Chương 1

Quán mì Trần Ký đã mở cửa ở phố cổ được hai mươi năm.

Mặt tiền cửa hàng không lớn, ngoài cửa có một biển hiệu cũ kỹ, trong quán chỉ đặt sáu cái bàn, nhưng gọn gàng sạch sẽ, trong góc có cây cỏ xanh, vừa bước vào quán, người ta không thể không chậm lại bước chân, thưởng thức không gian yên bình của nơi này.

Điểm hấp dẫn nhất của quán mì Trần Ký chính là công thức và tay nghề độc đáo này.

Nước cốt bí truyền phải được hầm trước nửa ngày, đầu tiên đem gà, vịt, cá phải được làm sạch, lấy ra nội tạng và tạp vật, sau đó đập vỡ xương heo, đem chúng cho vào nồi nước lạnh, sau khi nước sôi, hớt bỏ bọt, vớt ra và rửa sạch bằng nước lạnh, để ráo nước rồi mới ném vào nồi nước lèo.

Sau đó, băm nhuyễn gừng, buộc hành lá thắt nút rồi cho vào.

Rót một lượng nước vừa phải, rượu nấu ăn, đun lên đun tới khi nước sôi, nửa chừng phải tiếp tục hớt bỏ bọt, khi nước sôi trở thành màu trắng sữa, thêm một ít tiêu hạt, sau đó chuyển sang lửa vừa rồi tiếp tục nấu cho đến khi hầm ra nước cốt thơm ngát bốn phía.

Như thế là một công trình đòi hỏi thời gian khá lớn, cần ông chủ tỉ mỉ và cẩn thận. Tuy nhiên, trong thời đại này, hầu hết các cửa hàng thường ưa dùng nguyên liệu được điều chỉnh bằng máy móc hoặc chọn nguyên liệu hơi kém chất lượng, khiến hương vị không thể sánh bằng quán mì gia đình Trần Ký.

"Mỹ nhân ca ca ~ Hôm nay muốn một bát mì cổ truyền, thêm nhiều hành lá."

Cửa quán mì bị đẩy ra, chiếc chuông treo trên xà phát ra tiếng "đinh linh" trong trẻo.

"Ồ, sao hôm nay đến sớm thế." Nghe thấy tiếng nói, Trần Mỹ từ phía sau bếp đi ra, lau nhẹ vết nước trên tay, bất đắc dĩ nói, "Đừng gọi tôi là mỹ nhân, thật ngại quá, gọi tôi là anh Trần cũng được."

Triệu Kiệt, đeo ba lô hai bên vai, mặc áo sơ mi kẻ sọc xanh lam, chọn một vị trí gần ổ cắm điện ngồi xuống, nói, "Anh Trần nghe có vẻ rất già, hơn nữa anh chính là mỹ nhân!"

Trần Mỹ sinh ra đã rất xinh đẹp, được hàng xóm láng giềng công nhận. Da trắng nõn, đôi mắt hình quả hạnh nhân, khoé miệng nhẹ nhàng cong lên, rất đáng yêu.

Khi còn bé, Trần Mỹ luôn bị các chú các dì nắm khuôn mặt nhỏ nhắn gọi là "Tiểu mỹ nhân", sau này lớn lên, Trần Mỹ bị các em nhỏ hàng xóm túm lấy vạt áo gọi "mỹ nhân ca ca", Triệu Kiệt cũng là một trong những đứa trẻ đó. Cậu ấy nhỏ hơn Trần Mỹ sáu tuổi, mới tốt nghiệp đại học, hiện đang làm việc cho một công ty trò chơi gần đó.

Triệu Kiệt lấy máy tính trong túi ra, ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn Trần Mỹ nói, "Tôi thật là đáng thương, trên đỉnh đầu là một ông chủ ma quỷ, tôi muốn ăn ngon một chút để có thể sống sót qua ngày hôm nay."

"Ngồi trong văn phòng thì dễ thở hơn nhiều." Trần Mỹ đưa cho Triệu Kiệt ít thạch lạnh, sau đó đi vào bếp để nấu mì hầm cổ truyền cho cậu ta, giọng nói lớn hơn một chút, "Thành tích học tập của cậu trong đám trẻ con đó là tốt nhất, có tiền đồ."

"Nếu bố mẹ tôi đồng ý, tôi nguyện đến cửa hàng của anh làm tạp vụ, ít nhất là tôi có thể ăn một bữa ngon." Ngón tay của Triệu Kiệt nhanh chóng gõ gõ trên máy tính xách tay, tranh thủ lấy một cái muỗng nhỏ nhấm nháp thạch hoa quế có mùi thơm ngọt ngào.

Trần Mỹ nghe được lời nói của cậu ta cười khẽ một tiếng, dùng sức để nhồi bột, sau đó kéo thành những sợi mì dài mảnh, nhúng vào nước luộc. Động tác của anh điều chỉnh linh hoạt, vô cùng thành thạo. Sau đó, anh chọn một quả trứng muối lớn nhất cùng với miếng thịt ba chỉ bò, đặt chúng vào bát. Cuối cùng, điểm xuyến món ăn bằng một ít rau xanh nhỏ.

"Thơm ngon, anh! Anh không biết, mấy năm em học đại học ở xa thèm nhất là mì nước nhà anh. Không ai có thể làm ra hương vị như anh và bác trai được, mỗi ngày em ăn không chán." Triệu Kiệt không chờ Trần Mỹ đi tới bên cạnh mà vội vàng nắm lấy khay, "Em tự mình mang đây, oa, rất nhiều thịt!"

Trần Mỹ nói, "Thích là được."

Triệu Kiệt lấy đôi đũa tiện lợi bẻ chúng ra, không thể chờ đợi liền bắt đầu mạnh mẽ húp những sợi mì, nhưng vừa ăn được hai miếng, điện thoại đặt ở cạnh bàn phát ra tiếng chuông to như bùa cấp bách. Khi nhìn thấy tên trưởng nhóm hiển thị trên màn hình, mặt Triệu Kiệt bỗng trở nên bi thảm.

"Ầu, vâng, tôi biết..."

"... Đừng mắng nữa, nếu tiếp tục mắng sẽ làm đứa trẻ bị điên đấy."

"Trên đường, tôi thấy tòa nhà công ty rồi, sẽ đến ngay lập tức."