Từ đầu, phụ hoàng đã không muốn giữ lại Mạc Nam.
Ông ta mơ ước binh lính Mạc Nam, mơ ước địa giới Mạc Nam.
Mạc Nam có nhiều trẻ con và cô nương như vậy, sao lại cần một công chúa Đại Cảnh như ta đi làm nữ nhi?
Là phụ hoàng của ta đích thân viết một mật thư. Kể từ lúc bắt đầu, ông ta đã tự mình đặt ra hiệp ước. Cho dù mẫu hậu không cầu xin, ta cũng sẽ bị tiễn đi.
Ông ta muốn làm từ phụ minh quân được người đời ca ngợi, trước lúc lâm chung còn muốn lừa gạt ta, khiến ta tin tưởng rằng ông ta yêu thương ta.
Ta nghĩ, chỉ cần một ngày ta còn sống, ta vĩnh viễn sẽ là nhược điểm của Mạc Nam.
Thật buồn cười. Ta là công chúa Đại Cảnh, vậy mà lại trở thành lý do để Đại Cảnh kiềm chế hoặc là khơi mào chiến tranh với Mạc Nam.
Ta chỉ muốn làm A Huyên và huynh trưởng của ta đánh một trận chiến đáng đánh.
Khoảnh khắc rơi từ thành cao xuống, ta nhìn thấy ngũ huynh và lục huynh đang vội vã đến đây. Ta nhớ mang máng rằng mình từng nằm trên lưng ngũ huynh, làm nũng với huynh ấy: “Ngũ huynh là tốt nhất!”
Ta không quan tâm mọi người nói về ta như thế nào, cũng không quan tâm ai trách cứ ta, ta chỉ không muốn để những người ta yêu thương bị uy hϊếp. Ta có thể là sao chổi, nhưng ta không muốn trở thành gánh nặng.
Tường thành rất cao, nhưng ta không ngờ Kim Phong sẽ đột nhiên xông đến ôm lấy ta.
Ta ngã lên lưng nàng ấy, lúc rơi xuống đất, cảm giác như xương cốt đã vỡ vụn.
A Huyên xông đến bế ta lên, giữa một mớ hỗn loạn ầm ĩ, các ca ca đưa ta quay về Mạc Nam.
Ta mê man không rõ, nhưng ta vẫn luôn nghe thấy A Huyên đang chất vấn ta, vì sao lại không chờ họ.
Ta tỉnh lại, thấy mình đã ở Mạc Nam. A Huyên đang ở bên mép giường. Rất nhiều người nhanh chóng vây quanh mép giường.
Một lần nữa, ta quay về bên cạnh cha mẹ, về đến nơi mà ta thích.
Bát muội không làm ầm ĩ nữa. Mỗi ngày, tiểu cô nương đều ăn vạ bên cạnh ta, hỏi rằng có ai đã làm ta chịu uất ức.
Nghe lục huynh nói, Tần Hoài Ngọc ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Nể tình thân, Tần Hoài Cẩm bị giam trong ngục cả đời với tội danh truyền thánh chỉ giả, mưu quyền soán vị. Chẳng qua là, nghe nói hắn đã chết vào ngày thứ hai bị giam trong tù.
Tần Ánh và mẫu hậu bị giam trong điện Triều Hà suốt đời. Nghe nói, không biết vì sao mà mẫu hậu lại điên rồi, thậm chí còn có một lần, bà ta cầm dao muốn gϊếŧ chết Tần Ánh. Tần Ánh cũng không hề nhu nhược yếu thế, mỗi ngày đều trốn tránh mẫu hậu.
Tần Hoài Ngọc nhờ ngũ huynh mang một lá thư cho ta, nhờ ta lập một bia mộ cho Mạnh Tang Nhiên, lại chôn một đoá hoa hải đường vào trong đó. Về phần điều ước năm xưa, kể từ khi bắt đầu đã bị huỷ diệt, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Ta không thể mãi mãi ở lại Đại Cảnh. Cho dù có chết, ta cũng không muốn chết ở đó.