Không gian tối đen như mực, mọi thứ bị chìm vào một hồi tĩnh mịch, sự im lặng đến đáng sợ khiến người ta vô thức rợn tóc gáy. Mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc, thoang thoảng còn có mùi máu tanh, mùi chuột chết. Tại cái nơi nhơ nhuốc nhất, đen tối nhất của Hoàng cung lại đang giam giữ một người mang cái tâm thiên lương trong sáng.
Nữ tử hắc y mệt mỏi tựa lưng vào khung sắt, y ngửa cổ nhìn trần nhà mục nát, ánh mắt thanh tịnh như mặt hồ. Dường như thế gian này cũng chẳng còn gì để bận tâm, đâu đó trên người y toát lên vẻ yếu đuối vô lực.
Đều nói, thế gian này được mấy kẻ là đấng nam nhi chân chính? Giang sơn không phải vẫn do một tay nữ nhân lấy về hay sao? Vậy mà xem đãi ngộ khi bán mạng vì thiên hạ là gì?
Một đạo thánh chỉ, tống giam Địa lao chờ ngày xét xử.
"Ở trong này cảm giác thế nào?" Bỗng một tiếng nói trầm thấp vang lên làm phá tan không gian tĩnh mịch. Tư Nhã Tịnh không quay đầu cũng biết người đến là ai, y chỉ nhàn nhạt cười lạnh:
"Tạ Hoàng thượng quan tâm. Địa lao này ngoại trừ hơi tối tăm một chút, còn lại thì đều rất tốt. Ánh sáng e là khó chiếu được đến đây."
Phó Văn Đế đứng ở bên ngoài cửa ngục, một thân hoàng bào uy nghi sáng chói đối lập hoàn toàn với người chật vật nhơ nhuốc ở bên trong. Hắn híp lại đôi mắt hẹp dài nhìn một vòng trong Địa lao, cuối cùng tầm mắt dừng trên người của nữ tử hắc y.
"Tướng quân có vẻ rất thảnh thơi."
Tư Nhã Tịnh im lặng hồi lâu, chợt bật cười, tiếng cười giòn giã vang vọng khắp Địa lao, "Ha ha ha.. mạt tướng nên cảm kích Hoàng thượng vì đãi ngộ thực tốt nha."
Phó Văn Đế nhướn mày đầy hứng thú, "Thật hiếm khi thấy tướng quân có bộ dạng thế này.." Xuyên qua song sắt hắn vẫn thấy được dáng vẻ cuồng vọng kia của nữ tử, "Tướng quân nói đến đãi ngộ ở Địa lao.. hay là đãi ngộ với chiến công của trung thần?"
Tư Nhã Tịnh cười nhạt lắc đầu, "Đều không phải.."
Nét mặt Phó Văn Đế thoáng xẹt qua tia tức giận, "Vẫn chưa chịu từ bỏ sao? Trẫm đã nói ngươi không được nhắc chuyện đó trước mặt trẫm. Có vẻ là Địa lao cũng không làm tướng quân tỉnh táo hơn được."
Giờ phút này trông ánh mắt hắc y nữ tử thật bình tĩnh, đối diện với sự giận dữ của thiên tử chẳng làm y có chút gì sợ hãi. Bất ngờ buông một câu nói:
"Hoàng thượng nhất định phải làm như thế với Hoàng hậu nương nương sao?"
Trên nét mặt Phó Văn Đế ẩn nhẫn sự tức giận, hai tay siết chặt song sắt như muốn lập tức bóp nát người ngồi bên trong. Hắn trợn trừng mắt, bất ngờ nói lớn, "Ngươi vẫn nhắc nàng ta trước mặt trẫm?"
"Thần chỉ cầu Hoàng thượng trả lại công đạo cho Hoàng hậu nương nương!" Tư Nhã Tịnh nghiêm túc quát lại chẳng chút e dè.
Toàn bộ Địa lao rơi vào một tầng không khí căng thẳng, người bên trong và người bên ngoài âm thầm trừng mắt với nhau, tình thế giương cung bạt kiếm đến nghẹt thở.
Hồi lâu sau, Phó Văn Đế mới lạnh lùng khoát tay nói, "Trẫm đã cho ngươi một câu trả lời rồi, ngươi còn muốn cái gì?"
Nữ tử hắc y nhíu chặt hai hàng chân mày, rút từ trong người ra một xấp văn thư giơ lên cao, "Câu trả lời? Câu trả lời của Hoàng thượng là thế này sao?"
Phó Văn Đế híp mắt nhìn xấp văn thư kia, lạnh giọng nói:
"Tướng quân điều tra thái y viện và Vĩnh Xuân Cung sau lưng trẫm?"
Xấp văn thư kia bị người hung hăng ném xuống đất, ánh mắt hắc y nữ tử sáng như ánh sao, vì muốn vén bức màn bóng tối mà liều chết đứng lên nói cho rõ một lần:
"Thần nếu như không điều tra thì sao có thể biết được là do Hoàng thượng ngầm chấp nhận kẻ lòng lang dạ sói làm loạn ở Thanh Đàm Cung. Người rõ ràng biết Hy Quý Phi âm thầm hạ độc trong thuốc an thai của Hoàng hậu nương nương. Vậy mà vẫn nhắm mắt làm ngơ?"
Trái tim Tư Nhã Tịnh như bị ai bóp chặt lại, nói đến mấy lời này cũng khó kiềm được nước mắt sắp rơi, nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ:
"Hoàng thượng tiếp tay cho kẻ hạ độc thủ Hoàng hậu nương nương!"
Càng nghe y nói, sắc mặt Phó Văn Đế càng tối đi, cuối cùng không nhịn được nữa mà đấm mạnh vào song sắt. Chỉ nghe "ầm ầm" vài tiếng, song sắt bị nam nhân hung hăng đấm cho méo mó mất dạng.
"..."
Tiếng động gây ra lớn đến mức mấy tên binh sĩ canh ngục sợ đổ mồ hôi hột, âm thầm cầu nguyện trong lòng một phen. Không kẻ nào dám lên tiếng nói gì, toàn bộ Địa lao tĩnh mịch giờ chỉ còn nghe được tiếng thở dồn dập của nam nhân, hiển nhiên là đang cực kỳ tức giận.
"Tư Nhã tướng quân vẫn muốn trách trẫm chuyện này? Ngươi không hối hận?"
Tư Nhã Tịnh kiên định lắc đầu, "Sẽ không!"
Phó Văn Đế liên tục gật đầu, nụ cười đã ra đến bên môi, "Tốt.. tốt.." Nhưng kỳ lạ là nụ cười này chẳng hề mang ý gì vui vẻ, "Bản thân đang trong nghịch cảnh lo chưa xong.. mà muốn đi đòi công đạo cho kẻ khác. Còn không nghĩ đến chính mình đang mang tội gì trên người."
"Tư Nhã Tịnh có máu tanh nào chưa từng thấy qua, lẽ nào lại đi sợ hãi trước cái chết." Nữ tử hắc y cứng nhắc nói.
"Tướng quân thật sự cho rằng trẫm sẽ không gϊếŧ ngươi?"
Tư Nhã Tịnh gật đầu chắc nịch, như việc đứng trước cái chết trông cũng thực bình thường, chỉ đơn giản được y xem như là ăn một bữa cơm, "Mạng hèn này đáng để đánh đổi một cái công đạo cho người đáng thương."
Phó Văn Đế mím môi hồi lâu, gương mặt thoáng xẹt qua tia mệt mỏi, rồi nhanh chóng bị thay thành vẻ lãnh khốc thường thấy:
"Thượng Quan nhất tộc âm thầm chia bè kết phái ở khắp nơi, đối với trẫm đã là một mối nguy khó giải trừ. Nếu như ngay lúc này Hoàng hậu sinh hạ thành công Hoàng tự, thì có nghĩa là Thượng Quan nhất tộc như hổ mọc thêm cánh. Rồi sẽ có ngày chúng danh chính ngôn thuận đạp đổ trẫm."
Nói đến những chuyện này mà vẻ mặt của Đế vương vẫn rất bình tĩnh, đúng hơn là lạnh lùng:
"Dòng máu Hoàng thất có thể do bất cứ ai mang.. Nhưng nhất định không thể là Thượng Quan nhất tộc."
Tư Nhã Tịnh trừng lớn hai mắt, dáng vẻ hung thần ác sát như muốn gϊếŧ người đến nơi. Lúc này cũng mặc kệ cái gì thân phận, mặc kệ người đang đứng trước mặt là ai. Y giận dữ gầm lên:
"Người quả thực máu lạnh vô tình! Đến chính cốt nhục của mình cũng có thể ra tay!"
"Trẫm là Hoàng thượng! Trẫm nói đứa nhỏ không thể giữ lại thì chính là thiên mệnh không cho phép nó tồn tại."
"Hoàng thượng! Hổ dữ không ăn thịt con!"
"Hay cho một câu hổ dữ không ăn thịt con." Phó Văn Đế siết chặt nắm tay, sắc mặt trắng bệch, "Ngươi chớ quên thân phận của mình, bản thân đã ở trong Địa lao rồi còn dám mạo phạm trẫm. Là do lâu nay trẫm dung túng nên ngươi tự ý làm càn sao?"
Tư Nhã Tịnh nhếch môi cười lạnh, "Nói một câu công đạo cho đứa nhỏ thì là tự ý làm càn, thương thay Hoàng hậu Đại Nguyên phải chịu số phận bị người mưu tính hãm hại."
Lúc này Phó Văn Đế nhìn y cũng thấy thực xa lạ, nữ tử điên cuồng làm loạn này thực không giống với con chó hắn từng nuôi. Đáy lòng hắn đang dâng lên một nỗi bất an vô hình, như sóng biển cuồn cuộn đánh thẳng vào tâm trí hắn. Những bất trắc hắn từng lo nghĩ nay thực sự đã biến thành hiện thực.
Nữ nhân này.. sớm vượt xa khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Rốt cuộc là thời gian qua đã xảy ra chuyện gì mà khiến một kẻ xưa giờ chỉ biết vâng dạ, lại có một ngày đứng lên chống lại hoàng quyền.
Không!
Không phải là thời gian làm Tư Nhã Tịnh thay đổi. Mà là..
Thượng Quan Tử Thanh.
"Xem ra.. những lời đồn trong cung là thật.." Phó Văn Đế lẩm bẩm trong miệng một hồi, rồi bỗng nhiên ngửa cổ lên trời cười lớn: "Ha ha ha.. Phó Chính Văn ta thì ra đang làm trò cười cho thiên hạ! Thế mà không biết được đại thần và Hoàng hậu của mình có mối quan hệ thế nào.."
Tư Nhã Tịnh không phủ nhận, cũng không phản bác, chỉ im lặng như vậy nhìn hắn. Ánh mắt đυ.c ngầu mang một cái quyết tâm thề chết cũng phải đòi công đạo cho người bạc mệnh. Y nhìn Phó Văn Đế, xưa nay y vẫn luôn nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái như nhìn chủ nhân. Nhưng bây giờ trong ánh mắt này chỉ còn lại nỗi uất hận cùng thất vọng.
"Loạn thế kinh hồng kiếp phù du
Bất phân công đạo lấp bụi mù
Thiên ý trêu đùa mệnh khắc bạc
Nhân sinh rẻ mạt mặc ưu tư."
Tư Nhã Tịnh sống mười năm tủi nhục cũng chưa bao giờ dám lên tiếng, là cam tâm tình nguyện làm một con cờ mặc bề trên sai khiến. Tất cả y đều đặt một chữ "trung" lên hàng đầu, làm sao mà sống cho tận lòng trung với nước. Thậm chí các huynh đệ chịu khổ cũng không dám nói một câu công đạo cùng quân. Phải chăng là trung thành đến khờ khạo?
Mà nay lòng người đã không còn như xưa nữa. Nữ nhân từng quy phục dưới chân thiên tử cũng đã đứng lên chống đối hoàng quyền. Y muốn đòi công đạo cho mảnh đời bất hạnh, muốn chất vấn cả bậc cửu ngũ chí tôn.
Vì cảm thấy lý lẽ công bằng thật rẻ rúng, khi mà người nắm quyền lực lại có thể tùy ý ra tay với chính thê tử của mình. Một nữ nhân thì có thể gây hại được cái gì cho cuộc chiến quyền lực? Hay một đứa nhỏ thì có tội tình gì mà phải bị đày ải vĩnh sinh?
Nhà Đế vương.. quả nhiên vô tình!
Ngục tối giam giữ được cơ thể, nhưng chắc gì đã giam giữ được ý chí. Vì lẽ đó mà Tư Nhã Tịnh đã thật sự trở mặt cùng Hoàng thượng.
Ở Địa lao ngày hôm đó, hai mắt nhìn nhau cũng đủ hiểu đối phương đang nghĩ gì. Long bào uy nghi rực rỡ tượng trưng cho hoàng quyền tối thượng, ngài nhẹ nhàng phất tay ban xuống một đạo thánh chỉ, tùy tiện định đoạt cuộc đời của một con người:
"Hộ Quốc tướng quân âm thầm mưu phản, kết bè kết phải cùng Thượng Quan nhất tộc. Ở ngoài thành nhiều ngày đóng quân liên tục, lén lút thao binh thu mua vũ khí. Nay bị phát hiện mưu đồ bất chính có đầy đủ chứng cứ, trực tiếp kết tội mưu phản. Trẫm nể tình tướng quân nhiều năm có công với Đại Nguyên nên đặc xá khoan hồng. Nhưng tướng quân lại không hiểu lòng trẫm, dám tự tiện đạp cửa Long Tâm Điện, xuất khẩu cuồng ngôn với trẫm, kết tội mạo phạm Hoàng thất."
Giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đế vang vọng giữa Địa lao u uất, lời nào người phát ra cũng khiến cho lòng người sợ hãi. Một quyết định khiến bàn dân thiên hạ cùng ngỡ ngàng:
"Trẫm định tội, Hộ Quốc tướng quân bất trung bất nghĩa, quân thần nay trở mặt không chung lối. Nếu đã có mưu đồ phản nghịch với Đại Nguyên thì nghĩa là tội không thể tha."
"Ban xuống án phạt.."
"Tử hình!"