩ vô song á. Không có thái phó, Hoàng Thành Ty hôm nay ở đâu ra?

Cố Thiếu Đăng rơi vào trầm tư.

"Còn một điều nữa." Ngụy Chẩm Phong chỉ vào giếng nước, "Bổn vương thật sự không hạ độc, các ngươi khẳng định không uống sao."

Một người không nhịn được nữa, người đầu tiên lao đến giếng nước điên cuồng uống nước. Có người thứ nhất rồi, lập tức có người thứ hai, thứ ba...... Trong chớp mắt giếng nước đã bị vây quanh đầy người, ngay cả Trần Bân, người chịu trách nhiệm canh giữ Ngụy Chẩm Phong cũng bị phân tâm, thường xuyên nhìn về phía giếng nước.

Cố Thiếu Đăng cũng không ngăn cản, nếu như Ngụy Chẩm Phong thật sự hạ độc trong đó, cũng sẽ không còn ở đây nói điều kiện với bọn họ.

Lời nói của Ngụy Chẩm Phong, đáng tin không?

Đủ loại bài học từ quá khứ đã sớm nói cho bọn họ biết, lời của Nguỵ cẩu nói một chữ cũng không thể tin. Đằng sau mỗi bước đi của Ngụy Chẩm Phong, đều là những cái bẫy khổng lồ không đáy.

Nhưng đây có thể là cơ hội duy nhất để bọn họ có thể cứu Cố thái phó.

Trong lúc Cố Thiếu Đăng đang cân nhắc, lỗ tai nhạy bén bắt được một động tĩnh đáng lẽ không nên xảy ra. Sắc mặt hắn hơi thay đổi, nghiêm giọng nói: "Ai?"

Đám người đang bận rộn uống nước trong nhất thời không ai nhận ra thủ lĩnh đang nói cái gì. Ngụy Chẩm Phong đột ngột ra tay, nắm lấy cánh tay của Trần Bân, dùng sức xoắn mạnh một cái. Theo đó vang lên tiếng lạch cạch, con dao trong tay Trần Bân bị Ngụy Chẩm Phong đoạt lấy, tiếng hét thảm thiết thức tỉnh tất cả mọi người.

Đáng tiếc bọn họ quá khát nước, cũng tỉnh táo lại quá muộn.

Sau khi Nguỵ Chẩm Phong đoạt lấy con dao của Trần Bân, đảo khách thành chủ bắt hắn ta làm con tin, lưu loát kề dao lên cổ Trần Bân.

"Suy nghĩ lâu quá, bổn vương thay đổi chủ ý rồi, không muốn dùng Cố Như Chương đổi Tiêu đại nhân, muốn dùng Trần đại nhân để đổi," Nguỵ Chẩm Phong nói, "Cố đại nhân nghĩ sao?"

Lại một lần nữa rơi vào bẫy của Ngụy cẩu, Trần Bân vô cùng nhục nhã, trừng đỏ mắt nói: "Đại nhân hãy mặc kệ ta, vì đại kế phục quốc, thuộc hạ bằng lòng chết!"

Ngụy Chẩm Phong khóe miệng trắng bệch nở nụ cười nói: "Hoắc Khang Thắng đã điên, người có thể dùng được dưới tay Cố đại nhân cũng không nhiều ha."

Mặt nạ bình tĩnh gần như bị xé toạc, Cố Thiếu Đăng trầm giọng nói: "Trên người ngươi bị thương, cho dù ta giao người cho ngươi, ngươi cho rằng các ngươi có thể trốn thoát sao?"

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Không thử làm sao biết."

Trần Bân hét lên: "Đại nhân! Đừng nghe lời y!"

Cố Thiếu Đăng cẩn thận quan sát vết thương của Nguỵ Chẩm Phong. Vết thương của y rất sâu, chảy quá nhiều máu, nếu không được chữa trị kịp thời, trong thời gian ngắn y sẽ ngất xỉu vì mất máu quá nhiều, dù có chạy cũng không chạy được bao xa. Hắn còn có nhiều người như vậy, không có lý do gì Ngụy Chẩm Phong có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Hiện tại Trần Bân đang ở trong tay Ngụy Chẩm Phong, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Ngụy Chẩm Phong nói không sai, Hoàng Thành Ty phân đã mất đi Hoắc Khang Thắng, Trần Bân không thể lại chết.

Cố Thiếu Đăng ra quyết định: "Được."

Trần Bân giận dữ gầm lên: "Đại nhân!"

Ngụy Chẩm Phong nói: "Trước hết ngươi để Tiêu đại nhân qua đây."

Cố Thiếu Đăng mím chặt đôi môi, gác thanh kiếm lên vai Triệu Miên. Triệu Miên đi về phía Ngụy Chẩm Phong, hắn bước đi rất vững vàng, phong thái quý phái mà hắn lười thể hiện trước mặt Ngụy Chẩm Phong giờ thoải mái thể hiện ra, không hoảng không gấp, từng bước từng bước quay lại đến bên người Ngụy Chẩm Phong.

Mất máu quá nhiều khiến cho trước mắt Ngụy Chẩm Phong hiện ra bóng chồng của Triệu Miên, hắn cố hết sức duy trì tư thái thành thục lão luyện: "Đi."

Nhìn thấy hai người càng lúc càng gần cánh cửa, cậu thiếu niên gấp lên rồi, hét to với Cố Thiếu Đăng: "Sư phụ!"

Cố Thiếu Đăng siết chặt chuôi kiếm, sẵn sàng truy đuổi bất cứ lúc nào: "Không sao, bọn họ không thể chạy được."

Ngụy Chẩm Phong và Triệu Miên ra khỏi phòng ăn, Ngụy Chẩm Phong bất ngờ đá một cái vào phía sau Trần Bân, Trần Bân bị lực tác động mà văng trở về.

Người vừa trở lại, ánh mắt Cố Thiếu Đăng lập tức tối sầm: "Lên!"

Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, đám người của Hoàng Thành Ty lao về phía họ, một mũi tên đã được châm lửa nhét vào tay Triệu Miên: "Điện hạ!"

Là Chu Hoài Nhượng.

Triệu Miên thành thục kéo dây gác tên, nhắm chuẩn vào chỗ chứa đầy bột mì, rồi nhẹ nhàng thả lỏng tay. Cùng lúc đó, Chu Hoài Nhượng đang trốn phía sau cánh cửa dùng hết sức bình sinh đá cánh cửa đóng lại.

Khi ánh lửa chạm vào đám bụi bột trong không khí, trong nháy mắt bốc cháy, nhiệt độ sinh ra tạo thành các đợt sóng nhiệt. Thứ cuối cùng Trần Bân nhìn thấy là một chùm ánh sáng khổng lồ, sáng đến mức gần như xuyên thủng mí mắt của hắn, hắn theo bản năng nhắm mắt lại --------

Ầm.

Ba người bên ngoài phòng ăn đều bị sóng nhiệt quật ngã xuống đất, đừng nói đến những người bên trong. Cả người Triệu Miên giống như bị hai tên Ngụy Chẩm Phong đè lên suốt một đêm, tai ù đi, một lúc sau hắn mới lồm cồm đứng dậy, nhìn xung quanh tìm người: "Ngụy Chẩm Phong? Tiểu Nhượng......! "

Giọng nói yếu ớt của Chu Hoài Nhượng vang lên cách đó không xa: "Điện hạ, ta ở đây, ta không sao...... khụ khụ."

Ngụy Chẩm Phong ở bên kia khó khăn giơ một tay lên: "Ta cũng vậy."

Triệu Miên hơi do dự một chút, thấy Chu Hoài Nhượng còn có thể tự mình bò dậy, bèn nhanh chóng sải bước đến bên cạnh Ngụy Chẩm Phong, đỡ y ngồi dậy. Ngụy Chẩm Phong xác thực không có gì đáng lo lắm, nghiêm trọng nhất chính là trên mặt y bị rách một mảng nhỏ, thứ hai là vết thương trên cánh tay, hiện tại vẫn đang chảy máu.

Chu Hoài Nhượng tro bụi bám đầy đi tới, nhìn thấy Ngụy Chẩm Phong chảy máu nhiều như vậy, suýt nữa bị doạ khóc: "Trời ơi, tiểu Vương gia làm sao bị thương thế này!"

Ngụy Chẩm Phong không sao cả nói: "Không nghiêm trọng một chút, Cố Thiếu Đăng sao có thể tự tin cho rằng chúng ta chạy không thoát như thế?"

Triệu Miên nhìn bộ quần áo thấm đẫm máu của Ngụy Chẩm Phong, trái tim thắt lại. Hắn giựt vạt áo của mình xuống, xé thành từng dải, quấn quanh cánh tay Ngụy Chẩm Phong hết vòng này đến vòng khác.

Ngụy Chẩm Phong cảm thấy băng bó cũng gần xong rồi, định rút tay lại, nhưng Triệu Miên giữ tay y không cho y rút lại, nhận ra ý đồ của y, còn nhướng mắt trừng y một cái.

Lúc này Thái tử Điện hạ cũng là một người bình thường không thoát được số phận tro bụi bám đầy, nhưng nhìn thấy trên khuôn mặt trắng trẻo của chàng thiếu niên có vài mảng tro bụi, đầu tóc cũng bị bung ra phần lớn, những sợi tóc rơi loà xoà trước mắt, thỉnh thoảng phải giơ tay lên vén chúng qua.

Ngụy Chẩm Phong không khỏi cười lớn: "Vết thương ngoài da mà thôi."

"Câm miệng." Triệu Miên không chút khách khí ngắt lời, "Ngươi có chết thì tay của ngươi cũng không thể xảy ra chuyện."

Ngụy Chẩm Phong:......?

Đây lại là lý lẽ gì?

Triệu Miên lại kéo xuống một miếng vải khác từ trên người Chu Hoài Nhượng ở bên cạnh, cúi đầu tiếp tục băng bó, quấn một hồi động tác dần dần chậm lại.

Ngụy Chẩm Phong cảm nhận được sự khác thường của hắn, hỏi: "Sao vậy?"

Triệu Miên trầm mặc một lát, đột nhiên nói với Chu Hoài Nhượng: "Bịt tai lại."

Chu Hoài Nhượng bối rối ngơ ngác, nhưng Điện hạ đã nói, hắn nhất định phải làm theo.

Ngụy Chẩm Phong nhìn Triệu Miên cột gút thật mạnh miếng vải quấn trên cánh tay y, hầu kết hơi lăn: "Triệu Miên, ngươi......"

"Sau khi lớn lên, ngươi là người duy nhất có thể ẵm Cô." Thái tử Điện hạ ngước mắt lên, dùng cách xưng hô ngạo mạn: "Nếu tay bị phế rồi, sau này không có ai ẵm Cô nữa."