Sau đó, ta nghe nói tướng quân Lăng Vân chết trong ngục giam, nhưng ta đoán mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Vậy nên, ta đã giúp thập tứ truyền đạt thư hồi âm. Chỉ dựa vào thân muội ấy thì chắc chắn không thể đưa thư đi được.
Mấy năm nay, ta đã đến Mạc Nam rất nhiều lần. Ta còn thử đến sa mạc, hy vọng có thể gặp lại A Tang một lần. Nàng ấy chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của ta, chẳng lẽ là đang trách ta hay sao?
Sức khỏe của phụ hoàng không được như xưa, là do thập tứ hạ độc vào trong nước canh của ông ta. Ta giúp muội ấy che giấu. Người bao che cho kẻ tội đồ là người đáng chết. Dù sao thì, vị phụ thân nào cũng sẽ chết đi.
Ngày hôm ấy, ta giữ chặt tay muội ấy, hỏi muội ấy có thể giúp ta điều tra tung tích của Tang Nhiên hay không. Để đáp lại, ta sẽ nghĩ cách đưa muội ấy về nhà. Muội ấy vẫn luôn muốn quay về Mạc Nam.
Muội ấy đã đồng ý.
Phụ hoàng băng hà.
Hoàng hậu nương nương là người khóc lóc thảm thiết nhất.
Ta không quan tâm bà ta có tình cảm như thế nào với phụ hoàng của ta, cho dù là vì con trai hay là vì trượng phu của bà ta, bà ta đều không nên đυ.ng đến A Tang của ta.
Nhanh, rất nhanh thôi.
Tần Hoài Cẩm tìm ra một thế thân.
Ta không thể gϊếŧ chết hắn, nhưng thánh chỉ nằm trong tay ta.
Điều duy nhất nằm ngoài ý muốn của ta là thập tứ nhảy từ trên thành cao xuống.
Thị nữ của muội ấy đã cứu sống muội ấy.
Nhóm Vệ Chương đã đưa muội ấy đi.
Về phần hiệp ước gì đó, đã bị ta thiêu rụi từ lâu rồi.
Thập tứ muội muội của ta có thể về nhà rồi.
Cuối cùng, ta vẫn phải ngồi lên vị trí mà ta không muốn ngồi chút nào.
A Tang của ta vốn nên là một tiểu hoàng hậu vui vẻ.
Hoàng hậu giờ đã trở thành thái hậu.
Ta nói, ta sẽ chừa một đường sống cho con trai bà ta, nhưng bà ta phải nói cho ta biết mình đã giấu A Tang đi đâu rồi.
Bà ta nói với ta rằng, bà ta đã thiêu rụi thi thể của nàng ấy, không giữ lại toàn thây cho A Tang.
Đáp lại, ta cũng cho bà ta biết một sự thật.
Tần Ánh mới là đứa con mà bà ta sinh hạ sau khi tư thông với thị vệ.
Năm đó, sau khi bà ta sinh hạ thập tứ, tên thị vệ kia mới nói cho bà ta biết rằng đứa con đó là của hắn ta.
Trên thực tế, đứa con mà thị vệ nhắc đến là Tần Ánh, nhưng thái hậu lại cho rằng đó chính là A Tranh.
Tần Ánh chỉ lớn hơn A Tranh một tuổi.
Một năm trước khi sinh hạ Tần Ánh, trong bữa tiệc cung đình, bởi vì thấy không khỏe trong người nên hoàng hậu đã về cung điện trước, nào ngờ lại bị người ta chuốc thuốc mê. Trong lúc mơ mơ màng màng, tên thị vệ kia đã bị đưa vào phòng của bà ta. Sau khi tỉnh lại, bà ta mới nhận ra mình đã bị bỏ thuốc. Lúc này, thị vệ kia đã mất tích, bà ta cũng không thể công khai đi tìm tung tích của thị vệ.