"Không sao cả, tôi cũng là nam mà."
Chu Ảnh Dương hoàn toàn không quan tâm và tự hào nói, không hề nhận ra ý của Trần Mỹ đang chỉ ra vấn đề giới tính.
Cậu nhìn thấy Trần Mỹ là không rời mắt được, ngay lần gặp đầu tiên đã đem lòng yêu thầm, nhất định phải có được mỹ nhân này.
Chu Ảnh Dương từ Triệu Kiệt biết được Trần Mỹ vẫn còn độc thân, nên về nhà lén lút mưu tính mấy ngày, lên kế hoạch về địa điểm và cách thức của lời tỏ tình tiếp theo.
Cậu sợ tình cờ mời Trần Mỹ ra ngoài, rồi Trần Mỹ lại coi cậu là kẻ xấu không chịu đến hẹn, nếu cậu bất ngờ xuất hiện, Trần Mỹ cũng sẽ khó chấp nhận.
Cuối cùng vẫn chọn cách đặt đồ ăn mang đi để mời Trần Mỹ ra ngoài, ít nhất là để Trần Mỹ chuẩn bị tâm lý khi gặp cậu.
Ai ngờ Trần Mỹ không định nhận giao đồ ăn mang đi, khiến Chu Ảnh Dương lo lắng không thôi, cậu chuẩn bị từ sớm ở nhà, làm một bản nháp tốt để chuẩn bị tâm lý, nhưng cậu thậm chí còn không có cơ hội.
Cuối cùng Chu Ảnh Dương quyết định bỏ mặt mũi, dùng kỹ năng mà cậu từng nghe nói nhưng chưa từng thực hành là làm nũng.
Cậu từng nghe các nhân viên nữ ở phòng làm việc nũng nịu với bạn trai, à không phải cậu cố ý nghe lén, ngay khi các cô nhân viên nữ làm nũng, bạn trai của họ rất dễ mềm lòng, sẽ mua quà chiều chuộng họ.
Chu Ảnh Dương cũng chỉ hy vọng mình thử xem thế nào.
May mắn thay, cậu cũng thành công.
Khi nghe thấy chuông cửa reo, Chu Ảnh Dương hào hứng chạy quanh nhà nửa vòng, rồi mặc bộ vest đắt tiền nhất, thắt cà vạt chỉnh tề, đứng chờ ở cửa, lại chuẩn bị tâm lý thêm vài giây nữa mới dám mở cửa.
Chu Ảnh Dương vẫn định dùng cách tỏ tình lãng mạn nhất bằng hoa hồng sến súa nhất. Vì cậu cảm thấy mỹ nhân và hoa hồng đỏ là cặp đôi phù hợp nhất.
Nhưng bây giờ, cậu giơ tay mỏi cả rồi mà Trần Mỹ vẫn không nhận lấy.
Trần Mỹ nói rất nhỏ, anh cảm thấy như đang mơ, lẩm bẩm: "Tôi biết cậu cũng là nam."
Anh chưa bao giờ nghĩ mình lại được một người đàn ông tỏ tình, mà người đàn ông này, còn... rất buồn cười nữa, tuy nhiên cậu ấy cùng giới tính với mình, còn bản thân mình thì không phải là người đồng tính.
"Anh không thích tôi sao?"
Vẻ mặt Chu Ảnh Dương buồn bã, hạ bó hoa hồng xuống một chút, ôm vào lòng.
Chu Ảnh Dương lớn lên trong tình thương yêu, cha mẹ, hàng xóm, thầy cô đều rất thích cậu, xung quanh chỉ có lời khen ngợi.
Trần Mỹ bất đắc dĩ nói: "Chu tiên sinh, tôi thậm chí còn không biết tên cậu, chỉ biết cậu là sếp của Triệu Kiệt, nếu tôi không nhầm thì chúng ta trước đây chỉ gặp nhau một lần thôi."
“Hơn nữa lần đó cũng chỉ là lần gặp đầu tiên và cũng là một lần gặp gỡ hơi ngượng ngùng.“
Thực ra, nếu không phải ông chủ Chu này trông có vẻ nghiêm túc, Trần Mỹ còn tưởng đây là trò đùa của cậu ấy và các đồng nghiệp sau khi thua trận cá cược nào đó, làm gì có ai tỏ tình với người chỉ mới gặp một lần.
Trần Mỹ không tin vào sự lãng mạn của tình yêu sét đánh.
"À phải rồi, anh vẫn chưa biết tôi." Chu Ảnh Dương hồi phục tinh thần, lấy lại được sự tự tin.
Cậu chỉ mới nhờ Triệu Kiệt lấy được một vài thông tin về Trần Mỹ, nhưng Trần Mỹ gần như không biết gì về cậu.
Chu Ảnh Dương nói như rót đậu vào: "Tôi tên Chu Ảnh Dương, tốt nghiệp trường Đại học A, cha mẹ là giáo viên. Hiện tại tôi đang khởi nghiệp, à, đúng rồi, phòng làm việc mà anh đến lần trước, Long Ngâm Cư là phòng phát triển trò chơi. "
"Năm nay tôi 25 tuổi, tuổi Hợi, đã mua hai căn hộ, có một chiếc xe hơi và một ít tiền tiết kiệm..."
"Tôi chưa từng có bạn gái, cũng chưa từng có tình đầu, nếu anh đồng ý thì..." Chu Ảnh Dương cẩn thận quan sát thái độ của Trần Mỹ, nói "....nếu anh đồng ý, anh sẽ là tình đầu của tôi."
Trần Mỹ nhìn chàng trai nhiệt tình này, không nói được gì để từ chối nên tránh ánh mắt của cậu, không biết phải xử lý thế nào, thấy hộp đồ ăn mang đi trên tay, liền đưa hộp đồ ăn cho cậu.
Chu Ảnh Dương ôm bó hoa hồng, dùng ngón tay út nhận lấy, rồi đặt lên quầy cửa.
Trần Mỹ không tránh khỏi ánh mắt nồng nhiệt của Chu Ảnh Dương, mở miệng nói: "Chu tiên sinh..."
"Gọi tôi là Ảnh Dương thôi cũng được." Chu Ảnh Dương nói xen vào.
Trần Mỹ dừng một chút, lắc đầu nói: "Chu tiên sinh, rất xin lỗi, chúc cậu dùng bữa vui vẻ, tôi...tôi không chắc mình thích đàn ông."
Trong 28 năm cuộc đời của Trần Mỹ, anh từng tham gia mấy lần xem mắt, mặc dù mỗi lần kết cục không được tốt đẹp cho lắm, nhưng chưa bao giờ lên kế hoạch nửa kia của mình sẽ là một người đàn ông, mặc dù xã hội rất cởi mở, nhưng Trần Mỹ chưa bao giờ nghĩ mình cũng sẽ là một thành viên trong nhóm người này.
"Tình yêu không phân biệt giới tính." Chu Ảnh Dương đột nhiên nhận ra ý định Trần Mỹ chỉ ra mình là đàn ông, vội vàng giải thích: "Thực ra, trước khi gặp anh, tôi cũng không nghĩ rằng nửa kia của mình là người cùng giới, chuyện này không quan trọng!"
"..." Chuyện này có thể hơi quan trọng, Trần Mỹ nghĩ thầm.
"Ví dụ chúng ta có thể thử xem sao? Bắt đầu từ bạn bè, nếu anh không thích... tôi sẽ ngay lập tức rời xa anh, anh yên tâm, mỹ nhân, tôi sẽ không bám theo anh đâu. "
Một giây, hai giây, nửa phút... Chu Ảnh Dương nuốt nước bọt, cậu chưa bao giờ căng thẳng đến thế trong bất kỳ kỳ thi nào.
Cuối cùng.
Cậu nghe thấy Trần Mỹ nói nhỏ nhẹ: "Có thể làm bạn trước đã."
Đối với chàng trai nhiệt tình như chó con này, Trần Mỹ không ghét nổi.