- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hải Dương
- Chương 1
Hải Dương
Chương 1
Mở đầu
Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé ra đời ở một hòn đảo phía đông, có một cậu bé được sinh ra ở một thôn nhỏ phía Nam…
Cô bé vừa sinh ra, bị người mẹ chưa kết hôn vứt bỏ ở cô nhi viện.
Cùng năm đó, cậu bé năm tuổi, mẹ mất, thất lạc trên chiến trường.
Năm năm trôi qua.
Cô bé đã năm tuổi, có một đôi mắt to, nụ cười đáng yêu, thích khóc, thích làm nũng.
Cậu bé mười tuổi, gia nhập quân phản kháng, làm những việc vặt, học tập kĩ năng để sinh tồn.
Thời gian lại vội vã trôi qua, nháy mắt đã mười năm.
Cô bé đã mười lăm tuổi, cô rời khỏi cô nhi viện, sống cuộc sống độc lập.
Cô sáng sớm đi đưa báo, ban ngày tới trường đi học, buổi tối đến nhà hàng rửa chén, đối với cô, mơ ước lớn nhất trong cuộc đời là có một ngày, có một cửa hàng ăn, của riêng mình.
Một năm kia, ở một nơi nào đó trên thế giới, chiến tranh bùng nổ, trên ti vi tin tức truyền bá, trang đầu của nhiều tờ báo cũng là tin tức chiến tranh, có đề tài một thương binh bóp vỡ ống kính gây ra chủ đề nhân đạo phóng viên trên chiến trường, cô không có chút hứng thú với vấn đề này, cô mới mười lăm tuổi, cô phải làm bài tập trên lớp, phải kiếm tiền, phải làm việc, cô ghét nhất những người bạn cùng phái thấy cô trưởng thành sớm lại cười nhạo, phiền não nhất là không thể mặc được đồ lót dễ thương—-
Một năm kia, cậu bé hai mươi tuổi, đã sớm trưởng thành.
Người đàn ông trải qua vô số trận chiến tranh, anh ở trong vùng rừng rậm, đất hoang chiến đấu anh dũng, từ chiến trường này đến chiến trường kia, quốc gia này đến quốc gia khác, đối với anh mà nói, chiến tranh đã từ lâu không còn là vấn đề quan trọng.
Quan trọng là sống sót, quan trọng là tiền.
Anh cũng có mơ ước, trước đây rất lâu anh có xem qua một bộ phim, hình ảnh trong phim có trời xanh mây trắng, có bãi cát bờ biển, mặt trời chiều ngả về phía tây, chìm trong biển, nhân vật chính trong phim, uống rượu ngon, hưởng thụ thức ăn ngon, vẻ mặt rất thỏa mãn, tất cả giống như chỉ là mộng ảo.
Anh vô cùng hâm mộ, sau đó, thì anh có mơ ước, mơ ước có một ngày có thể rời khỏi chiến trường, mở cửa hàng bên bờ biển, bình an sống qua ngày, cơm áo không lo, giống như nhân vật chính trong bộ phim kia.
Anh vẫn nhớ giấc mộng kia, như vậy anh mới có biện pháp sinh tồn ở nơi sa mạc đầy hỏa tiễn này.
Tiếng súng vang lên, anh trúng đạn ngã xuống đất, một người bạn cứu anh, đưa anh tới bệnh viện dã chiến.
Trước khi hôn mê, một phóng viên đáng chết lại đưa ống kính về phía anh, anh tự tay bóp vỡ ống kính, mới ngất đi.
Dù bị trúng đạn mất quá nhiều máu mà hôn mê, nhưng anh biết mình sẽ sống sót.
Bởi vì anh còn có ước mơ, còn có hi vọng, anh muốn sống ở một nơi yên bình.
Nơi đó không có chiến tranh, không cần chịu đói, có biển rộng, có trời chiều, còn có thức ăn ngon, rượu ngon.
Anh đang chìm trong mộng đẹp, mộng đẹp có thiên đường.
Anh còn sống.
Sau đó, lại mười năm nữa trôi qua.
Người đàn ông đã ba mươi tuổi, vết sẹo trên người đếm không hết, xương cũng không biết đứt thành mấy khúc, mặc dù không phải sống ở nơi rừng rậm hoang dã, nhưng anh vẫn lăn lộn trên chiến trường, vẫn như cũ là một người lính đánh thuê, kiếm tiền trên chiến trường.
Trong mười năm này, anh từng bị người phản bội, cũng giao tính mạng cho bằng hữu, đối xử chân thành.
Anh kiếm rất nhiều tiền, đến nhiều quốc gia, đi qua vô số bờ biển, nhưng anh không có một cửa hàng nào, anh đã sớm quên đi mơ ước lúc trẻ của mình.
Anh tiếp tục dùng mạng đổi tiền.
Mười năm này, cô gái trưởng thành có cuộc sống nghèo khổ, ra trường tốt nghiệp, bắt đầu ra xã hội kiếm tiền.
Cô hai mươi lăm tuổi rồi, vẫn như cũ không quan tâm tới tin tức xã hội, chứ đừng nói đến tin tức quốc tế.
Cô một mình làm nhiều công việc, buổi sáng đưa báo, ban ngày đi làm, buổi tuối học nghệ ở nhà hàng, cô gắng tiết kiệm tiền, cần kiệm sống qua ngày, cô vẫn thủy chung nhớ, giấc mộng của mình.
Cô muốn mở một nhà hàng, một nhà hàng có thức ăn ngon, có thể nuôi sống quãng đời còn lại của cô.
Những cô gái khác vẫn cười nhạo vóc dáng cô, nhưng hơn hết lại không che giấu được chính là hâm mộ và ghen tỵ; những người đàn ông lại không hề cười nhạo vóc dáng của cô, bắt đầu đối với cô động tay động chân.
Cô vẫn như cũ cảm thấy tự ti vì vóc dáng của mình, vẫn như cũ không thể tìm được áσ ɭóŧ vừa đẹp vừa đáng yêu để mặc.
Sau đó, cô ba mươi tuổi.
Cô ghét mỗi khi nhìn thấy nam nữ già trẻ nhìn chằm chằm vào ngực mình, cũng đã học được phải ứng phó với họ như thế nào.
Cô bắt đầu biết cách ăn mặc, y phục vừa vặn, không phải là áo sơ mi rộng thùng thình, cô cũng bắt đầu ngẩng đầu ưỡn ngực khi đi bộ, không phải là cong eo gù lưng, che che giấu giấu.
Năm năm này, cô đã nghỉ làm, chú tâm học nghệ ở nhà hàng, cô đã tới rất nhiều nhà hàng, gặp rất nhiều đầu bếp, tới làm việc ở các hòn đảo nhỏ.
Cô học nấu ăn thật ngon, cô cũng cố gắng tiết kiệm, có một khoản tiền, không nhiều lắm, nhưng đủ để mở một nhà hàng nhỏ.
Hiện tai, cô chỉ thiếu là địa điểm mở cửa hàng.
Một ngày kia, bầu trời xanh thẳm không một bóng mây.
Cô chỉ là không chú ý đi nhầm tới một ngã ba, mới nhìn thấy ngôi nhà kia.
Mặt trời rất lớn, ánh nắng rất gắt, cửa sổ thủy tinh phản xạ ánh nắng vàng lấp lánh.
Cô không nhịn được dừng lại, chiếc xe máy nhỏ 50cc dừng ở bên lề đường, kinh ngạc nhìn nó.
Đó là nhà hàng trong giấc mơ của cô, hàng rào màu trắng, đường mòn gạch đỏ, có một con rồng nhả châu đang quấn lấy cổng vòm, trong sân ngoài trừ những bụi cây hoa quế, còn có một hành lang gỗ lim, bên cạnh hành lang là một gốc cây Phượng Hoàng rất to, đang nở đầy những bông hoa màu đỏ, ở phía sau, đó là ngôi nhà bằng gỗ hai tầng màu trắng.
Cô đi thẳng vào, càng nhìn càng kinh ngạc, không tự chủ được phác họa trong đầu, lầu một là phòng ăn, lầu hai dành cho những gia đình, phía trước hoa viên bày mấy cái bàn, để khách có thể nghỉ ngơi, thưởng thức trà lài.
Phía sau tầng hai, cô muốn có một ban công thật lớn, phía trước mặt là biển, phía sau nhà có mảnh vườn nhỏ, trồng hoa, có dàn dây leo xanh mát.
Dường như mộng đẹp đã sắp thành sự thật, ngoại trừ việc nhà hàng này nhìn hơi cũ, hàng rào loang lổ nghiêng ngả, cỏ dại mọc đầy sân, cửa sổ thủy tinh, kính vỡ vụn thành từng mảnh, được đóng tạm bợ bằng mấy thanh gỗ, con đường lát gạch đỏ trước cửa bởi vì đã lâu không có người chăm sóc cũng bị vỡ nát, thưa thớt.
Mặc dù bây giờ trông nó giống như ngôi nhà ma, nhưng vẫn là nhà hàng trong mơ của cô.
Cô đi ra phía trước nhà, ngẩng đầu nhìn ngôi nhà tuy cũ nát, nhưng dưới ánh mặt trời ngôi nhà gỗ nhỏ vẫn tỏa sáng lấp lánh, trên miệng khẽ mỉm cười.
Chính là chỗ này, chính là ngôi nhà này!
Cô sẽ mở nhà hàng ở đây!
Cô hưng phấn đi tìm hiểu chủ nhà là ai, chuẩn bị thực hiện giấc mộng của mình, nhưng gặp phải chút khó khăn, chủ nhà chỉ muốn bán ngôi nhà đi, chứ không muốn lãng phí thời gian vào việc cho thuê.
Cô mất mấy tháng đi vay mượn mới kiếm đủ tiền mua được nơi này.
Gần như là cùng một khoảng thời gian, người đàn ông lại một lần nữa bị thương, nằm ở trên giường bệnh, anh cảm thấy chán ghét việc ngày qua ngày tranh giành, đánh nhau. Anh ở trên internet nhìn thấy bức hình có một ngôi nhà mặt tiền khá rộng ở bên bờ biển đang rao bán, anh cuối cùng nhớ đến giấc mộng ngày trước. Người đàn ông mắt cũng không hề chớp mua ngay ngôi nhà, ba ngày sau đến hòn đảo nhỏ phía đông, rủ bạn tốt đi cùng, trong vòng một tháng ngắn ngủi anh thực hiện được giấc mộng của mình.
Người bạn tốt vô dụng kia của anh, còn tìm được bà xã có tài nấu nướng rất tốt.
Mặc dù khách không nhiều lắm, mặc dù nơi này khi mặt trời lặn giống như chìm vào trong biển, nhưng anh vẫn có cảm giác tương đối thỏa mãn.
Từ lúc chào đời đến nay, anh lần đầu tiên có nơi thuộc về mình, anh thích nơi này, trên thực tế, anh đối với nơi này cực kì hài lòng.
Cho đến khi anh phát hiện, sát vách cũng mở một cửa tiệm
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hải Dương
- Chương 1