"Tiểu Ngư Nhi, lại đây!"
Tang Kỳ không dừng lại, trực tiếp kéo Diệp Ngư đến khu bán hải sản.
Ở đây có đủ loại hải sản, từ tôm nhỏ, nghêu đến tôm hùm, cua hoàng đế đều có. Còn có các loại hải sản khô và rong biển.
Hai người dừng lại trước một quầy bán cua xanh.
"Ông chủ, cua xanh này bao nhiêu tiền một cân vậy?"
"Một trăm tám mươi một cân! Cô xem cua của tôi đều là cua tươi mới bắt lên. Kích thước chắc chắn là lớn nhất ở khu này, hơn nữa cô sờ thử xem, vỏ cứng thịt chắc, tuyệt đối không phải hàng kém chất lượng!"
Ông chủ khen ngợi cua của mình một hồi, còn nhiệt tình bắt một con ra cho hai người xem kỹ.
Cảm giác đầu tiên của Diệp Ngư là nó rất nhỏ.
Không chỉ con này, những con cua xanh khác trong l*иg cũng rất nhỏ, chưa bằng một nửa kích thước những con cua mà nàng bắt được.
Một trăm tám mươi một cân, là một trăm tám mươi văn tiền sao?
Vậy thì quá đắt rồi...
Tang Kỳ nhéo nhẹ Diệp Ngư, nhướn mày ra hiệu những gì cô nói đều là thật.
"Cô gái? Cô có muốn mua cua xanh này không? Nếu muốn, tôi sẽ giảm giá cho cô một chút?"
"Không cần đâu, thấy hơi nhỏ, chúng tôi đi xem thêm đã."
Tang Kỳ trả lại cua cho ông chủ, kéo Tiểu Ngư Nhi tiếp tục đi về phía trước. Chưa đi được bao xa đã nghe thấy ông chủ lẩm bẩm phía sau rằng cua xanh của ông ta là lớn nhất ở chợ này, chắc chắn họ sẽ quay lại mua.
Cô chỉ cười mà không nói gì, nếu không có cua xanh của Tiểu Ngư Nhi, có lẽ cô thật sự sẽ chọn vài con mang về. Bây giờ đã ăn cua xanh cực phẩm của Tiểu Ngư Nhi rồi, cô không còn để mắt đến mấy loại cua nhỏ đó nữa.
"Thấy chưa, những gì chị nói với em đều là thật. Chất lượng cua của em tốt hơn cua ở đây nhiều, bán ba trăm cũng được. Trừ tiền phẫu thuật và thuốc men còn dư rất nhiều, lát nữa chị sẽ bù tiền cho em, không được từ chối nữa đâu đấy."
Lần này, Diệp Ngư không còn kiên quyết như vậy nữa.
Nàng chỉ không muốn chiếm lợi của người khác, nhưng những gì nàng xứng đáng được nhận, nàng cũng sẽ không ngốc nghếch mà từ chối.
Cua xanh ở đây quả thật kém xa cua của nàng, có thể thấy chị Tang không phải nói quá để giúp nàng.
Tuy nhiên, dù bán được bao nhiêu tiền ở đây thì nàng mang về cũng không dùng được, chi bằng...
Diệp Ngư chớp chớp mắt, nảy ra một ý tưởng, hay là mua chút rau ở đây về cho mẫu thân ăn nhỉ!
Mùa đông, rau cũng không sợ hỏng, mua vài củ cải về có thể ăn được mấy bữa. Hơn nữa, củ cải có mùi nhẹ, cũng không sợ bị ai phát hiện.
Nàng càng nghĩ càng thấy thích thú, dứt khoát không đi nữa, kéo tay Tang Kỳ, chỉ vào quầy bán củ cải, ra hiệu muốn qua đó.
"Em muốn mua rau sao?"
Diệp Ngư gật đầu lia lịa.
Tang Kỳ ngẩn người, chợt hiểu ra. Đúng rồi, trên đảo xa xôi hẻo lánh làm gì có rau ngon mà ăn, quả thật nên mua chút rau tươi về.
"Vậy đi thôi, mua rau trước đã. Đúng rồi, có muốn mua thêm chút thịt không? Vừa nãy lúc vào chị thấy thịt bò khá ngon, lát nữa chúng ta mua một ít nhé?"
Thịt bò!
Diệp Ngư tức khắc nghẹt thở.
Mặc dù vịnh Bạch Thủy nơi nàng sống là vùng ven biển, không có nhiều đất canh tác, cũng không cấm gϊếŧ bò. Nhưng bò vẫn là một loại gia súc rất quý giá, không dễ gì có người gϊếŧ thịt. Đừng nói là ăn thịt bò, cả đời nàng còn chưa từng chạm vào lông bò một lần.
Vậy, bây giờ có nên mua không?
Nàng hơi do dự, chủ yếu là không biết giá thịt, sợ mình không mua nổi lại để chị Tang phải trả thêm.
Tang Kỳ thấy nàng do dự, còn tưởng là chưa ăn bao giờ nên mới lưỡng lự, bèn nói thêm về hương vị và lợi ích của thịt bò.
Những điều khác Diệp Ngư không nhớ lắm, chỉ nhớ kỹ một câu.
Thịt bò giàu dinh dưỡng, có thể bổ khí huyết, kiện tỳ vị và giúp xương cốt chắc khỏe, rất bổ dưỡng!
Tóm lại là một câu, đồ tốt, nàng muốn mua!