164.
May mắn là, tôi vẫn chưa bị té nước cho tỉnh dậy.
Không may là tôi bị trói ở trên ghế thẩm vấn.
165.
Tôi hoài nghi đây là cạm bẫy của Masada và Sachiko Morimura.
Cũng không biết Hứa Tri Ngôn bọn họ bây giờ như thế nào rồi, cầu mong bọn họ không mạo hiểm đến cứu tôi.
166.
Lính Nhật thấy tôi tỉnh rồi, liền khẩn trương đi ra gọi Sachiko Morimura tới.
Cô ta khập khiễng đi vào, lần này gặp lại cô ta, thân phận nhau cũng đều biết rõ cả rồi.
167.
“Sachiko tiểu thư, đã lâu không gặp.”
168.
Tôi dùng tiếng Nhật chế giễu Sachiko Morimura, cô ta nở một nụ cười méo mó, hoàn toàn cân xứng với khuôn mặt của q u ỷ.
169.
“Cô bắt tôi tới, là có ý gì? Tôi c h ế t đi thì cô nhiều nhất chỉ có được niềm vui sướиɠ khi thành công trả được thù, nhưng sau đó cũng sẽ bị chúng tôi đuổi khỏi đất nước thôi.”
“Bắt cô tới đương nhiên là vì để tìm ra càng nhiều người của Thuận Hoa hội. Đến lúc đó một lưới tóm gọn, một người cũng không thoát.”
“Cô cảm thấy tôi đối với họ thật sự quan trọng thế sao?”
Ánh mắt của tôi chuyển đến trên chân cô ta:
“Xem ra, chân của cô phục hồi cũng không tồi nhỉ. Vẫn có thể đi lại đã là chuyện tốt rồi. Tôi vẫn hối hận bản thân không thể bắn vỡ đầu cô.”
170.
“Ôn Tiễn, hiện tại cô đang ở trong tay tôi, cô đắc ý cái gì?”
Tôi cười lạnh một tiếng.
Vẻ khổ sở đáng thương trước đây của Sachiko Morimura đã hoàn toàn biến mất, cô ta những năm qua, cái gì cũng đều không học được, ngược lại học những thứ này từ bọn s ú c s i n h Nhật bản.
“Làm phiền cô lần sau hãy mang theo não. Ngày hôm đó, cô trắng trợn như thế đến tìm tôi, là ai thì cũng đều thấy có gì đó không đúng. Tôi vậy mà lại tha cho cô hai lần, bây giờ nghĩ lại thật nực cười, người như cô không xứng được sống.”
171.
Giọng nói của tôi vừa dứt, Sachiko Morimura cười phá lên, tiếng cười sắc bén và chói tai, khiến cho người nghe không nhịn được mà ớn lạnh.
“Cô từ nhỏ cẩm y ngọc thực, căn bản đều không hiểu. Thân thế tôi thê thảm, cha nuôi mỗi lần uống rượu say đều sỉ nhục và đánh đập tôi, sau đó không có tiền, lại nghiện rượu, liền đem tôi bán cho Bách Lạc Môn.
Tất cả các người, tất cả các người đều cảm thấy tôi là hoa khô của Bách Lạc Môn lại gả cho Giang Lễ. Họ đều cảm thấy tương lai của tôi tươi sáng, nhưng chỉ có tôi mới rõ để được như vậy tôi đã phải nỗ lực bao nhiêu. Vì gả cho người có máu mặt ở Thượng Hải như Giang thiếu soái, tôi không màng bất cứ giá nào, cho dù anh ấy không hề chạm vào tôi, vậy thì sao? Thứ tôi cần là danh phận, là thể diện, là địa vị.
Ngàn lần vạn lần, tôi không tính đến Thượng Hải thất thủ. Tôi phát hiện thế cục thay đổi rồi, vì những ngày tháng tốt đẹp, tôi đã trở thành Sachiko Morimura. Cô đầu hàng đi, người của Thuận Hoa hội các cô đều đầu hàng đi! Các cô đánh không lại người Nhật đâu, tương lai nhất định sẽ là của người Nhật, cô không cần phải vật lộn nữa.
Ôn Tiễn, cô không sống được bao lâu đâu, các người đều không sống được bao lâu nữa đâu! Quân đội của Masada đã bao vây Bạch Lạc Môn, Hứa Tri Ngôn chỉ cần đi đến lễ đính hôn, anh ta sẽ c h ế t. Cô hãy đợi tin tốt của tôi đi. Một khi anh ta c h ế t, tôi sẽ tiễn cô cùng đi với anh ta.”
Cô ta lại bắt đầu cười phá lên, âm thanh đáng sợ vang vọng toàn bộ ngục tối.
“Giống như là… Giống như là lúc Giang Lễ c h ế t. Ầm một tiếng, quả bom nổ mạnh khiến anh ta tan xương nát thịt, rất nhanh, rất nhanh thôi nơi đây sẽ là thiên hạ của đế quốc Nhật Bản, rất nhanh tôi cùng chủ quân Masada quay về Nhật Bản.”
172.
Điên rồi, cô ta thật sự điên rồi.
“Cô lại đang than vãn sao? Cô muốn đạt được sự thương cảm của tôi từ đó yêu cầu chúng tôi đầu hàng sao? Từ lúc tôi quyết định bắn phát s ú n g kia, thì cô đã không còn là nhị di thái nữa rồi.”
“Cô mau câm miệng đi! Những nhà cách mạng yêu nước nhất định sẽ đuổi hết những con thú đội lốt người các người ra khỏi đất nước chúng tôi, cô con cẩu hán gian này.”
“Tại sao cô lại nghĩ như vậy? Ôn Tiễn, cô như thế nào có thể nghĩ tôi như vậy? Những gì tôi nói đều là sự thật, các người đánh không lại người Nhật. Nếu cô muốn sống thì chỉ có thể đầu hàng. Chỉ cần cô đầu hàng, chỉ cần cô mở miệng cầu xin tôi, tôi có thể thả cô đi, cô mau cầu xin tôi đi!”
Cô ta ngoan cường véo tôi, thậm chí móng tay s ắ c nhọn của cô ta cấu vào trong da tôi.
“Cô đừng tưởng cô có thể đắc ý được lâu, đúng là tay sai làm việc cho bọn đảo quốc.”
Trong miệng tôi không ngừng nói.
Sachiko Morimura nghe xong, liền gọi người dùng băng dán miệng tôi lại, cô ta tự mình tiêm cho tôi một mũi.
Không biết là loại thuốc gì, không có cảm giác, chỉ là có chút chóng mặt.
“Đế quốc Nhật Bản mới nghiên cứu ra một loại thuốc độc. Đối với người bình thường, sau khi tiêm một giờ thì đầu hơi choáng váng, sau khi tiêm một ngày xương ống mất cảm giác, sau khi tiêm ba ngày cô sẽ cảm thấy đặc biệt đặc biệt lạnh, sau mười ngày cô sẽ bắt đầu xuất hiện ảo giác, dần dần hai mắt mất đi thị lực, cuối cùng chỉ cần một tháng, một tháng sau thất khiếu sẽ chảy máu đến c h ế t.”
“Tôi giúp cô tính một chút, một tháng sau là đầu tháng 12 âm lịch, nếu không có gì ngoài ý muốn thì cuộc đời cô sẽ kết thúc vào ngày hôm đó. Tuy nhiên cũng có thể sớm hơn hoặc muộn hơn mấy ngày. Không sao, vào lúc đó tôi sẽ niệm tình xưa, đem t h i t h ể của cô đi chôn cất.”
“Từ từ mà tận hưởng đi, Ôn Tiễn tiểu thư.”
Lại lần nữa, tiếng cười của cô ta thật chói tai.
Buồn nôn!
Thật sự quá buồn nôn rồi!
Nếu như miệng tôi không bị dán lại, nhất định phải mắng c h ế t con đàn bà điên đó.
Tôi của bây giờ, chỉ là càng muốn c h ế t đi vì sự mềm lòng của mình ở bến tàu.
173.
Hôm nay là đầu tháng 11, cách ngày tôi c h ế t tròn một tháng.
Như Sachiko Morimura nói, cơ xương khớp thực sự không sử dụng được.
Người Nhật bắt tôi đến đại lao, không biết các đồng đội bây giờ như thế nào rồi, nếu như mọi người xông ra khỏi vòng vây, tôi chỉ hi vọng không cần tới cứu tôi.
174.
Tôi yếu ớt nằm trên chiếu rơm, đặt đồ ăn buổi sáng chưa ăn sang một bên.
Lát sau bên ngoài có tiếng động, đoán chừng lại là mụ đàn bà điên Sachiko Morimura, tôi nhắm mắt lại không muốn thấy, cô ta làm tôi kinh tởm.
175.
“Cô Hứa? Cô Hứa?” là Yuzi.
Cô ấy đến gặp tôi sao?
Cô ấy vì sao lại đến?
Vả lại…
Cô ấy làm sao biết tôi đang ở đây?
“Cô Hứa, em biết cô rất hận người Nhật. Có lẽ cô hiện tại không muốn nhìn thấy em, đồ ăn trong nhà lao đều là đồ binh lính ăn thừa, không sạch sẽ lắm. Cho nên em mang tới cho cô một chút thức ăn, cô chắc chắn rất đói đi.”
“...”
Cô ấy thấy tôi không để ý mình, nuốt nước bọt lại nói:
“Cô Hứa, cô ở trong này có lạnh không? Hôm nay bên ngoài tuyết rơi rất lớn, rơi dày đặc trên đường, lễ hội nghệ thuật vài ngày trước em đã dành giải nhất toàn trường.”
“...”
“Cô Hứa, thực ra… hôm nay là sinh nhật 19 tuổi của em.”
Chúc mừng sinh nhật, Yuzi.
Tôi ở trong lòng mong cô ấy cứ mãi vô tư không lo không nghĩ như bây giờ.
“Quên đi, có lẽ cô thật sự không muốn để ý đến em.”
…
“Cô Hứa, nếu như cô có yêu cầu gì nhất định phải nói với em, em sẽ giúp cô.”
Sau đó, tôi chỉ nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa, tôi biết cô ấy đi rồi.
Tôi ngấu nghiến như hổ đói ăn xong đồ ăn mà Yuzi mang đến, phát hiện trong tầng dưới của giỏ cơm có một mẩu giấy, trên đó chỉ có một thời gian:
“Ngày 5 tháng 11.”
176.
Ngày 5 tháng 11?
Ngày 5 tháng 11…
Là ý gì?
Ngày 5 tháng 11 sẽ có chuyện lớn gì?
Tôi đoán không ra, cũng không muốn đoán nữa.
177.
Tôi phát hiện thời gian trôi qua đặc biệt dài, nhà giam tối tăm đến mức ánh sáng duy nhất chỉ có thể lọt qua khe hở trên cửa sổ chiếu vào.
Tôi cứ lẳng lặng như vậy chờ đợi cái c h ế t.
Thực ra không có gì tiếc nuối, nếu như phải nói một điều, thì là không thể sống để đọc những lá thư mà Giang Lễ viết.
Bỏ đi, c h ế t rồi xuống dưới đó nhận lỗi với anh ấy vậy.
178.
Ngày 5 tháng 11.
Có lẽ bởi vì thuốc độc tiêm vào, tay của tôi run rẩy suốt, run rẩy không ngừng.
Tôi cố gắng khống chế bản thân, nhưng phát hiện căn bản không có hiệu quả.
Tôi đã ở đây sống không bằng c h ế t mấy ngày.
Nhà giam này yên tĩnh đến đáng sợ, rất lạnh rất lạnh, tôi quấn chặt quần áo trên người, co rúc vào góc.
Chỉ mới đến ngày thứ năm, tôi như thế nào đã cảm thấy mình sắp c h ế t rồi?
Đợi chút! Ngày thứ năm?
Chính là ngày 5 tháng 11, chính là ngày đó rồi!
Ngày này rốt cuộc sẽ phát sinh cái gì?
Giả sử họ hôm nay đến cứu tôi, vậy tôi hi vọng là không.
179.
Ôi, tuyết rơi thật rồi, từ cửa sổ bay vào trên tay tôi.
Đáng tiếc tôi không nhìn thấy tuyết, quá đáng tiếc rồi, tôi cũng không đọc được thư của Giang Lễ viết.
180.
Chỉ nhớ rằng đã qua rất lâu rất lâu, một âm thanh phá tan sự yên tĩnh.
“Ôn Tiễn, tôi đến cứu em rồi đây.”
Con người Sachiko Morimura cũng thật tàn nhẫn, không phải nói sau 10 ngày mới xuất hiện ảo giác sao?
Như thế nào mới có 5 ngày mà tôi đã nhìn thấy Giang Lễ rồi, anh ấy đá một cái vào cửa nhà lao, bế ngang tôi lên.
“Xin lỗi, tôi đến muộn, khiến cho em phải chịu khổ rồi.”
“Tôi đã… c h ế t rồi sao?”
Tôi c h ế t rồi?
Vì sao có thể nhìn thấy Giang Lễ?
“Em đang nói bậy cái gì vậy?”
Tôi không biết, đây là Giang Lễ sao?
Anh ấy tới cứu tôi sao?
Anh ấy vào đây như thế nào?
Anh ấy g i ế t người Nhật rồi sao?
“Giang Lễ?”
“Ừm.”
“Thật lạnh, bên ngoài tuyết rơi thật rồi sao?”
“Ừm.”
Tôi càng nhìn khuôn mặt Giang lễ, càng cảm thấy quen thuộc.
“Chúng ta… có phải là sớm đã gặp qua nhau rồi không?”
“Ừm.”
181.
Tôi đột nhiên nhớ ra năm tôi 10 tuổi, còn nhỏ hơn Yuzi, đang ngồi ở trong sân Ôn gia, lúc đó việc kinh doanh của cha tôi vừa mới bắt đầu, cùng với vài thúc bá không quen lắm uống rượu.
Ngày hôm đó thời tiết không tốt, vốn dĩ tôi hẹn với đám bạn đi thả diều, nhưng trời bỗng đổ mưa lớn. Đầu tiên ao sen nổi lên gợn sóng, sau đó mưa nặng hạt từ trên trời rơi xuống,“lách tách, lách tách”, mưa rơi trên những chiếc lá cây bạch quả mà tôi thích nhất.
Cây bạch quả lúc đó chỉ là một cây con, tôi đau lòng quá, ngốc nghếch cả ô cũng không che liền ra che đậy cho nó, con gái của một vị thúc bá tên Tiểu Ly kéo tôi từ ngoài sân vào trong.
Tôi từ trước tới giờ chưa từng gặp qua “cô ấy”, đầu tóc ngắn ngắn cực kỳ oai hùng.
Lúc đó rất ngờ vực, lại vẫn có con gái không để tóc dài.
Gương mặt của “Tiểu Ly” trong trí nhớ dần dần hiện ra trùng khớp với khuôn mặt “Giang Lễ” thực tế, tôi mới phát hiện, nhiều năm qua, hóa ra tôi đã nhận nhầm người rồi.
182.
Nhà họ Giang từ Trùng Khánh chuyển tới Thượng Hải, lúc đó chú Giang phát âm là “Tiểu Ly”, rõ ràng gọi là “Tiểu Lễ.”
Hóa ra đứa bé gái cắt tóc ngắn, căn bản không phải con gái.
Anh ấy vì tướng mạo trắng nõn bị tôi nhận nhầm thành con gái, lại vì dậy thì muộn, luôn luôn bị tôi gọi thành “Tiểu Ly muội muội”.
183.
Đột nhiên có chất lỏng rơi xuống trên tay tôi, bởi vì nhà lao quá tối, lại thêm tác dụng của thuốc, tôi nhìn không rõ là m á u hay là nước mắt.
“Anh bị thương rồi sao?”
“...”
“Hay là nói… anh khóc rồi?”
“Không có.”
Tôi cảm nhận được ánh sáng thay đổi rõ ràng, chắc là ra ngoài rồi.
“Đây là đâu?”
“Tôi đưa em về nhà.”
“Được.”
Anh ấy nói chuyện thật dịu dàng, trong lòng cũng rất thoải mái!
Trái tim của anh ấy giống như đang đập điên cuồng “bịch bịch”.
Tuyết rơi trên tay tôi nhanh chóng biến thành nước, vừa rồi tôi vẫn còn cảm thấy lạnh, hiện tại hoàn toàn không sợ nữa.
Chói chang, ánh sáng mặt trời thật là chói mắt, tôi không thể mở to mắt, mơ mơ màng màng ngất đi.
Anh ấy dường như đang gọi tôi, nhưng tôi quá mệt rồi, hoàn toàn không bận tậm gì khác.
184.
Lúc tôi tỉnh lại, thì đã ở trong bệnh viện Nhân Đức rồi.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, ngoài cửa sổ tuyết rơi không ngừng, gió làm cây hoa mai gãy đứt một nhánh.
Giang Lễ thật sự đã quay lại rồi.
Hóa ra trước đó vốn không phải mơ, anh ấy đang ngủ ngon bên cạnh tôi, có thể là mấy ngày qua quá mệt mỏi, anh ấy nằm gục bên người tôi, lông mi thật dài, góc nghiêng cũng rất đẹp.
Tôi nhấc tay lên muốn sờ khuôn mặt anh ấy, nhưng kết quả là làm anh ấy tỉnh.
Anh ấy luôn luôn thận trọng, ngay cả ở trong mơ cũng vậy.
“Em muốn làm gì?”
Giang Lễ nói.
185.
“Tôi, tôi…”
Bị anh ấy hỏi, tôi lắp ba lắp bắp.
Người kia liên tục nhịn cười, tôi xấu hổ mặt đỏ hết lên.
“Không làm gì cả…”
“Em muốn s à m s ỡ tôi?”
“Không có!”
“Vậy sao em không thu tay lại?”
Lúc này tôi mới phát hiện, tôi căng thẳng đến mức tay vẫn giơ lên giữa không trung.
186.
Lúc này Trần Sơ Vận đi tới, mang theo súp gà cô ấy nấu.
“Ôn Tiễn, tôi hầm một chút canh gà, cô mau uống hết để bồi bổ đi.”
Tôi nhìn thùng lớn trong tay cô ấy, có chút sốc.
“Uống hết tất cả sao?”
“Tất nhiên rồi, cô đã hôn mê hai ngày rồi, những ngày này đều là Giang thiếu soái của chúng tôi chăm sóc cô.”
“Thái Thu nói bệnh của cô rất kì quái, cần tĩnh dưỡng. Nhiệm vụ á m s á t Masada mấy ngày tới, cứ để mấy người chúng tôi phụ trách được rồi.”
Bệnh của tôi…
Chai thuốc độc Sachiko Morimura tiêm cho tôi kia, không có thuốc giải.
Nói như vậy hôm nay là ngày 9 tháng 11, đã là một tuần rồi.
Cuộc đời tôi không còn mấy nữa.
May mắn là thuốc của Thái Thu có thể kìm nén thuốc phát tác, họ không biết tôi bị tiêm thuốc rồi, chỉ biết tôi mắc bệnh lạ, cho rằng là bị lây nhiễm trong nhà giam.
187.
“A Tiễn, sao cô lại cau mày vậy?”
Sơ Vận rất tự nhiên đưa cạnh cho Giang Lễ, ra hiệu anh ấy đút cho tôi.
“Đừng cau mày, cảm tưởng như già đi năm mươi tuổi.”
“Có cần phóng đại vậy không?”
Giang Lễ múc một thìa canh, thổi thổi rồi đút cho tôi:
“Đúng rồi, Sachiko Morimura thì sao? Mọi người bắt cô ta như thế nào?...”
“Lúc tôi đi cứu cô, cô ta không đánh lại tôi, liền bỏ trốn nhanh như cẩu.”
“Nói như vậy… cô ta vẫn chưa c h ế t?”
Trần Sơ Vận tiếp lời:
“Phỏng đoán là đi tìm Masada Jiro rồi, người Nhật hết sức gian xảo. Ngày đó ở tiệc đính hôn tôi và Hứa Tri Ngôn bị bao vây, nếu không phải là Giang Lễ mang người đến cứu chúng tôi, thì cô không thể gặp được chúng tôi rồi.”
Tôi biết mà, tôi biết là Giang Lễ tới cứu họ.
“Cái đó, lúc đó tại sao lại giả c h ế t?”
“Vận chuyển lô v ũ k h í kia.”
Sơ Vận lại tiếp lời:
“Lô v ũ k h í kia chúng tôi nói với bên ngoài là đã phá hủy rồi, nhưng Giang Lễ thiếu soái làm sao nỡ lòng, anh ấy bí mật vận chuyển tới tiền tuyến, các tướng sĩ đánh một trận, thắng tuyệt đẹp.”
“Bí mật?”
“Thân phận của Giang tiểu soái hấp dẫn mọi người như nào, nếu như hấp tấp rời khỏi bến Thượng Hải, không ít người sẽ để mắt đến anh ấy, cho nên buộc phải giả c h ế t, cho người Nhật đắc ý mấy ngày, lại nới lỏng cảnh giới, quay lại liền đánh cho chúng không kịp trở tay.”
“A Tiễn cô đừng nói nữa, ngày hôm đó tôi hẹn Hứa Tri Ngôn đến trường học là để thương lượng chuyện này, bảo anh ấy trước tiên giấu cô, rốt cuộc anh ấy cũng đoán đúng Sachiko sẽ tìm cô kể khổ.”
“Nói tới Hứa Tri Ngôn, anh ấy đâu?”
Giang Lễ liếc nhìn tôi, nói:
“Em hỏi anh ta làm gì?”
Sao tôi lại cảm thấy anh ấy có chút ghen tị nhỉ?
“Yuzi một mình hẹn anh ấy ra ngoài rồi. À, trên bàn kia là táo Yuzi vừa mới mang tới.”
Yuzi, tôi nhớ Yuzi đối với Hứa Tri Ngôn rất có thiện cảm, lúc trước dậy cô ấy đàn piano, cô ấy như có như không hỏi tôi về chuyện của Hứa Tri Ngôn.
188.
Ngày 13 tháng 11, nghe nói quý nữ, các vị tiểu thư trước khi xuất giá đều sẽ cùng chồng chụp ảnh, bây giờ rất thịnh hành.
Sau khi tôi biết, kéo Giang lễ cùng tôi chụp một tấm ảnh.
Bởi vì tôi đang bị bệnh, nhanh chóng, mấy hôm nay ngoài trời rất lạnh, Giang Lễ đặc biệt gọi Sơ Vận tới, chụp trong bệnh viện.
Tôi chọn chọn lựa lựa, từ trong những bộ quần áo trước kia tìm ra một bộ sườn xám trắng cùng với Giang Lễ mặc âu phục trắng trông khá xứng đôi.
“Điều kiện hạn chế, Giang tiên sinh đừng chê cười!”
Giang Lễ dựa vào sofa, nở nụ cười cưng chiều. Lúc đó trong lòng tôi nhen nhóm từng chút từng chút…
Bản thân tôi cũng không hiểu được tâm tình của mình.
189.
Sau khi tôi thay quần áo, Sơ Vận cũng đã tới.
Tôi cảm thấy máy ảnh là thứ đồ chơi kì lạ, sau một hồi mày mò, Trần Sơ Vận ngăn cản tôi:
“Cái này là tôi mượn tới, nếu làm hỏng rồi có c h ế t cũng không đền được.”
Tôi bĩu môi, không đợi tôi phản ứng lại, Giang Lễ đi qua ẵm tôi xuống chuẩn bị chụp ảnh.
Anh ấy đứng bên cạnh tôi, đặt tay lên vai tôi, là tim của ai đập nhanh vậy?
Bốn phía xung quanh yên tĩnh một chút là có thể nghe thấy rõ ràng.
“Giang đại thiếu soái, anh có thể đứng gần A Tiễn một chút không?”
Tôi nhìn tai Giang Lễ đỏ lừ, chịu đựng kìm nén không cười lên.
“3 2 1”
Chỉ nghe “tách” một tiếng, cùng với âm thanh này, tôi thật sự mong thời gian vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này.
Sơ Vận nói qua mấy ngày, cô ấy rảnh sẽ đem ảnh đi rửa rồi đưa cho chúng tôi.
Giang Lễ nói không cần vội, nhưng chỉ trong lòng tôi biết, thời gian của tôi không còn nhiều.
190.
Ngày 15 tháng 11, so với mấy ngày trước thì tuyết rơi ít hơn một chút.
Sơ Vận ban ngày ở toà báo, buổi tối tới tìm tôi, cô ấy mang ảnh tới.
Tôi ngắm nhìn Giang Lễ trên tấm ảnh, tôi nhìn ống kính, anh ấy nhìn tôi.
Nếu như mọi người sống trong thời hoà bình, biết đâu chúng tôi thật sự có thể ở bên nhau.
Tôi bảo Sơ Vận lần sau lúc đến tìm tôi, tiện mang cho tôi chiếc hộp gỗ tới.
Tôi muốn nhân lúc bệnh trạng của bản thân chưa nghiêm trọng, đọc những lá thư đó, xem xem tấm lòng của Giang Lễ, để không còn phải tiếc nuối nữa.
191.
Ngày 20 tháng 11, thời gian rảnh Thái Thu sẽ đến phòng bệnh ở cùng tôi, tôi cảm thấy bệnh của tôi càng ngày càng nặng.
Bên ngoài hoa mai nở rất đẹp, tôi bảo Giang Lễ đẩy xe lăn, đưa tôi ra ngoài ngắm.
Trong sân của bệnh viện, chính là gốc cây hoa mai kia, hoa mai nở thật đẹp, chính là cây có một nhánh bị gió thổi gãy mấy ngày trước.
192.
“Hoa mai thật là đẹp nha.”
“Tôi nhớ rằng em thích hoa quế.”
Giang Lễ vẫn nhớ tôi thích hoa quế, tưởng là anh ấy đã sớm quên rồi.
Không biết là anh ấy vẫn nhớ, lúc ở Giang gia, anh ấy sai người mang đến cho tôi một đĩa bánh quế hoa.
Tôi lúc đó nhìn đĩa bánh hoa quế, trong lòng thấy không ổn chút nào.
Anh ấy chưa từng tới phòng tôi, lần duy nhất đưa tới, chính là đĩa bánh quế hoa kia.
Sau đó tôi không ăn, tôi giận dỗi đem bánh quế hoa cho con mèo lúc đó đại phu nhân nuôi ăn.
Tôi vốn tưởng là anh ấy sẽ tặng thêm gì đó, nhưng kết quả là chỉ có lần đó thôi.
Tôi lúc đó không dám để lộ cho Giang Lễ, rõ ràng trước mặt chỉ nhìn thấy nhị di thái được sủng ái nhất, kết quả chính là nhị di thái phản bội lại mọi người.
193.
“Giang Lễ.”
“Tôi đây.”
“Lúc ở Giang gia, anh vì sao biết tôi chính là bạn chơi cùng lúc trước, nhưng lại đối xử với tôi xa cách lạnh lùng như vậy?”
Tôi nhìn anh ấy, ý đồ muốn nhìn thấu con người anh ấy.
Gió hiu hiu thổi, hoa mai rơi, Giang Lễ thở dài không trả lời.
Anh ấy và Hứa Tri Ngôn không giống nhau, Hứa Tri Ngôn luôn giải thích rõ ràng cho tôi, nhưng Giang Lễ dường như có rất nhiều điều khó nói, rất nhiều bí mật không muốn người khác biết, cho nên tôi không thể đoán được anh ấy.
Cho đến hôm nay, tôi vẫn không biết anh ấy đối với tôi là tâm ý gì:
Là tình cảm của người bạn thời thơ ấu?
Hay là tình nghĩa vợ chồng?
Hoặc là đồng cam cộng khổ thời loạn lạc?
194.
Nếu như cha tôi ngày đó không bị phá sản, tôi cũng sẽ không tương phùng với Giang Lễ.
Giang Lễ sẽ chỉ kết hôn với thanh mai trúc mã đại phu nhân lớn hơn anh ấy 3 tuổi.
Hình như ở bữa tiệc thời thơ ấu trong mấy vị thúc bá, cũng có cha của đại phu nhân.
Tôi quên rồi, nhớ không được, chỉ nhớ cái người lúc tôi còn nhỏ không để tôi bị ướt mưa là Giang Lễ.
195.
“Hoa mai năm nay thật đẹp nha!”
Đáng tiếc tôi không thể nhìn thấy được, mắt của tôi đang mờ dần đi, bệnh trạng của tôi đã đến tình trạng mù rồi, tôi nhìn không rõ đồ vật trước mặt, biến thành trống rỗng, hoàn toàn không có cảm giác an toàn.
Tôi không nhìn thấy Giang Lễ rồi, cũng không đọc được những bức thư kia, cả đời cũng không đọc được…
Anh ấy hiện tại khẳng định đã nhận ra tôi có vẻ không ổn, không biết anh ấy có khóc không.
Người kiên cường như vậy, người giỏi che giấu cảm xúc của bản thân như vậy, người mà ngay cả khi đại phu nhân qua đời cũng không để lộ một chút cảm xúc nào, nhất định sẽ không tùy tiện rơi nước mắt đâu.
Thật đáng tiếc, tôi không thể làm thêm điều gì cho đất nước của mình.
Mà thôi, cuộc sống ngắn ngủi, chói lọi vừa đủ.
197.
Ngày 20 tháng 11.
Bọn họ bố trí tốt toàn cuộc, hôm nay cùng Masada chiến đấu một trận sinh t ử.
Quấn gạc lên mắt tôi xong, Thái Thu bảo tôi ngủ một giấc thật ngon, chờ tin tốt của họ.
Tôi không dám cầu nguyện điều gì cả, tôi đã cầu nguyện một s ú n g b ắ n c h ế t khi á m s á t Sachiko, trong nhà tù tôi hi vọng họ không đến cứu tôi.
Tôi cầu nguyện một cuộc sống an ổn, cầu nguyện mọi việc suôn sẻ, cầu nguyện nhiều như vậy, đều chưa từng…
198.
Tôi nghe thấy tiếng s ú n g ở nơi xa, tựa như quay trở lại Giang gia lúc đó, bấy giờ đại phu nhân vẫn còn, ôn tồn nho nhã thắp nến một mình trông chừng mấy vị di thái chúng tôi, nhị di thái cũng chưa biến thành Sachiko Morimura, tham vọng cũng không lớn như bây giờ, tam di thái ôm tôi ngồi trên ghế sofa, tứ di thái che lỗ tai ngơ ngác một bên.
Lúc đó thật tốt, lúc đó người Nhật chưa xâm lược đất nước tôi, tất cả đều tốt, nếu cần phải nói điều không tốt, chỉ sợ chính là sự lạnh nhạt của Giang Lễ lúc đó thôi.
199.
Mùa đông lạnh nhất, tôi ho ra m á u vài lần.
Ngày thường ban đêm Thái Thu đều ở cùng với tôi, nhưng hôm nay bác sĩ Lí xin nghỉ, nên Thái Thu thay cô ấy phẫu thuật cho bệnh nhân.
Lạnh quá đi thôi, trong phòng vắng vẻ như nước đọng, tôi cảm thấy là tối nay rồi.
Tôi vẫn chưa nghe được tin tức thắng trận của mọi người, tôi vẫn chưa thể c h ế t, tôi ráng chống đỡ thân thể, muốn mở cửa gọi bác sĩ, nhưng m á u của tôi từ trong khoang miệng phun ra từng dòng từng dòng. Trong dạ dày, trong phổi, quặn đau không ngừng.
Xong rồi!
Tôi triệt để kết thúc rồi!
Tôi ở trong đại lao cũng không có hi vọng điều gì, tôi muốn dùng tiếng gõ cửa để thu hút bác sĩ tới, nhưng tôi phát hiện cơ thể mình hoàn toàn không nghe theo sai bảo nữa rồi.
200.
Người c h ế t qua một lần, hà cớ gì lại sợ hãi cái c h ế t?
Không, tôi hẳn là đã c h ế t qua vô số lần rồi.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy, thật là đáng tiếc…
Tôi sống một đời này quá đáng tiếc rồi.
Nhớ lại lúc vừa mới gả vào Giang gia, tôi nhìn thấy mấy vị phu nhân thái thái, vốn cho rằng là một nơi hào môn ân oán cô giành tôi giật, nhưng trong lòng mọi người đều có chút cảm tình.
Tôi không giống đại phu nhân dịu dàng, không giống nhị di thái kiều diễm, không giống tam di thái hoạt bát, càng không giống tứ di thái thông minh.
Tôi là người không có gì đặc biệt, là ngũ di thái bị ép buộc vào đó.
Nhưng ngày đó lại là những ngày vô lo vô nghĩ nhất, sau này tôi được Hứa Tri Ngôn cứu, anh ấy đối với tôi mà nói từ lúc bắt đầu đến kết thúc đều là ân nhân, nếu không là anh ấy cứu tôi một mạng, có lẽ tôi đã… mất mạng xuống suối vàng rồi, lại cũng không thể vì quốc gia mà cống hiến.
Buồn cười là, cũng chưa cống hiến được gì, chẳng qua là góp thêm một phần sức nhỏ thôi.
Đáng hận nhất, vẫn là Sachiko Morimura cái loại hán gian này, thân thế cô ta thực ra cũng đáng thương, không biết sau khi tôi c h ế t cô ta có vui mừng không?
À đúng rồi, tôi còn nói muốn thay Yuzi hỏi xem, tâm ý của Hứa Tri Ngôn đối với cô ấy, xem ra hôm nay không hỏi được rồi.