Chương 12

Ánh mắt lạnh lẽo của Chu Ảnh Dương nhìn chòm lông vừa được đặt tên là Chiêu Tài, ho khan một tiếng.

Mà màu cam mập mạp cũng không thèm để ý đến cậu, dưới những cái vuốt ve nhẹ nhàng của ngón tay Trần Mỹ, nó vẫy đuôi, thè lưỡi, nằm phịch xuống mềm oặt như một vũng nước, trong đầu không còn chủ nhân Chu Ảnh Dương nữa.

"... "

Chu Ảnh Dương cúi đầu nhìn dây dắt chó trên tay, lén lén lút lút kéo Chiêu Tài về phía mình.

"Gâu gâu."

Rời khỏi những ngón tay của Trần Mỹ, Chiêu Tài lăn mình, dùng chân sau đẩy đẩy gốc tai sau, rồi nhảy tưng tưng quanh ống quần của Trần Mỹ, ngửi lên ngửi xuống.

Con chó nhạy cảm cho rằng Trần Mỹ là một người rất dịu dàng, có mùi thơm, muốn làm vui lòng Trần Mỹ để anh cho nó ăn ngon.

"Chiêu Tài hơi béo."

Trần Mỹ cúi đầu nhìn Chiêu Tài đang đặt đầu lên mũi giày của mình, nói với Chu Ảnh Dương.

"Ừ, quá béo rồi." Chu Ảnh Dương không thương tiếc chê bai Chiêu Tài, tin chắc nó không hiểu tiếng người, mặt không cảm xúc thêm một câu "Còn xấu xí nữa."

Trên thực tế, Chiêu Tài là một chú cún Shiba Inu rất đẹp, khi Chu Ảnh Dương mua về nhà nó chỉ to bằng hai lòng bàn tay, lúc đó nó mới cai sữa chứ không năng động giống bây giờ.

Lý do ban đầu Chu Ảnh Dương mua nó chỉ vì suốt ngày bị cha mẹ hối thúc tìm bạn đời. Năm ngoái, cha mẹ Chu trực tiếp nói với cậu rằng nếu đến trước ngày Quốc Khánh mà không tìm được bạn đời thì sau này đừng về nhà nữa.

Chu Ảnh Dương tất nhiên là không tìm được mục tiêu, nhưng trên đường về nhà, khi đi ngang qua một cửa hàng thú cưng, cậu nhìn qua cửa kính trong suốt và thấy những chú cún con đang bò lung tung bên trong. Cậu đã nảy ra một ý tưởng và mua luôn một đứa.

Ôm chú cún con trong tay, khi mẹ Chu mở cửa, Chu Ảnh Dương tự hào nói với cha mẹ rằng mình có thể bỏ qua bước cưới vợ, cậu mang cháu trai đến cho họ nuôi.

Kết quả là cha mẹ cậu đã đóng sầm cửa trước mặt, thậm chí cậu còn không được phép vào nhà, vì vậy Chu Ảnh Dương chỉ có thể cho Chiêu Tài vào ba lô và mang về nuôi ở nhà mình.

Dù sao cậu cũng có thức ăn, chắc chắn sẽ không để cho chó đói, nên Chu Ảnh Dương vẫn nuôi Chiêu Tài.

Khi không bận rộn với công việc, cậu thậm chí còn mang Chiêu Tài đến phòng làm việc để tạo không khí vui vẻ.

Quả thực, không khí thì sôi nổi hơn, mọi nhân viên đều khá thích nó, nhưng sự can đảm của Chiêu Tài cũng lớn lên, nó cứ quấn lấy mọi người xin cho ăn hàng ngày, cuối cùng nhờ nỗ lực không mệt mỏi mà nó đã tiêu thụ rất nhiều chất béo.

Trần Mỹ nói: "Chỉ cần tập thể dục nhiều là được." Trần Mỹ cho rằng chỉ cần không có bệnh thì béo cũng dễ thương.

Hai người đi trên lối đi nhỏ dưới tòa nhà, xe điện nhỏ của Trần Mỹ đậu ở chỗ đậu xe cách đó hơi xa, Chu Ảnh Dương dắt Chiêu Tài, trong lòng tìm cách kéo dài quãng đường này.

"Anh có thích chơi game không?"

Chu Ảnh Dương chọn chủ đề quen thuộc nhất của mình, mở lời hỏi.

Trần Mỹ cầm một bông hồng trên tay, nhìn Chiêu Tài đang nhảy cẫng lên, nghe thấy câu hỏi của Chu Ảnh Dương, trả lời: "Không thích lắm, những thứ của giới trẻ này, tôi hơi kém. "

Chu Ảnh Dương phản bác: "Anh còn rất trẻ." Và cũng rất đẹp.

Cậu hiểu tại sao Trần Mỹ miêu tả mình giống như một người đàn ông trung niên.

Trần Mỹ lắc đầu: "Tôi sắp 30 tuổi rồi."

"Không, anh mới 28 thôi, còn lâu mới đến 30 tuổi." Chu Ảnh Dương nói mà không suy nghĩ, chỉ để can ngăn Trần Mỹ.

Trần Mỹ dừng bước, ngạc nhiên nhìn Chu Ảnh Dương: "... Làm thế nào cậu biết?"

Anh nhớ mình chưa bao giờ nói với Chu Ảnh Dương những chuyện riêng tư của mình.

"À..." Chu Ảnh Dương giật mình, nhận ra mình đã lỡ miệng, siết chặt dây dắt trên tay, thừa nhận: "Xin lỗi, tôi, tôi có hỏi Triệu Kiệt. Tôi không cố ý tọc mạch quyền riêng tư của anh..."

Cậu chỉ muốn biết thêm về Trần Mỹ một chút, cậu thực sự quá thích Trần Mỹ rồi, không muốn kế hoạch tỏ tình của mình thất bại.

"À, vậy à." Trần Mỹ không để tâm, nói: "Không sao cả, tôi không trách cậu, chắc Triệu Kiệt cũng cho cậu thông tin liên lạc của tôi đúng không."

Trần Mỹ cuối cùng cũng hiểu tại sao Chu Ảnh Dương lại có số điện thoại của quán, đã giải quyết được thắc mắc ban nãy của anh.

“Ừm, tôi thực sự không hỏi cậu ta nhiều, tôi chỉ muốn xác nhận anh không có bạn gái...” Chu Ảnh Dương không muốn giấu giếm gì với Trần Mỹ về chuyện này.

Chu Ảnh Dương không có tài năng gì về tình yêu, cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào. Cậu hơi hối hận vì đã chế giễu các bạn thân thoát ế của mình vì bị tình cảm làm cho đau khổ trước đây, cũng như không đi học hỏi kinh nghiệm trên các diễn đàn tình cảm.

Trước khi gặp Trần Mỹ, Chu Ảnh Dương không biết mình có thể thích một người đến thế, thích đến mức muốn hiểu hết về anh ấy, không muốn làm bất cứ điều gì khiến anh ấy khó chịu.

Cậu đã hỏi Triệu Kiệt về thông tin cơ bản và tình trạng hiện tại của Trần Mỹ, rồi lấy cớ muốn gọi món mì một lần nữa để xin số liên lạc của anh. Nhưng Triệu Kiệt cũng không biết về Trần Mỹ nhiều lắm, thậm chí còn không biết sở thích của Trần Mỹ.

“Những gì cậu muốn biết, sau này có thể hỏi trực tiếp tôi.” Trần Mỹ nhìn thấy dáng vẻ chán nản của Chu Ảnh Dương, nhẹ giọng nói.

Trần Mỹ gần như không có bạn bè, anh luôn cô đơn.

Những bạn học có thể trò chuyện vài câu thời đi học giờ đây đều có sự nghiệp, lập gia đình và sinh con, dần dần cũng trở nên xa cách.

Vì phải lo kinh doanh quán mì, tất cả các hoạt động xã giao của anh đều bị hạn chế, Chu Ảnh Dương là người đầu tiên chủ động muốn kết bạn với anh trong những năm gần đây, mặc dù ban đầu cậu ấy muốn làm bạn trai của anh.

“Thật sao? Quá tốt rồi.” Chu Ảnh Dương vui mừng khôn xiết, cảm thấy mình có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Trần Mỹ.

“Tôi muốn hỏi... à, muốn hỏi...”

Chu Ảnh Dương mở miệng, nhưng đầu óc trống rỗng, cậu muốn hỏi quá nhiều thứ, cũng không biết nên hỏi cái gì trước.

Đi được một phút vẫn không nghĩ ra.

“À, tới nơi rồi.” Trần Mỹ dừng bước, chỉ vào chỗ để xe phía trước, nơi đậu xe điện nhỏ.

Chu Ảnh Dương nhìn qua một cái, mặt đỏ bừng ngay lập tức, cậu vẫn chưa hỏi được câu hỏi nào.

Nhưng trời đã tối, Chu Ảnh Dương lại sợ Trần Mỹ về muộn sẽ không an toàn nên không muốn cản trở anh, chỉ có thể nói vẻ mặt buồn rầu: “Để tôi nghĩ kỹ đã, lần sau tôi sẽ hỏi anh, có được không?”

Trần Mỹ thấy Chu Ảnh Dương giống như đứa trẻ đang mua đồ ở siêu thị, vì muốn mua quá nhiều mà cuối cùng siêu thị đóng cửa cậu vẫn không chọn được cái nào.

“Chúng ta có thể kết bạn trên Wechat.” Trần Mỹ không đành lòng khi thấy chàng trai này cảm thấy buồn.

“Được được được.”

Quả nhiên Chu Ảnh Dương lại cười toe toét, vội vàng lục túi quần lấy điện thoại.

Sau khi trao đổi thông tin liên lạc với Chu Ảnh Dương và chào tạm biệt, Trần Mỹ lái xe điện rồi rời đi.

Đóa hồng được Trần Mỹ đặt vào l*иg giữ nhiệt, khi trở lại sân nhỏ trên phố cổ, Trần Mỹ đỗ xe điện ở góc tường.

Khi lấy hoa hồng ra khỏi l*иg, nó vẫn còn nguyên vẹn.

Sau khi vào phòng, Trần Mỹ đặt nó vào một cốc nước, nhìn chăm chăm một lúc rồi mới đi tắm. Khi anh mặc đồ ngủ bước ra, liền nghe thấy tiếng điện thoại rung liên tục.

Trần Mỹ mở màn hình khóa, thấy Chu Ảnh Dương đã gửi cho mình một loạt tin nhắn.

Tin đầu tiên cách đây 20 phút.

“Mỹ nhân, tôi muốn hỏi anh thích ăn loại trái cây gì nhỉ?”

“Anh thích màu gì?”

“Anh thích thành phố nào, thích ngày nắng hay mưa?”

“Anh thích leo núi hay chèo thuyền, hay hoạt động gì khác?”

“...”

Tin cuối cùng là cách đây 30 giây, Chu Ảnh Dương gửi một sticker Chiêu Tài khóc lóc.