Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hải Đảo Của Ta Thông Hiện Đại

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nàng nhớ đến lời người già trong thôn nói về việc thu hồn, nhất thời miệng đắng lưỡi khô, càng thêm hoảng sợ.

"Bây giờ tin chị không phải người xấu rồi chứ? Nếu em không biết tự mua thì để chị dẫn em đi mua, hoặc em để lại địa chỉ cho chị?"

"Em, em không, không cần... Cảm ơn chị."

Diệp Ngư có thể cảm nhận được thiện ý của chị gái này đối với mình, nhưng nàng thật sự không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa. Nàng chỉ muốn nhanh chóng tìm được đường về nhà.

"Em không lạnh đâu."

Tang Kỳ nghe xong nhíu mày, đưa tay nắm lấy hai bàn tay của cô bé, lạnh như băng mà còn nói không lạnh.

"Thôi được rồi, em không lấy tiền cũng không lấy quần áo mới, vậy thì mặc áo của chị này. Vừa hay cho em rồi chị có thể mua áo mới mặc."

Dù sao bên trong cô còn có áo len lông cừu, dù lạnh cũng không lạnh đến đâu được. Cùng lắm bị cảm lạnh thì về nhà uống thuốc là khỏi. Cô trực tiếp cởϊ áσ khoác lông vũ của mình ra choàng lên người cô bé. Chiếc áo khoác này dài đến đùi của cô nhưng mặc lên người cô bé lại thành áo dài đến đầu gối, mặc lên có thể không đẹp lắm nhưng giữ ấm mới là quan trọng.

"Em gái, cởi cái giỏ này ra trước đã, nếu không kéo khóa không tiện. Đợi mặc áo xong rồi đeo lại."

Tang Kỳ kéo người, tự mình mặc quần áo cho cô bé. Diệp Ngư từ ban đầu hơi chống cự đến ngạc nhiên vì sự ấm áp của chiếc áo, cuối cùng ngơ ngác như một con rối để người ta mặc áo giúp cho mình.

Đây là loại quần áo gì, tại sao lại ấm áp như vậy?!

Diệp Ngư gần như nghi ngờ đây có phải là tiên cảnh hay không. Chiếc áo khoác nhẹ nhàng bao bọc lấy người lại ấm áp hơn cả ngồi bên bếp lửa.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, Tang Kỳ chỉ cảm thấy trong lòng chua xót. Những năm qua, cô đã giúp đỡ không ít trẻ em có hoàn cảnh khó khăn, nhưng dù có khó khăn đến đâu cũng không đến mức chỉ mặc một chiếc áo mỏng như vậy vào mùa đông. Nhìn đôi bàn tay này, đầy vết chai, không biết đã bắt đầu làm việc nhà từ khi nào.

"Haiz! Tay em bị thương rồi! Có phải bị cua kẹp không? Vết thương lớn như vậy phải khử trùng và bôi thuốc mới được."

Xuất phát từ bản năng của một bác sĩ, Tang Kỳ lập tức mở balo ra. Cô luôn mang theo một số vật dụng xử lý vết thương khẩn cấp bên mình.

Những lọ thủy tinh trong suốt kỳ lạ này không thu hút sự chú ý của Diệp Ngư, hiện tại toàn bộ tâm trí của nàng đều tập trung vào chị gái đang chăm chú xử lý vết thương cho mình.

Chị gái này thật đẹp, đối xử với nàng thật dịu dàng. Bàn tay đang xử lý vết thương cho nàng nhẹ nhàng hết mức, cứ như sợ làm nàng đau vậy. Cảm giác được người khác nâng niu, đối xử cẩn thận như vậy, thật sự khiến người ta vô cùng say mê.

Nàng lớn đến chừng này, ngoài cha mẹ, đại ca và dì Thu, chưa từng có ai quan tâm đến nàng như vậy. Không biết vì sao, nước mắt Diệp Ngư bất giác trào ra.

"Đau lắm sao? Cái này phải khử trùng, em chịu khó một chút sẽ hết đau ngay."

Tang Kỳ còn tưởng nàng đau đến phát khóc, vừa nhẹ nhàng an ủi vừa nhanh chóng khử trùng vết thương trên tay nàng, bôi thuốc rồi dùng gạc băng bó lại.

"Vết thương sâu như vậy, về nhà nhất định không được chạm nước, nếu không sẽ bị viêm nhiễm đấy."

Diệp Ngư vô thức mím môi, người sống ở biển kiếm sống không chạm nước sao mà được. Nàng phải kiếm tiền nuôi gia đình, còn phải nghĩ cách trả nợ.
« Chương TrướcChương Tiếp »