Chương 23

Lúc này, cửa bên kia lại mở ra, Tang Kỳ cũng ngồi vào. Nhìn thấy mắt Diệp Ngư đỏ hoe, cô lập tức hiểu ra vừa rồi mình chưa giải thích rõ ràng đã làm cô bé sợ hãi, vội vàng xoa đầu nàng xin lỗi.

"Tiểu Ngư Nhi đừng sợ, đây chỉ là một chiếc xe hơi, một phương tiện giao thông thôi. Dây an toàn này chỉ cần ấn vào đây là có thể mở ra, cửa cũng chỉ cần kéo một cái là mở được."

Cô làm mẫu, Diệp Ngư chăm chú nhìn, ghi nhớ trong lòng. Sau khi biết chiếc hộp này không có gì nguy hiểm, tiểu cô nương cũng thả lỏng.

Lúc này, Tang Kỳ không vội lái xe mà nắm lấy tay Diệp Ngư, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, trên đường đến bệnh viện sẽ đi qua nhà chị. Chị muốn đưa em về nhà chị tắm rửa sơ qua và thay quần áo, được không?"

Không phải cô chê bai cách ăn mặc của Tiểu Ngư Nhi, chỉ là tóc cô bé bây giờ rối bù, người ngợm cũng không sạch sẽ lắm, còn có đôi dép cỏ trên chân, nhìn thế nào cũng không hợp với thời đại này.

Bệnh viện Hải Hồng là bệnh viện tốt nhất trên đảo Hải Hoa, có rất nhiều người ra vào. Bản thân vết bớt đỏ trên mặt nàng đã rất nổi bật, sợ gặp phải người lắm lời nhìn thấy cách ăn mặc của cô bé sẽ nói những lời không hay.

Vừa rồi ở bến tàu, những người đó chỉ nhìn thoáng qua đã khiến cô bé căng thẳng không thoải mái, người ở bệnh viện còn đông hơn, tắm rửa sạch sẽ một chút sẽ không khiến cô bé quá gây chú ý.

Tang Kỳ giải thích một hồi, Tiểu Ngư Nhi cũng hiểu ý của cô, sống mũi bỗng nhiên cay cay. Ngoài cha mẹ và đại ca, không còn ai khác quan tâm đến cảm xúc của nàng như vậy.

Nàng thật sự không muốn bị nhiều người nhìn chằm chằm đến thế nên gật đầu đồng ý.

Xe nhanh chóng rời khỏi bến tàu, hướng về phía nhà họ Tang.

Lúc đầu, Diệp Ngư còn căng thẳng nắm chặt ghế, nhưng sau khi thích nghi một lúc, thấy xe rất êm ái, nàng mới dám mạnh dạn nhìn ra ngoài.

Chiếc hộp này thật tốt, không có người ngoài, lại có thứ che chắn bên trong, nàng có thể yên tâm quan sát bên ngoài mà không sợ ánh mắt của người khác.

"Chị ơi, đó là gì vậy?"

Tang Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua rồi trả lời: "Đó là đèn đường, mỗi tối khoảng sáu bảy giờ sẽ sáng lên, để mọi người đi lại ban đêm không bị ảnh hưởng."

Đèn đường...

Trong nhận thức của Diệp Ngư, chiếc đèn sáng nhất là chiếc đèn l*иg lớn treo trước cửa nhà lý chính vào dịp Tết.

Đèn đường treo cao như vậy, buổi tối có thể nhìn thấy không?

Trong lòng nghĩ vậy nhưng nàng không hỏi ra. Nàng mơ hồ cảm thấy đèn đường ở đây chắc không giống loại đèn l*иg ở quê nàng.

Trong xe chỉ có hai người, rốt cuộc Diệp Ngư cũng hoạt bát hơn một chút, trên đường đi hỏi rất nhiều. Tang Kỳ đều kiên nhẫn trả lời từng câu một, còn chủ động giải thích nhiều kiến thức thông thường ở đây, ví dụ như băng qua đường và đi trên vỉa hè.

Tất nhiên, những điều này Diệp Ngư không hiểu lắm.

Hai người vừa trò chuyện vừa nhanh chóng đến sân nhà họ Tang.

Lúc này, vợ chồng Tang Kỳ đã mang cua đi biếu, Tang Minh thức cả đêm vẽ thiết kế cũng đang ngủ, trong nhà yên tĩnh.

"Nào, Tiểu Ngư Nhi mau vào đi."

Diệp Ngư do dự, gần như viết lên mặt chữ "Em không muốn làm bẩn bên trong".

Ngôi nhà này hoàn hảo đến mức vượt quá sức tưởng tượng của nàng, sân vườn đẹp mà còn rộng lớn nữa! Có cây, có hoa, có cỏ, còn có cả suối nước...

Ngôi nhà giàu có nhất mà nàng từng thấy cũng không đẹp bằng ngôi nhà này.

Đã đến cửa rồi, Tang Kỳ sẽ không để nàng chạy mất, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong.

Tầng một có phòng khách và phòng tắm, nhưng phòng tắm là vòi sen. Tang Kỳ sợ cô bé không biết sử dụng vòi sen nên trực tiếp đưa nàng vào phòng mình, xả nước vào bồn tắm cho nàng tắm.

Bồn tắm trắng tinh, cửa kính lớn sáng bóng, vòi nước tự chảy nước nóng, còn có chiếc gương soi rõ người, tất cả đều kí©h thí©ɧ thần kinh của Diệp Ngư.

Nàng, nàng nhất định đã đến nơi ở của thần tiên rồi…