Hoàng đế nổi giận, chém đầu đại tư tế, đồng thời ban cho thập tứ công chúa cái tên Tần Tranh.
Nào ngờ khi thập tứ công chúa mở mắt ra, mọi người phát hiện ra đồng tử của công chúa là màu đỏ thẫm. Hoàng đế muốn phong tỏa tin tức, nhưng ngoài đường đã bắt đầu có lời đồn, nói rằng trời giáng thiên tai lũ lụt, dân chạy nạn xuất hiện ở khắp nơi, thậm chí phải cắt đất nhường thành bởi vì thập tứ công chúa là một ngôi sao chổi.
Vậy nên, các quan đại thần dâng sớ cầu xin phế hậu hoặc vứt bỏ thập tứ công chúa. Hoàng đế không nỡ bỏ rơi công chúa, vậy nên đã nhốt công chúa lại trong điện Triều Vận, không cho xuất hiện trước mặt người khác.
Năm công chúa lên 6, Mạc Nam* phái sứ giả đến truyền lời, muốn Đại Cảnh đưa một vị công chúa đến Mạc Nam, giao cho Mạc Nam Vương nuôi dưỡng. Mạc Nam bảo đảm rằng chỉ cần Đại Cảnh không đến xâm phạm, Mạc Nam sẽ không chủ động tấn công Đại Cảnh.
(* Mạc Nam (漠南) là một thuật ngữ địa lý cổ đại, chỉ vùng đất phía Nam sa mạc Gobi và phía Bắc dãy núi Âm Sơn. Ngày nay, khu vực này nằm giữa biên giới Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và Mông Cổ.)
Vì vậy, các phi tần đều rối rít cầu xin, không ai muốn con gái mình bị đưa đi.
Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào thập tứ công chúa vốn không được yêu thích.
Ngay lúc hoàng đế đang phân vân khó xử, hoàng hậu đã quỳ gối trước điện Minh Tâm, tự nguyện xin đưa thập tứ công chúa đến Mạc Nam.
Mạc Nam không quan tâm đến việc công chúa là một sao chổi, cũng không quan tâm đến việc công chúa có đôi mắt màu đỏ, càng không ngại việc công chúa không được yêu thích.
Mạc Nam Vương Hậu chỉ cần một cô con gái. Đối với Đại Cảnh, mất đi thập tứ công chúa, không những có thể may mắn hơn mà còn có thể đổi lấy mấy năm quốc thái dân an.
Dù sao thì sau này sẽ có thêm thập ngũ công chúa, thập lục công chúa kia mà.
Ta chính là thập tứ công chúa kia.
Ta chính là Tần Tranh, là Tần Tranh đã bị mẹ đẻ của mình quỳ xuống, cầu xin đưa ta đến Mạc Nam.
Có người hỏi ta có nhớ Đại Cảnh hay không?
Cũng có người hỏi ta có trách phụ hoàng mẫu hậu nơi xa nghìn dặm hay không?
Không có gì để nhớ nhung, cũng chẳng có gì để oán trách.
Mạc Nam rất tốt.
Ta có thể tuỳ ý chạy trên thảo nguyên, chờ đến hoàng hôn, ta có thể nghe thấy lục huynh gọi, “A Tranh, về nhà ăn cơm thôi.”
Ở nơi này, ta có cha có mẹ, có cô dì chú bác, có huynh đệ tỷ muội. Nơi này không giống như một quốc gia mà lại giống một gia đình.