Chương 32: Ngày 15 tháng sau, chúng ta phải trải qua giữa đại mạc

Từ Kinh Đô của Đông Lăng đến Thịnh Kinh của Bắc Uyên, vừa đi vừa về, cho dù ra roi thúc ngựa cũng phải mất ít nhất hai mươi ngày. Mà Hoắc Khang Thắng đã bị bắt, trước mắt thấy tay sắp với tới kho báu, cả Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong đều không muốn đợi quá lâu.

+

Kết quả là, Nam Kinh và Bắc Uyên chuyển sang nghệ thuật ngoại giao truyền thống giữa hai nước —— Đàm phán.

Xét thấy lãnh đạo cao nhất của Đại sứ quán hai bên vừa mới lên giường, để tránh hiềm nghi, Thái tử Điện hạ và tiểu Vương gia đều không trực tiếp tham gia cuộc đàm phán này. Nam Tĩnh do Dung Đường đứng đầu, Bắc Uyên do Dịch Khiêm đứng đầu, đã tổ chức một cuộc đàm phán kịch liệt kéo dài ba ngày về việc phân chia kho báu Tây Hạ.

Nói là "kịch liệt", trên thực tế là Bắc Uyên đơn phương kịch liệt. Dịch Khiêm dùng chiến thuật vừa đấm vừa xoa, cương nhu kết hợp, khí phách đạp bàn qua rồi cũng lấy lòng đưa trà tới, nhưng Dung Đường Dung thái phó từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ thanh thanh lãnh lãnh, nhìn không ra một chút cảm xúc thăng trầm nào, sau đó bình tĩnh nói ra hai chữ: "Năm năm."

Dịch Khiêm: "......"

Dịch Khiêm trở lại Đại sứ quán Bắc Uyên, tìm được tiểu Vương gia, cay đắng than thở: "Vương gia, hạ quan thực sự hết cách với vị Dung thái phó kia. Hay là ngài đích thân ra tay, nói chuyện đàng hoàng với Thái tử Nam Tĩnh một lần nữa nhé?"

Kể từ ngày mười lăm cứng rắn bước xuống giường của Triệu Miên, Ngụy Chẩm Phong vẫn luôn chờ trong Đại sứ quán Bắc Uyên. Lúc này y đang chán nản nằm trên nhuyễn tháp, cầm quyển binh pháp trong tay, nửa ngày cũng không lật được một trang.

* Nhuyễn tháp:

Ngụy Chẩm Phong thờ ơ nói: "Bốn vương hiện giờ không thích hợp đi Đại sứ quán Nam Tĩnh

Ngụy Chẩm Phong thờ ơ nói: "Bốn vương hiện giờ không thích hợp đi Đại sứ quán Nam Tĩnh."

Dịch Khiêm sốt ruột hỏi: "Vì sao?"

Ngụy Chẩm Phong buồn bực nghĩ, còn có thể vì sao, đương nhiên là vì y vừa nhìn thấy Triệu Miên, thì sẽ...... muốn lên giường với hắn.

Trách y còn quá trẻ, mười tám tuổi đã ăn thịt, tất nhiên y sẽ luôn nghĩ đến, nằm mơ cũng có thể mơ thấy. Nếu y hai mươi tám tuổi, nhất định không gặp chuyện phiền não này.

Phiền phức, muốn già nhanh một chút.

"Tiểu Vương gia, ngài nói gì đi chứ". Dịch Khiêm gấp muốn chết, "Còn nữa, ngài đừng luôn nằm đọc sách, không tốt cho mắt."

Ngụy Chẩm Phong chậm rãi ngồi dậy, hỏi: "Thái độ của Nam Tĩnh vẫn rất kiên quyết?"

"Chứ gì nữa, dầu muối không ăn, bất kể hạ quan nói cái gì, Dung thái phó vĩnh viễn chỉ có hai chữ "Năm năm"."

Nguỵ Chẩm Phong nói: ""Năm năm" chắc chắn không phải là điểm giới hạn của Nam Tĩnh."

Đây là thông lệ trong đàm phán, sẽ không ai vừa bắt đầu đã đưa ra điểm giới hạn của mình để thương lượng với đối phương. Giống như điểm giới hạn của y không phải là tỉ lệ hai tám, y có thể chấp nhận tỉ lệ ba bảy. Nhưng một khi y trở thành bên đầu tiên nhượng bộ, thì đối phương nhất định sẽ được nước lấn tới, kiên trì giữ vững tỉ lệ năm năm.

"Bắc Uyên có thể chấp nhận tỉ lệ bốn sáu." Ngụy Chẩm Phong nói: "Nhưng chúng ta có một điều kiện, Nam Tĩnh phải giúp Bắc Uyên tiêu diệt tàn dư của Hoàng Thành Ty, và tất cả các vụ án liên quan đến Hoàng Thành Ty, bất kể là trước đây, hay sau này, đều phải giao cho Bắc Uyên xét xử."

Dịch Khiêm mở to mắt: "Chuyện này, Nam Tĩnh có chịu không?"

Việc tiêu diệt tàn dư của Hoàng Thành Ty không phải là nhiệm vụ có thể hoàn thành một sớm một chiều, những tàn dư này lẩn trốn ở khắp ba quốc gia, việc xóa bỏ hoàn toàn bọn chúng chắc chắn sẽ tiêu tốn rất nhiều sức người và sức của.

"Chuyện này cần ngươi đi đàm phán nha, Dịch đại nhân." Ngụy Chẩm Phong mỉm cười vỗ vỗ bả vai Dịch Khiêm, "Bốn vương cũng có thể cho ngươi thêm một lá bài tẩy nữa, Bắc Uyên sẵn sàng xuất ra thêm 30 vạn bạc trắng, xem như phần thưởng cho các huynh đệ Nam Tĩnh giúp sức cho ta."

Dịch Khiêm tò mò: "Tại sao là 30 vạn?"

Vẻ mặt Ngụy Chẩm Phong đầy đau khổ: "Ngươi đừng hỏi chuyện này. Ngươi cứ đi đi, bốn vương trở về phòng chợp mắt một lát."

Mọi chuyện cuối cùng cũng có chút biến chuyển, Diệp Thiên tràn đầy kỳ vọng, có sự thay đổi lớn đối với hành động không thèm làm gì mấy ngày qua của tiểu Vương gia, cung kính nói: "Cung tiễn Vương gia."

Sau khi Dịch Khiêm tiễn tiểu Vương gia xong, ông phát hiện quyển binh pháp của Vương gia rơi trên nhuyễn tháp không mang đi. Ông tò mò bước tới trước liếc nhìn một cái, cái nhìn này suýt nữa khiến ông tức chết.

Phía sau quyển binh pháp thế mà lại giấu một quyển sách khác, tiểu Vương gia thực sự là...... đến chết không chịu hối cải!

Dịch Khiêm đau lòng không thôi, thậm chí đang nghĩ nếu tiểu Vương gia cứ tiếp tục trầm mê phong nguyệt như vậy, ông chỉ có thể dâng tấu luận tội, để Hoàng thượng quản đứa con trai út của mình tốt hơn.

Dịch Khiêm lòng đầy giận dữ hất bỏ quyển binh pháp ngụy trang, sau khi thấy rõ quyển sách giấu bên dưới, cơn tức giận trong lòng lập tức biến mất một nửa.

May quá may quá, tiểu Vương gia xem nãy giờ không phải là《Phong Nguyệt Đàm》, mà là...... hoàng lịch?

***

Trong các cuộc đàm phán tiếp theo, Bắc Uyên là bên nhượng bộ trước. Nam Tĩnh cũng biết nếu tiếp tục giằng co, ai cũng không có trái ngon để ăn, bèn bước xuống theo bậc thang Bắc Uyên đưa ra. Sau khi trải qua một loạt các điều kiện bổ sung, cuối cùng hai bên đã đạt được một sự đồng thuận mà cả hai bên đều hài lòng.

Sau khi hiệp ước được ký kết, Ngụy Chẩm Phong rốt cuộc không cần tiếp tục tránh hiềm nghi nữa. Y trở lại Đại sứ quán Nam Tĩnh, muốn cùng Triệu Miên thương lượng một chút về kế hoạch kế tiếp.

Khi y tìm được Triệu Miên, Triệu Miên đang một mình dùng điểm tâm.

Triệu Miên hôm nay không đi ra ngoài, cũng không có ý định triệu kiến thần tử, xem như trộm được nửa ngày nhàn rỗi. Nhưng cho dù là lúc ở một mình, Thái tử Điện hạ vẫn sang trọng quý phái, trên người một tấm trường bào màu vàng nhạt viền vàng, trên cổ áo là lớp lông nhung trắng, tao nhã thưởng thức trà và điểm tâm tinh xảo của Nam Tĩnh.

Nhưng, Thái tử Điện hạ dường như có chút mất tập trung, mặt mày nghiêm trọng, dùng đũa gắp miếng bánh hạt dẻ, gắp hụt mà cũng không nhận ra, há miệng ăn không khí.

Ngụy Chẩm Phong cười thầm, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn đi, hiện giờ y đang nhìn Triệu Miên, nhưng không nghĩ đến chuyện cùng người ta lên giường, cho nên trước mắt y hẳn là vẫn chưa nghiện.

Nhưng mà rất nhanh Ngụy Chẩm Phong liền cười không nổi nữa, y nhận ra sự mâu thuẫn của vấn đề.

Tuy rằng y không nghĩ đến chuyện cùng Triệu Miên lên giường, nhưng y lại đang suy nghĩ đến chuyện mình có muốn cùng Triệu Miên lên giường hay không, vậy tính là có nghĩ đến hay không có nghĩ đến nhỉ?

Triệu Miên không ăn được bánh hạt dẻ, lại một lần nữa gắp một đũa bỏ vào trong miệng, dư quang vừa vặn thoáng nhìn thấy tiểu Vương gia đứng ở ngoài cửa, không biết đang suy nghĩ cái gì, thần sắc vi diệu.

Triệu Miên buông đũa xuống, lạnh nhạt nói: "Ngươi còn biết tới đây."

Trong giọng nói thế mà lại mang theo một tia oán giận.

Ngụy Chẩm Phong: "......"

Tiêu rồi.

Triệu Miên lại nói: "An Viễn Hầu mấy ngày nay không ít lần thẩm vấn Hoắc Khang Thắng, nhưng miệng người này không phải kín một cách bình thường, lão Hầu gia dùng phương pháp gì, Hoắc Khang Thắng vẫn không chịu tiết lộ một chút manh mối nào liên quan đến kho báu Tây Hạ."

Nhắc tới chính sự, mọi ý niệm linh tinh vớ vẩn trong đầu Ngụy Chẩm Phong tự động biến mất. Y ngồi xuống bên cạnh Triệu Miên, cũng không coi mình là khách, dùng đũa của Triệu Miên gắp một miếng bánh hạt dẻ nếm thử: "Hoắc Khang Thắng lúc ấy không phải nói là hắn chỉ nói cho một bên trong Bắc Uyên và Nam Tĩnh hay sao?"

Triệu Miên đối với hành vi không xem mình là người ngoài của Ngụy Chẩm Phong hơi có chút phê bình, vốn định lên tiếng răn dạy, nhưng nghĩ đến hắn và Ngụy Chẩm Phong đều đã hôn qua, đã là mối quan hệ nếm qua nước miếng của nhau. Hơn nữa ngày mười lăm tháng sau bọn hắn còn phải tiếp tục hôn, hiện giờ cũng không cần để ý loại chuyện này.

Triệu Miên ngầm đồng ý với cách làm của Ngụy Chẩm Phong, nói: "Đúng, sau đó hắn lại nói, trừ phi hắn tận mắt nhìn thấy ta gϊếŧ ngươi, Nam Tĩnh phản bội Bắc Uyên, nếu không cái gì hắn cũng không nói."

Ngụy Chẩm Phong nói: "Hắn ngược lại cũng không ngốc. Chẳng qua chuyện này cũng không khó làm, để ta nghĩ cách, ngươi không nên vì thế mà ảnh hưởng đến tâm tình hưởng thụ thức ăn ngon của mình."

"Không chỉ vì điều này." Triệu Miên khẽ nhíu mày, "Tiểu Nhượng mấy ngày nay không ăn gì, hắn cả ngày vùi đầu vào cơ quan thuật số, cơm nước không màng, thức khuya dậy sớm, đã phát điên rồi."

Ngụy Chẩm Phong "chậc" một tiếng, bực bội nói: "Không phải chứ, tại sao bây giờ ngươi gọi "tiểu Nhượng" gọi đến thường xuyên như vậy? Chính ngươi nói, chỉ gọi Chu Hoài Nhượng như vậy khi còn bé, ngươi đang nói dối phải không?"

Triệu Miên giải thích: "Ta vẫn luôn muốn gọi hắn như vậy, nhưng làm thế ở trước mặt hắn thì xấu hổ lắm, cho nên chỉ gọi trước mặt ngươi cho đã ghiền mà thôi."

Ngụy Chẩm Phong có chút phát điên: "Tự ngươi suy nghĩ lại xem hành vi của ngươi có hợp lý hay không, ngươi ở trước mặt hắn gọi hắn bằng đại danh, ngược lại ở trước mặt ta lại gọi hắn bằng nhũ danh —— Ngươi cố ý muốn k,íc,h thích ta đúng không?"

Triệu Miên không rõ nguyên nhân: "Ta gọi hắn là "tiểu Nhượng" sẽ kí,ch thích đến ngươi à?"

Ngụy Chẩm Phong ngẩn người, trong nháy mắt tỉnh táo lại không ít. Y chậm rãi nói: "Thật ra cũng không đến mức kí,ch thích, nhưng ta nghe không quen lắm."

Triệu Miên thản nhiên vô tư: "Không quen thì ngươi ráng nhịn, lên cơn ghiền nhất định phải gọi."

Ngụy Chẩm Phong: "......"

Lo lắng cho Chu Hoài Nhượng cũng không phải chỉ có một mình Triệu Miên, Thẩm hộ vệ trầm mặc ít nói cũng dùng cách thức riêng để biểu đạt sự quan tâm của y đối với Chu Hoài Nhượng.

Thẩm Bất Từ tự mình xuống bếp, chuẩn bị cho Chu Hoài Nhượng mấy món ăn xưa nay hắn yêu thích. Triệu Miên sau khi biết được, nói: "Cô đi cùng với ngươi."

Ngụy Chẩm Phong thiếu hứng thú: "Vậy thì bổn vương cũng đi."

Ba người đi tới trong viện tử của Chu Hoài Nhượng, cửa phòng bên trong đóng chặt, không cảm giác được hơi người và sự sống, giống như đã lâu không có người ở.

Triệu Miên liếc nhìn Thẩm Bất Từ, nói: "Ngươi tiếp tục đi."

Thẩm Bất Từ gật gật đầu, giơ cánh tay không xách hộp thức ăn lên, đang định gõ cửa, cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong.

Chu Hoài Nhượng đã "biến mất" mấy ngày nay xuất hiện trước mắt ba người, quần áo xộc xệch, đầu bù tóc rối, hai mắt đờ đẫn ngây ngốc, giống như xác chết không hồn.

Triệu Miên thầm nghĩ không ổn. Lần trước hắn nhìn thấy bộ dáng chật vật thế này của Chu Hoài Nhượng, vẫn là mấy năm về trước khi Chu Hoài Nhượng chơi nửa ngày cùng với đệ đệ của hắn.

Triệu Miên thăm dò gọi một tiếng: "Chu Hoài Nhượng?"

Nghe được giọng nói của Thái tử Điện hạ, trong đôi mắt của Chu Hoài Nhượng dần dần nhen nhóm ánh sáng một lần nữa. Đầu tiên hắn nhìn thấy Thẩm Bất Từ đứng trước mặt hắn, đột nhiên phát ra một tiếng kêu quái dị, ôm chầm lấy Thẩm Bất Từ.

"Oa oa lão Thẩm ——!" Chu Hoài Nhượng gào lên, "Ta thành công rồi! Ta thành công giải mã cơ quan bằng đá ngọc do Cố Như Chương để lại rồi!"

Thẩm Bất Từ hơi ngẩn ra, sau đó vỗ vỗ trên lưng Chu Hoài Nhượng: "Chúc mừng."

Triệu Miên đứng ở một bên, nhìn hai người ôm nhau, lông mi khẽ run rẩy.

Hắn không biết, lúc hắn nhìn Thẩm Bất Từ và Chu Hoài Nhượng, Ngụy Chẩm Phong cũng đang nhìn hắn.

Sau một khắc, Triệu Miên liền cảm giác được bả vai trì xuống —— Cánh tay Ngụy Chẩm Phong khoác lên vai hắn.

Động tác của Ngụy Chẩm Phong vô cùng tùy hứng, không mang theo bất kỳ sự ái muội kiều diễm nào, giống như chàng thiếu niên quý tộc phóng túng trong trường học, rất tự nhiên mà thân thiết với bằng hữu có quan hệ tốt.

Trái tim Triệu Miên không an phận nảy lên một cái.

Làm xong động tác này, Ngụy Chẩm Phong cũng không nhìn hắn, mà nói với Chu Hoài Nhượng: "Không thấy Điện hạ của nhà ngươi cũng ở đây à?"

Chu Hoài Nhượng vội vàng chuyển hướng sang Triệu Miên, vừa chùi chùi tay, vừa hưng phấn đến lắp bắp: "Điện hạ...... ta, ta tìm ra được rồi, ta đã thành công rồi!"

Triệu Miên lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Vất vả rồi."

"Không vất vả không vất vả," Chu Hoài Nhượng giọng khàn đặc, tựa như sắp khóc vì quá vui mừng, "Có thể làm được một việc tốt cho Điện hạ, thuộc hạ, thuộc hạ...... Hu hu hu hu hu."

Triệu Miên: "......"

Tại sao còn thực sự khóc luôn rồi, ngốc bạch ngọt chỉ giỏi việc này.

Chu Hoài Nhượng vẫn luôn tự nhận thức được. Hắn biết rất rõ, với "sự thông minh" của mình, còn lâu mới xứng đáng được ở bên Thái tử Điện hạ. Hắn luôn cảm thấy, Bệ hạ chọn hắn làm thư đồng của Thái tử, chẳng qua là hy vọng mình có thể dỗ cho Điện hạ vui khi cần thiết.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, mình cũng có lúc có thể giúp đỡ Điện hạ làm việc lớn, giống như Bạch Du, Thẩm Bất Từ.

Chu Hoài Nhượng ngượng ngùng nói: "Điện hạ thứ lỗi, thuộc hạ thất lễ."

Giọng điệu của Triệu Miên dịu dàng hiếm thấy: "Không sao."

"Được rồi được rồi." Ngụy Chẩm Phong kịp thời cắt đứt tình cảm chủ tớ sâu sắc giữa hai người, "Cho nên, rốt cuộc cơ quan Cố Như Chương để lại là cái gì."

Chu Hoài Nhượng để lại một câu: "Tiểu Vương gia đợi một lát", vội vàng trở lại phòng, lục lọi trong đống sách cao bằng nửa thân người, tìm ra một bức vẽ đầy những biểu tượng kỳ lạ: "Tiểu Vương mời xem".

Ngụy Chẩm Phong nhìn lướt qua một cái đã mất kiên nhẫn, tiện tay đưa bức vẽ cho Triệu Miên: "Quá phức tạp không đọc được, ngươi hãy tóm tắt lại."

Chu Hoài Nhượng nói: "Cái biểu tượng hình dáng kỳ lạ này chính là đại mạc Tây Hạ......"

Ngụy Chẩm Phong hơi nhướng mày: "Chú ý lời nói, Chu đại nhân."

Chu Hoài Nhượng nhanh chóng sửa lời: "...... Là một loại vật tổ (totem) của một nền văn minh thiểu số thời kỳ sơ khai ở đại mạc Tây Hạ trước đây, hiện giờ là đại mạc Bắc Uyên. Cố Như Chương đã thực hiện một số sửa đổi dựa trên cơ sở này. Thuộc hạ cảm thấy, đây hẳn là "chìa khoá" để mở cửa."

Triệu Miên nhìn vật thể hình tam giác lập phương kỳ lạ trên bức vẽ, hỏi: "Sớm đến mức nào?"

"Đại khái là 500 đến 800 năm trước."

Theo ghi chép trong sách cổ do Chu Hoài Nhượng tìm thấy, dân tộc sa mạc này gọi là Hĩ tộc, từng xây dựng một nền văn minh huy hoàng trên sa mạc, sau này do khí hậu ngày càng khắc nghiệt cùng với sự xâm lược, cướp bóc liên tục của các quốc gia Trung Nguyên, Hĩ tộc cuối cùng đã biến mất giữa bãi cát vàng mênh mông tận chân trời.

Mặc dù nền văn minh đã biến mất, nhưng tàn tích vẫn còn trên thế gian. Có tin đồn, cung điện của hoàng thất Hĩ tộc được xây dựng trong một ốc đảo, ngự hoa viên của hoàng thất tràn ngập hoa hồng, gạch lát sàn đều là những miếng vàng khổng lồ. Những người tìm kiếm sự giàu có đổ xô đến nơi này, bất chấp gió cát, đi sâu vào đại mạc, chỉ để đuổi theo ánh hào quang huy hoàng của hàng trăm năm trước.

Đáng tiếc, phần lớn những người này đều không trở về, không có tin tức gì cả. Tàn tích của Hĩ tộc rốt cuộc có tồn tại hay không, bọn họ có bị cát vàng chôn vùi dưới lòng đất hay không, cũng trở thành một bí ẩn chưa có lời giải.

Hiện tại đại mạc đã trở thành lãnh thổ của Bắc Uyên, Bắc Uyên có mấy vạn quân đóng ở đại mạc, bọn họ cũng đã nỗ lực tìm kiếm tàn tích của Hĩ tộc, nhưng trước sau vẫn chưa tìm được cách nào.

Triệu Miên hỏi Ngụy Chẩm Phong: "Ngươi quen thuộc với đại mạc đúng không."

Ngụy Chẩm Phong nói: "Chưa đến mức quen thuộc, chỉ ở đó có nửa năm."

"Đại mạc quá lớn, hơn nữa vị trí tàn tích của Hĩ tộc từ lâu vẫn chưa tra ra." Chu Hoài Nhượng vẻ mặt buồn bã, "Nếu không biết cụ thể vị trí của tàn tích, chúng ta có chìa khóa cũng vô dụng."

"Chuyện này ngươi đừng lo lắng." Ngụy Chẩm Phong thản nhiên nói: "Chúng ta không phải có sẵn người hướng dẫn đó sao?"

Triệu Miên nghĩ ra ngay: "Ý ngươi là Hoắc Khang Thắng?"

Ngụy Chẩm Phong nói: "Chính xác. Trước tiên đưa hắn tới Xích Hải Chi Sa, ta có rất nhiều cách khiến hắn mở miệng."

Triệu Miên do dự.

Xích Hải Chi Sa là nơi quân Bắc Uyên đóng quân trên đại mạc, đến nơi đó, sẽ hoàn toàn triệt để nằm trong lãnh thổ của Ngụy Chẩm Phong.

Ngụy Chẩm Phong trẻ tuổi ngang ngược, dám kiêu ngạo như vậy ở Đông Lăng, làm nhiều chuyện bất kính với Đông Cung của Nam Tĩnh. Nếu có thể trở về lãnh địa của mình, nói không chừng sẽ hoàn toàn áp chế được hắn.

Chỉ cần tưởng tượng thể diện Ngụy Chẩm Phong cao hơn mình một bậc, trong lòng Triệu Miên đã không thoải mái lắm. Nhưng việc liên quan đến kho báu Tây Hạ, hắn làm sao có thể chỉ ngồi nhìn.

Triệu Miên nói: "Được, chuyện không thể chậm trễ, chúng ta thu dọn trong hai ngày, xuất phát càng sớm càng tốt."

Nghe thấy hai chữ "chúng ta", Ngụy Chẩm Phong có chút kinh ngạc: "Ngươi cũng muốn đi?"

"Điều này là tất nhiên."

"Ta nói thẳng, nắng cháy trên đại mạc không phải chuyện đùa." Ngụy Chẩm Phong chỉ ra, "Sẽ làm cho làn da của Thái tử Điện hạ đen thui."

Thái dương Triệu Miên giật giật: "Ngươi câm miệng."

Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Vậy thì đi cùng thôi. Đại mạc tuy khí hậu khắc nghiệt, nhưng cũng có rất nhiều điều thú vị, ví dụ như cảnh đêm đầy sao và rượu nho hảo hạng, những thứ không thể tìm thấy ở bất kỳ nơi nào trên Trung Nguyên." Giọng điệu của chàng thiếu niên tràn đầy mong muốn chia sẻ, "Ta có thể đưa ngươi đi cưỡi lạc đà, còn có thể đưa ngươi đi xem mỹ nhân da đen mà ngươi mơ tưởng bấy lâu nay."

Triệu Miên hỏi: "Từ Kinh Đô đến Xích Hải Chi Sa mất bao lâu?"

Ngụy Chẩm Phong nói: "Nếu đi suốt ngày đêm, ít nhất phải mất mười ngày."

Triệu Miên thờ ơ nói: "Nói như vậy, ngày mười lăm tháng sau, chúng ta sẽ trải qua ở trên đại mạc."

Ngụy Chẩm Phong chợt sững người, một hình ảnh không thể kềm chế hiện lên trong đầu y.

Bầu trời đầy sao trên đại mạc, một biển cát mênh mông vô tận, một vầng trăng sáng, một chiếc lều, y và Triệu Miên.

Ngụy Chẩm Phong không khỏi che mặt lại. Y khẽ cười thành tiếng, nói, "...... Xong rồi".

Triệu Miên nhận thấy lỗ tai Ngụy Chẩm Phong hình như có chút đỏ lên, cũng ngẩn người: "Ngươi......"

"Ta vất vả mãi mới không nghĩ tới chuyện này nữa, tại sao ngươi lại nhắc tới chứ?" Ngụy Chẩm Phong bất đắc dĩ nói: "Có thể đừng nhắc nhở ta được không, Thái tử Điện hạ."

—————————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Vương gia: Ta, 18 tuổi bắt đầu ăn thịt, mỗi ngày ở cùng với vợ, sau đó mỗi tháng một lần.