Chương 21

Thấy nàng còn định cởϊ áσ khoác trên người ra, Tang Kỳ vội vàng ngăn lại: "Được rồi, được rồi, những thứ này chị nhận lại, áo khoác em cứ mặc đi."

Để nàng yên tâm mặc áo khoác, Tang Kỳ kể cho Tiểu Ngư Nhi nghe về đánh giá của nhà cô về món cua hôm qua.

"Chị thật sự không lừa em, cua của em đáng giá từng đó tiền, hôm qua còn trả thiếu đấy. Chiếc áo khoác này là mẹ chị đặc biệt dặn chị mua để bù cho em, nếu em không nhận thì chị đưa tiền mặt cho em được không? Em xem, em không muốn chiếm lợi của chị, thì chúng ta cũng không thể để em chịu thiệt chứ?"

Diệp Ngư mím môi, không kiên quyết cởϊ áσ khoác ra nữa.

Tiền ở đây, nàng mang về cũng không dùng được, nhưng áo khoác có thể mặc, như vậy buổi tối nàng sẽ không phải lo lắng sẽ lấy mất áo khoác của mẫu thân nữa.

Thì ra cua mà nàng bắt được, chị gái và gia đình chị ấy thật sự thích...

Mắt Diệp Ngư sáng lên, lập tức mở giỏ ra, ôm đến trước mặt Tang Kỳ như khoe kho báu.

"Chị ơi em còn nữa, tặng chị!"

Mắt Tang Kỳ mở to, cô không nhìn nhầm chứ, trong giỏ có mấy con cua thậm chí còn to hơn cả những con cô mua hôm qua!

Cô bé này đi biển ở đâu vậy? Trên đảo Tiểu Vân còn có nguồn tài nguyên tuyệt vời như vậy ư?

Mặc dù trong lòng ngạc nhiên, Tang Kỳ cũng không hỏi ra. Dù sao đây cũng là thứ người ta dùng để nuôi sống gia đình, chắc chắn là một nơi rất bí mật.

"Tiểu Ngư Nhi, chị muốn mua hết cua và ốc trong giỏ này, em có thể bán cho chị không?"

Diệp Ngư lắc đầu kiên quyết: "Không bán, chỉ tặng thôi!"

Tang Kỳ bật cười, cô bé này thật đáng yêu, ngay cả sự bướng bỉnh này cũng rất đáng yêu.

"Được, vậy chị nhận, coi như tiền thuốc men cho em. Chị đưa em đi chữa tật nói ngọng nhé?"

!

Hơi thở của Diệp Ngư thoắt cái trở nên gấp gáp.

Nàng mạo hiểm quay lại đây một lần nữa, không phải là vì muốn chữa khỏi tật nói ngọng và vết bớt trên mặt hay sao.

Bây giờ cơ hội ngay trước mắt, chỉ còn xem nàng có đủ can đảm hay không. Dù sao, để chữa trị tật nói ngọng, nàng phải rời khỏi hòn đảo nhỏ này.

Mọi thứ ở đây đều đầy rẫy những điều chưa biết, nếu rời khỏi hòn đảo này cũng có nghĩa là cách xa con đường về nhà của mình hơn, Diệp Ngư không khỏi có phần lo lắng.

Tang Kỳ còn tưởng nàng sợ phẫu thuật, vội vàng nắm lấy tay nàng dỗ dành.

"Em yên tâm, chỉ hơi đau một chút thôi, nhẹ nhàng hơn nhiều so với vết thương trên tay em. Sau khi phẫu thuật xong, có thể mấy ngày sẽ không nói chuyện được, chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, chịu đựng vài ngày là được. Đến lúc đó em sẽ nói chuyện giống như mọi người rồi."

Diệp Ngư rất động lòng, sắp gật đầu thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.

"Phẫu, phẫu thuật... mất nhiều thời gian không?"

"Không lâu, nửa tiếng là xong, yên tâm đi!"

Nửa tiếng, Diệp Ngư không biết là bao lâu, chỉ có thể ước chừng bằng nửa canh giờ. Tính như vậy thì quả thật không lâu. Sau khi phẫu thuật xong, nàng trở về nhà cũng không chậm trễ bao nhiêu.

Vì vậy, nàng gật đầu rất chắc chắn.

"Em làm!"

Tang Kỳ vui mừng khôn xiết, lập tức xách một đống đồ đạc kéo nàng ra khỏi rừng.

Thực ra đảo Tiểu Vân cách bờ biển hơi xa, nhưng đây là nơi những người yêu thích đi biển thích đến nhất, thường có thuyền nhỏ qua lại chở khách.

Diệp Ngư ngơ ngác theo Tang Kỳ lên thuyền nhỏ, hai mắt dường như không đủ để ngắm nhìn.

Chiếc thuyền này đẹp quá!

Vỏ ngoài màu xanh biển, không giống như làm bằng gỗ, sờ vào lạnh và cứng. Hơn nữa, chiếc thuyền này không có mái che, cũng không có mái chèo, chẳng lẽ người lái thuyền dùng sào để đẩy?

Trong lúc cô bé còn đang nghi hoặc, trên thuyền đã có khá nhiều người, chỉ nghe thấy một tiếng ầm ầm lớn, thuyền nhanh chóng chạy ra ngoài.

"A!"

Diệp Ngư sợ hãi, cả người chui vào lòng Tang Kỳ.