Bà ta muốn nắm tay người yêu đến bạc đầu, có một trai một gái, phúc lộc song toàn.
Ta là vết nhơ của bà ta. Nhưng ta vẫn đồng ý lời thỉnh cầu của bà ta, xem như hoàn trả công ơn sinh thành và ân tình bà ta đã đưa ta đến Mạc Nam.
Nhưng muốn lục huynh của ta cưới Tần Ánh? Nằm mơ đi.
Kim Phong Ngọc Lộ hiếm khi nói chuyện với ta. Các nàng chỉ làm việc theo khuôn phép. Nhưng ta từng nghe Ngọc Lộ nói với Kim Phong rằng, nàng ấy có người trong lòng, tên là Sở Chiếu, là thị vệ bên người nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử tên Tần Hoài Ngọc.
Ta nhớ rõ huynh ấy. Lúc ta mới trở về, huynh ấy từng nhìn ta với một ánh mắt bi thương. Khi Tần Hoài Cẩm gây sự với ta, huynh ấy còn từng giúp đỡ ta một lần.
Ta có đáng thương không? Ta không cảm thấy mình đáng thương.
Ngọc Lộ rất thận trọng, không dám tiếp cận Sở Chiếu. Kim Phong nói với nàng ấy, phải bạo dạn lên, thích là thích.
Sự nhiệt tình và thẳng thắn của nàng ấy làm ta nhớ đến Ngu Lâm Lang.
Ngu Lâm Lang là nữ nhi của Ngu bá phụ, Ngu bá phụ chính là sứ thần Mạc Nam đã đến đón ta.
Nàng ấy thích A Huyên.
Là người duy nhất không thích ta trong số những người Mạc Nam mà ta quen biết.
Nàng ấy ghét người Đại Cảnh, đương nhiên cũng ghét ta, càng ghét ta hơn khi A Huyên thích ta.
Nhưng nàng ấy thẳng thắn, nhiệt tình, mãi mãi hào phóng thừa nhận tình cảm của chính mình, cũng không lén lút dùng mưu hèn kế bẩn như những cô nương Cảnh Đô.
Sau khi biết ta phải quay về Cảnh Đô, Ngu Lâm Lang còn ngại ngùng đến tìm ta, đứng sau xe ngựa mà hô: “Này, Cảnh Đô không bằng Mạc Nam, cô trở về thì cẩn thận một chút, đừng để ai ức hϊếp đó!”
Nhưng ta không nghe thấy câu thỏ thẻ cuối cùng của nàng ấy, “A Tranh.”
Bệnh tình của phụ hoàng chuyển biến xấu, ta thường xuyên đến thăm ông ta.
Tam hoàng tử vội vàng tranh giành ngôi vị hoàng đế, bởi vì phụ hoàng chần chừ chưa lập thái tử. Cũng chẳng có mấy hoàng tử công chúa thật lòng đến thăm ông ta.
Hiện giờ, ông ta bệnh nguy kịch, mỗi lần ta đến thăm đều bị ông ta giữ lại một lúc lâu. Thậm chí, ông ta còn nhớ lại những chuyện khi ta còn nhỏ.
“Khụ… Khụ… Khụ khụ… Lúc thập tử còn nhỏ… rất xinh đẹp… Nếu không… Nếu không phải vì… đại tư tế nói… nói thập tứ là sao chổi… ta… khụ khụ… thật sự muốn giữ… thập tứ lại… Thập tứ à… Thập tứ…”
Mỗi lần, ta đều yên tĩnh ngồi bên cạnh nghe ông ta nói.
Lý công công còn tưởng rằng ta nhớ tình thân, đến chăm sóc phụ hoàng.
Ta chỉ đang chờ, chờ đến khi thuốc của ta phát huy tác dụng, chờ đến khi ông ta trút hơi thở cuối cùng.
Sau khi ra khỏi điện Minh Tâm, ta chạm mặt Tần Hoài Ngọc.
Vị nhị hoàng huynh kia của ta.
Ta hành lễ qua loa, tính rời khỏi, nhưng huynh ấy lại túm lấy ống tay áo của ta.
“A Tranh.”
“Hoàng huynh có chuyện gì?”
“Muội muốn quay về Mạc Nam không?”