“Sau này không cần phụ hoàng phải giấu diếm nữa, nữ nhi tình nguyện đi hiến tế trời đất.”
“Con biết chuyện hiến tế?”
“Đại Cảnh là quốc gia của A Tranh, A Tranh cũng mong vận mệnh quốc gia được suôn sẻ, đất nước hưng thịnh phồn vinh.”
Lúc nói ra những lời này, ta chỉ hận không thể đâm vào tim mình, nhưng A Huyên của ta không thể chết được, ta muốn đưa chàng ấy về nhà.
Khi rời khỏi, nhân lúc không ai nhìn thấy, ta lén động tay động chân vào chén thuốc của phụ hoàng.
Trong nhà giam, ta nhìn thấy thiếu niên lang mà ta ngày nhớ đêm mong. Đó chính là A Huyên của ta. Chàng râu ria xồm xoàm, nhưng đôi mắt lại sáng bừng lên. Ta thích nhất là đôi mắt của chàng.
“A Huyên.” Ta gọi chàng.
Chàng bỗng ngẩng đầu lên, lê xiềng xích bước về phía ta.
Ta nghe thấy tiếng leng keng do xiềng xích bằng sắt va chạm vào nhau, đau lòng khôn xiết.
A Huyên của ta, chàng không nên bị xích lại như vậy.
“A Tranh, A Tranh, nàng sao rồi, ai đã ức hϊếp nàng?”
“Sao chàng lại đến đây?”
“Có người gửi thư cho ta, nói nàng bị đưa vào quân doanh, ta và Vệ Chương sợ bọn họ ra tay với nàng nên mới muốn gặp để đảm bảo an toàn cho nàng. Nhưng ta còn chưa kịp bước vào trong trại thì đã có người bắt ta lại.”
“Sau đó, mọi chuyện đúng như ta suy đoán, bọn họ ghép tội ta cố ý gây xung đột.”
Bọn họ lừa A Huyên của ta đến đây là vì không muốn cho ta được sống yên ổn.
“Lục huynh cũng đến đây sao? Lục huynh sao rồi?”
“Huynh ấy không sao, bị thương nhẹ, Vệ Trinh đưa huynh ấy đi rồi.”
“A Tranh, ta không sợ chết. Có thể nhìn thấy nàng sống sót, ta đã thấy đủ rồi. Chờ thêm một chút nữa, Vệ Chương sẽ đến đón nàng về nhà.”
“Chàng ngốc thật, A Huyên.” Ta chỉ thấy sống mũi cay xè.
“Đừng khóc, A Tranh, đừng khóc.”
“Chàng dại dột quá! Bọn họ kêu đến là chàng đến! Ta sống không tốt tí nào! Lúc ta vừa mới quay về, cỏ dại trong sân không ai nhổ, còn có móng giò ngấn mỡ trên bàn, ngày nào cũng lấy máu lấy máu, ngay cả một người ta thích cũng không có!” Ta đấm mạnh lên ngực chàng, l*иg ngực chàng cũng kịch liệt phập phồng.
Ta cho chàng xem những vết thương sâu cạn chi chít trên tay, chàng ngẩn người.
“Sao có thể… A Tranh… Đây là ai làm…”
Ta nhón chân lên, kề sát vào tai chàng mà nói, tựa như khi chàng nói chàng thích ta, “Vân Huyên, vậy nên, ta không cho phép chàng chết. Ta muốn chàng và ca ca cùng nhau đến đón ta về nhà.”
Sau đó, ta hôn lên đôi môi chàng.
Ta chuốc thuốc mê lính canh, trong chốc lát, bọn họ sẽ không thể tỉnh dậy được.
Ngoài cửa còn có hai thị nữ đứng canh, là người do ta đích thân chọn. Một người tên Kim Phong, một người tên Ngọc Lộ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ*.
(* Tạm dịch: Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng. Nguyên văn là 金风玉露一相逢,便胜却人间无数. Là một câu thơ trong bài “Thước kiều tiên” của Tần Quán thời Bắc Tống - Liêu.)