Chương 19

Nàng vừa nhặt lên đã nghe thấy hai người phía trước kêu lên.

"Ôi chao! Cua to quá!"

Hai người mặc quần áo kỳ lạ, còn che mặt nhanh chóng vây quanh Diệp Ngư.

"Cô bé giỏi quá! Bắt được con cua to như vậy ở đâu thế?"

Hai dì hào hứng này là những người yêu thích việc đi biển, bọn họ luôn đến sớm để bắt hải sản nhưng chưa bao giờ bắt được cua xanh lớn như vậy.

Hai người là dân địa phương, từ nhỏ đã ăn hải sản lớn lên, liếc mắt một cái đã nhận ra con cua xanh trên tay cô bé có chất lượng tốt như thế nào.

"Cô bé, có bán cua này không? Dì có thể mua với giá ba trăm một cân."

"Tôi cũng muốn mua! Cô bé, trong giỏ của cháu còn mấy con cua nữa? Chúng tôi muốn mua hết!"

Hai người dì vây quanh Diệp Ngư, háo hức muốn xem giỏ của nàng. Diệp Ngư lo lắng không nói nên lời, nàng hoàn toàn không muốn bán, tiền bán ở đây cũng không thể dùng ở huyện, bán cũng vô ích. Nhưng nàng mở miệng lại không biết nên từ chối như thế nào, lo lắng đến nỗi toát cả mồ hôi.

"A! Tiểu Ngư Nhi!"

Nghe thấy giọng nói kích động này, Diệp Ngư vội quay đầu lại. Nàng nhận ra ngay người đang xách túi lớn túi nhỏ chạy về phía mình chính là chị gái tốt bụng đó.

"Chị!"

Nụ cười trên mặt nàng cực kỳ chân thành, Tang Kỳ có thể thấy nàng thật sự vui mừng khi gặp mình.

Cô bé này thật đáng yêu.

"Dì Tô, dì Miêu, đây là bạn của cháu, Tiểu Ngư Nhi, nhà cháu đã đặt hết cua của em ấy rồi, xin lỗi ạ."

Tang Kỳ chào hỏi rồi kéo khẩu trang xuống, hai dì mới nhận ra đó là bác sĩ Tang của bệnh viện Hải Hồng.

Mọi người đều quen biết nhau, họ cũng thấy cô bé trước mặt và bác sĩ Tang quen biết nhau, nên đương nhiên không tiện tranh giành nữa.

Mặc dù không mua được rất tiếc, nhưng con cua xanh lớn này đã khích lệ bọn họ. Nếu cô bé này có thể bắt được cua xanh lớn như vậy, chứng tỏ trên đảo vẫn còn, họ cũng phải đi tìm thêm!

Hai người nhanh chóng rời đi, Tang Kỳ mới kéo Diệp Ngư tìm một chỗ ngồi xuống.

"Chiếc áo khoác chị cho em hôm qua đâu, sao không mặc? Lạnh như vậy mà!"

Tay lạnh như đá, thật khiến người ta đau lòng.

Tang Kỳ vừa hỏi vừa lấy ra một chiếc áo khoác lông vũ mới mua hôm nay, màu xám không quá sặc sỡ, vì cô nghĩ Diệp Ngư thường xuyên làm việc, sợ em ấy không nỡ mặc màu sắc đẹp.

"Đến thử xem, cái này chị mới mua hôm nay, chắc là vừa cỡ em. Quần áo mua về là để mặc, em đừng tiếc nhé."

Diệp Ngư ngơ ngác, chưa kịp phản ứng đã bị mặc vào chiếc áo khoác lông vũ mới.

Thật ấm áp...

"Chị..."

Tại sao lại có người đối xử tốt với nàng như vậy?

"Tiểu Ngư Nhi, em lên đảo từ đâu vậy? Hôm nay thủy triều chưa xuống thì chị đã đợi em ở bến tàu, đợi mấy tiếng đồng hồ không thấy em, suýt nữa thì bỏ cuộc về rồi. Vừa rồi nếu không nghe thấy hai dì kia nói tới cua xanh, chắc chị đã bỏ lỡ em rồi."

Diệp Ngư vừa định trả lời, Tang Kỳ lại nhớ ra một chuyện, tiếp tục nói.

"Đúng rồi! Để chị xem vết thương trên tay em. Hôm qua về nhà không chạm nước chứ? Chị có mang thuốc theo, bôi lại cho em một lần nữa."

Cô nhanh chóng lấy ra một đống bông tẩm cồn, gạc và thuốc từ trong túi. Khi kéo tay Tiểu Ngư Nhi lên, cô cảm thấy cô bé hơi rụt rè, còn tưởng là sợ đau.

"Tiểu Ngư Nhi ngoan nào, vết thương này phải thay thuốc thường xuyên mới..."

Lời còn chưa dứt, Tang Kỳ đã sững sờ.

Miếng gạc băng bó hôm qua vẫn còn đó, chỉ là đã trở nên bẩn thỉu, không cần nhìn cũng biết cô bé này bị thương nhưng vẫn phải làm việc nhiều.

Nhìn miếng gạc đã có thể tưởng tượng vết thương không tốt lắm.

Tang Kỳ im lặng, tháo từng lớp gạc ra. Khi nhìn thấy vết thương trắng bệch sưng tấy, mắt cô đỏ hoe.

Phải đau cỡ nào chứ…