Chương 17
Bác sĩ nhìn chàng trai trước mặt, vừa nãy cả người anh ta ướt đẫm, bế theo cô chạy vào đây, vẻ mặt toát lên sự lo lắng. Ông cất tiếng "Cậu là gì của cô gái kia?"
Tiệp Tích Ngôn nhíu mày đáp "Tôi là chồng cô ấy."
Ông nghiêm mặt, tỏ vẻ không vui "Vợ cậu có thai đã hai tuần. Nhưng cơ thể người mẹ không đủ chất dinh dưỡng để nuôi thai nhi. Vừa nãy còn có dấu hiệu bị động thai. Cậu vẫn nên chăm sóc kỹ hơn. Hơn nữa, thể lực cô ấy khá yếu, nếu không chăm sóc cẩn thận thì nguy cơ sảy thai rất lớn. "
Tiệp Tích Ngôn ngẩn người, không thể tin được những gì mình vừa nghe, đại não đang sắp xếp từng lời của bác sĩ. Thấy anh bất động, ông ho nhẹ, nói tiếp "Cậu nên thay bộ đồ khác rồi vào thăm cô ấy. Nhớ những gì tôi nói."
Tiệp Tích Ngôn bừng tỉnh, gật đầu cảm ơn ông, khuôn mặt rạng ngoeì ánh nắng "Phải rồi, có thể phiền ông chăm sóc cô ấy một chút được không? Tôi sẽ nhanh chóng quay lại."
"Được."
Tiệp Tích Ngôn bây giờ mới phát hiện điện thoại đã không còn bên cạnh, cũng may còn bóp tiền, gần bệnh viện có cửa hàng đồ nam, nhân viên ngỡ ngàng trước bộ dáng của anh, bọn họ còn chưa kịp chào, Tiệp Tích Ngôn đã tùy ý chọn bộ áo sơ mi cùng quần tây đi vào phòng thử rồi ném thẻ Platinum Card quý giá trước mặt nhân viên thu ngân. Khuôn mặt không chút biểu cảm rời khỏi cửa hàng.
Lúc quay trở lại, Lâm Hải Đường đã tỉnh dậy, ánh mắt hướng về anh, sau đó nhắm lại. Cô đã nghe bác sĩ kể lại, dáng vẻ lo lắng cùng hạnh phúc khi nghe biết tin cô có thai của anh. Tiệp Tích Ngôn bước đến, vuốt mái tóc đen huyền. Lâm Hải Đường thều thào cất tiếng: "Em tin anh, mãi mãi tin anh, nhưng.... tâm lại không tin. Tích Ngôn, em thật tệ, có phải không? Nhìn anh cùng cô ấy nằm trên giường, em phải tự nhủ rằng anh không có lỗi, nhưng trong lòng luôn phủ nhận." Dòng nước từ hốc mắt chảy xuống, cô vẫn nhắm mắt, giống như đã ngủ.
Tiệp Tích Ngôn đau xót nhìn cô, là anh có lỗi vì không đề phòng. Khuôn mặt từ bi thống trở nên băng lạnh, bàn tay siết chặt thành quyền. Tiêu Hoằng, anh sẽ khiến tất cả sự nghiệp, tiền tài của ông ta sụp đổ chỉ trong một ngày.
*****
Điềm Thẩm Lang ngồi trên ghế sofa, tay gảy tàn thuốc. Ánh mắt chất đầy hàm ý nhìn người trước mặt "Cô biết phải làm gì rồi chứ?"
Tiêu Mặc Linh im lặng, cô có thể dùng sự thật để giúp bố mình không? Điềm Thẩm Lang đứng dậy, cất tiếng "Hãy dẹp bỏ cái suy nghĩ ấy đi."
Tiêu Mặc Linh giật mình, hắn có thể nhìn thấu tâm tư của cô? Ánh mắt dò xét dán lên người đối diện, Tiêu Mặc Linh mím môi, cất bước đến Tiệp gia. Dù có bị mất mặt, cô cũng phải giữ dáng vẻ kiêu ngạo nhất.
Lâm Hải Đường mở mắt, nhìn xung quanh là phòng của mình, gượng người ngồi dậy. Đúng lúc Tiệp Tích Ngôn vừa đi vào, vội đỡ cô "Đã đỡ hơn chưa?"
Cô gật nhẹ, bố mẹ Tiệp vẫn chưa biết việc gì đang xảy ra, chỉ biết cô có thai. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Điềm Thẩm Lang nhìn dáng vẻ của Lâm Hải Đường thầm lắc đầu thở dài "Hải Đường, có người muốn gặp em."
Tiêu Mặc Linh từ ngoài cửa xuất hiện, Lâm Hải Đường ngẩn người, cô đến đây làm gì? Lâm Hải Đường im lặng nén giận, tay siết chặt tấm chăn. Tiêu Mặc Linh cất tiếng "Chuyện tôi và Tích Ngôn...." Cô đột nhiên ngưng lại, cắn nhẹ môi dưới, Tiệp Tích Ngôn nhíu mày, Tiêu Mặc Linh muốn giở trò gì đây?
"Chúng tôi không làm gì sai? Xảy ra chuyện đó là do tôi tự nguyện. Cô không có quyền gì mà ngăn cản." Tiêu Mặc Linh lớn giọng nói, mặc kệ Lâm Hải Đường có ra sao, cô phải cứu bố mình trước.
"Tiêu Mặc Linh?!" Tiệp Tích Ngôn rống lên khiến cô ta giận nảy người. Khốn khϊếp, cô ta dám làm ngược với lời anh?!
Tiêu Mặc Linh khổ sở nói "Tích Ngôn... anh đừng gượng ép bản thân bên cô ta nữa."
"Im đi." Điềm Thẩm Lang trừng mắt, được lắm! Tiêu Mặc Linh, cô thật can đảm mới dám nói như vậy.
Lâm Hải Đường bước xuống giường, người phụ nữ này, có chết cũng là kẻ đáng ghét như vậy sao, cô ta không thể một lần cho cô sống yên bình? Cô cất tiếng "Tiêu Mặc Linh... tôi cảm thấy cô thật đáng thương. Vì có được thứ mình muốn mà vứt cả lòng tự trọng." Sau đó bỏ ra ngoài.
Tiệp Tích Ngôn vội đi theo, Tiêu Mặc Linh liền níu tay anh, ánh mắt đen láy tối sầm hằn tia lửa đỏ, anh nắm chặt cổ tay Tiêu Mặc Linh bóp mạnh, tạo ra tiếng xương kêu rợn người "Tiêu Mặc Linh... tôi, sẽ gϊếŧ chết cô." Chỉ một cái hất tay, Tiêu Mặc Linh đáng thương ngã mạnh, cơ thể đập vào thành giường.
Tiêu Mặc Linh sững sờ, Điềm Thẩm Lang cúi người, nâng cằm cô lên, đáy mắt dấy lên tức giận "Lâm Hải Đường đã trở thành vợ của Tích Ngôn. Còn nữa... tôi không nghĩ mình sẽ cho cô thêm cơ hội." Nhìn cảnh Lâm Hải Đường khổ sở hết lần này đến lần khác, hắn cũng khó chịu. Loại người mưu mô như Tiêu Mặc Linh, không ngờ ngay cả lời của hắn cũng dám làm trái.
Hắn bóp lấy cái cổ ngọc ngà, chỉ cần mạnh tay một chút sẽ bị gãy, Tiêu Mặc Linh thở dốc, khuôn mặt trắng bệch "Cô không biết như thế nào gọi là điểm dừng sao? Việc gì cũng có giới hạn của nó." Điềm Thẩm Lang thô bạo lôi cô đi, Tiêu Mặc Linh hoảng sợ hét lên "Anh đưa tôi đi đâu? Mau buông ra, buông ra..."
Cuối cùng, người khác cũng không thể nghe thêm bất cứ tiếng động nào ngoài sân nhà họ Tiệp...
Tiệp phu nhân thấy Lâm Hải Đường đi vào nhà chính, tiếp đó là Tiệp Tích Ngôn, anh nắm lấy tay cô, giữ chặt không buông "Hải Đường, em đừng nghe cô ta nói."
Lâm Hải Đường giương đôi mắt chất đầy thê lương, đó là đôi mắt cả đời này anh không muốn thấy. Tiệp Tích Ngôn trong lòng vô cùng khổ sở, anh phải làm thế nào mới khiến cô an lòng? Lâm Hải Đường chậm rãi nói "Tích Ngôn... em muốn được yên tĩnh. Em không muốn thấy anh... ít nhất là ngay bây giờ."
Cô thoát tay, đi vào phòng. Tiệp Tích Ngôn đứng sững người như bức tường kiên cố không thể di chuyển. Tiệp phu nhân thấy vậy, tuy không biết chuyện gì đang xảy ra, bà chỉ có thể an ủi con trai mình "Tích Ngôn, để mẹ nói chuyện với Đường nhi."
.....
Bà ngồi đối diện với Lâm Hải Đường, nhìn cô bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt không chút biểu cảm. Bà lo lắng, xoa đầu cô "Đường nhi, nói mẹ nghe. Hai đứa cãi nhau sao?"
Lâm Hải Đường lắc đầu, kể cho bà nghe. Vì từ trước đến nay, mỗi khi có chuyện buồn cô đều tâm sự với bà "Anh ấy cùng người phụ nữ khác nằm trên giường. Dù con biết anh ấy không có lỗi, nhưng.... nhìn cảnh tượng đó quả thực con không chịu được. Mẹ à... có phải con rất ích kỷ? Luôn miệng nói tin Tích Ngôn, nhưng rõ ràng trong lòng rất nghi ngờ...."
Bà thở dài, bà tin Tiệp Tích Ngôn không làm chuyện gì có lỗi với cô. Dù trước kia, anh đào hoa phong lưu đến đâu nhưng nếu yêu ai đó sẽ trao hết tim gan cho người đó, tuyệt không thay lòng. Chắc chắn do Tiêu Mặc Linh giở thủ đoạn. Bà an ủi "Đường nhi, mẹ biết con thấy khó chịu. Nhưng con không hiểu con người Tích Ngôn sao? Một khi nó yêu ai sẽ yêu hết lòng. Nếu không thể xác định được thì con hãy dùng tim để cảm nhận lời của Tích Ngôn."
Bà vỗ nhẹ đầu Lâm Hải Đường, dịu dàng nói tiếp "Dù là con người hay động vật, cũng chỉ có một trái tim. Hãy sử dụng nó để cảm nhận mọi thứ, đừng khiến nó trở thành phế vật!".
Lâm Hải Đường thở ra một hơi. Bạn có hiểu cảm giác khi muốn tin một ai đó nhưng trong tâm lại không muốn tin? Thực sự rất phức tạp, và đau lòng.
Cơ thể mệt mỏi khiến Lâm Hải Đường thϊếp đi một lúc, Tiệp phu nhân ngồi bên cạnh. Bà có nghe kể về sức khỏe của Lâm Hải Đường. Đứa bé trong bụng phải an toàn ra đời. Có lẽ, bà nên bàn bạc với chồng, nhờ Tiên Nhi về Thượng Hải một chuyến, để giúp Tiệp Tích Ngôn và Điềm Thẩm Lang xử lý vài chuyện.
Trời bên ngoài mưa khá lớn, sấm chớp mạnh mẽ vang lên khiến Lâm Hải Đường tỉnh giấc, nhìn sang thấy mẹ đang đọc sách, cô ngồi dậy "Con... ngủ bao lâu rồi?"
"Chỉ mới nửa tiếng."
Đột nhiên bên ngoài có tiếp gõ cửa gấp gáp, sau đó quản gia hấp tấp nói "Bà chủ, thiếu phu nhân. Thiếu gia đã quỳ dưới mưa hơn nửa tiếng, tôi có nói thế nào, cậu ấy cũng không vào."
Lâm Hải Đường vội vàng bước xuống giường "Bà nói sao?"
"Tôi có khuyên, nhưng cậu ấy không cho phép tôi nói, từ lúc thiếu phu nhân vào phòng cho đến giờ. Thấy mưa lớn như vậy, tôi cũng hết cách."
Lâm Hải Đường với tay lấy dù, vội vã chạy ra ngoài, Tiệp phu nhân cũng đi theo. Cô nhìn người đàn ông quỳ trước cửa nhà, khuôn mặt không chút biểu cảm, ánh mắt hướng về cô, tựa như vừa xuất hiện một tia hi vọng khi thấy Lâm Hải Đường. Anh đang làm gì vậy, sao có thể quỳ dưới mưa như thế?
Lâm Hải Đường đi đến bên cạnh, che cho anh, nói lớn "Anh làm gì vậy, mau đứng lên?"
Tiệp Tích Ngôn ngước nhìn cô, thanh âm trầm thấp vang lên "Nếu em không chấp nhận tha thứ, anh sẽ không đứng lên."
"Anh không sai, tại sao phải làm vậy?"
"Là anh chủ quan, không đề phòng nên bị người khác gài bẫy, để em nhìn thấy cảnh tượng đó, khiến em ngất đi, xém chút mất con. Anh xin lỗi." Tiệp Tích Ngôn cất tiếng, anh muốn khi cô thấy lại sẽ là thế giới tràn ngập màu hồng yên bình, một chút tổn thương cũng không có. Nhưng bây giờ, chỉ một phút bất cẩn đã khiến cô đau lòng. Đứa bé trong bụng là bằng chứng cho tình yêu của anh và cô cũng bị anh hại xém chút mất mạng. "Em muốn đánh, muốn mắng anh như thế nào cũng được, nhưng xin em đừng nói không muốn thấy anh, Hải Đường..."
Anh chỉ là để cô ở nhà một mình ít phút, muốn sau khi hoàn thành công việc sẽ cùng cô ăn cơm, nói chuyện phiếm. Cuối cùng, khi mở mắt ra, đầu tiên là thấy khuôn mặt trắng bệch, giọng nói đầy ai oán, bi thương, phẫn nộ giống như lệ quỷ hàm oan, mắt nhìn cô ngất đi, một khắc ấy, thế giới của anh giống như sụp đổ, tim đau thắt lại, khắc sâu vào xương tủy, cuối cùng là qua hôm sau mới cô mới tỉnh dậy. Lại nghe người phụ nữ kia cất lời giả dối mà bỏ đi.
Anh không biết làm sao mới có thể khiến cô tin tưởng, anh biết Lâm Hải Đường là người rất dễ bị tổn thương, đối với anh luôn thật lòng, trao hết tin tưởng, hi vọng, vậy mà anh còn khiến cô ra nông nỗi này. Giây phút cô nói không muốn gặp anh, Tiệp Tích Ngôn giống như người vô hồn, sức lực đứng thẳng cũng không còn. Loại cảm giác thê lương như vậy đây là lần đầu anh nếm qua. Còn cô, nghĩ đến trước đây không biết đã chịu đựng bao nhiêu lần.
Lâm Hải Đường rơi nước mắt, người đàn ông kiên định, luôn cao cao tại thượng, bây giờ vì cô mà quỳ dưới mưa lâu như thế, cô lại nhẫn tâm lạnh lùng với anh, còn nói lời tàn nhẫn. Sao cô lại không tin anh, lấy lý do gì để phủ nhận tình cảm của anh đối với mình? Lâm Hải Đường buông cây dù trên tay, kéo anh đứng dậy "Tích Ngôn, mau vào nhà đi. Em sai rồi, em không nên trách anh. Em tin anh mà... vì vậy... đứng dậy đi, đứng lên đi."
Tiệp Tích Ngôn đứng dậy, ôm lấy cơ thể nhỏ bé. Nước mắt nghẹn ngào lăn dài "Bảo bối, dù anh có lừa gạt cả thế giới, cũng không bao giờ gạt em."
Lâm Hải Đường gật đầu, Tiệp phu nhân nhìn hai người bọn họ, thầm thở dài vui mừng. Lần đầu tiên bà thấy con trai cứng đầu cao ngạo của mình chấp nhận quỳ gối. Từ nhỏ đến lớn, dù anh có sai cũng chưa từng làm vậy. Bản tính con người, rốt cuộc vì yêu mà thay đổi.