Chương 12

Diệp Ngư mua năm cân gạo kê ba văn một cân, một cân cao lương và một cân đậu, còn lại mười ba văn nàng không dùng nữa, định trả cho thím Phúc Hoa trước.

Trong đầu tiểu cô nương toàn suy nghĩ về tiền bạc và lương thực, mãi đến khi gần tới nhà mới nhớ lại trải nghiệm kỳ diệu hôm nay. Tuy nhiên, nàng vẫn chưa có thời gian để nói rõ với mẫu thân, bởi vì nước sạch trong nhà đã cạn, nàng phải đến thôn lấy nước về.

Hòn đảo nhỏ mà gia đình nàng đang ở không lớn, may mắn là có một ngọn đồi nhỏ để chắn gió và dựa vào, bình thường cũng có thể kiếm củi và rau dại. Điều duy nhất không tốt là không có nước sạch, muốn ăn uống phải về thôn lấy.

Diệp Ngư không thấy phiền phức, chỉ chán ghét mỗi lần về thôn luôn gặp phải một hai người khó chịu, luôn nói những lời khó hiểu khiến cả ngày nàng không vui.

Một mình nàng lặng lẽ làm sạch thùng nước, đang chuẩn bị cởi dây thừng trên bè gỗ để chèo đi thì thấy mẫu thân đuổi theo.

"Ngư Nhi à..."

Nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của mẫu thân, trong lòng Diệp Ngư đã hiểu ra vài phần. Chắc lại muốn mình đi thăm ông bà nội đây mà.

...

Một chữ "hiếu" đè nặng trên đầu, dù bị trưởng bối mắng chửi đuổi đi cũng vẫn không thể thoát khỏi nó.

Bây giờ phụ thân không rõ tung tích, ông bà nội lại lớn tuổi, suy nghĩ của mẫu thân cũng không phải là quá đáng, nhưng Diệp Ngư không thể dễ dàng đồng ý.

Có lẽ nàng là một người khác biệt, vì nàng không có chút hiếu thảo nào với ông bà nội. Tuy nhiên, để không làm mẫu thân buồn, nàng vẫn gật đầu.

"Con sẽ, đi xem..."

Nhìn trộm từ ngoài hàng rào cũng là xem, dù sao mẫu thân không biết.

Diệp Ngư mang theo thùng nước của nhà, lắc lư chèo thuyền, chậm rãi tiến gần đến thôn. Lúc này mặt trời sắp lặn, thôn dân đi đánh cá cũng lần lượt trở về. Trên bãi biển, nàng gặp vài nhóm người.

Có điều những chú bác đó không có ác ý với nàng, nhiều nhất chỉ là thấy xui xẻo nên tránh xa một chút. Nàng rất biết ý, không đi đường lớn vào thôn mà đi vòng qua bãi biển, xuyên qua rừng cọ bên thôn.

Ra khỏi rừng cọ không xa là nhà dì Thu, đi thêm một đoạn nữa là gặp con suối nhỏ, nước sạch mà nhà nàng thường dùng đều lấy ở đó.

Diệp Ngư lấy ra hai cân gạo kê từ trong thùng, định nhân tiện trả lại.

Thực ra, ngư dân sống ở biển dù nghèo nhưng không đến nỗi bị đói. Dù sao biển cả có nhiều kho báu, mỗi lần thủy triều lên xuống đều mang đến nhiều hải sản, chỉ cần không quá lười biếng thì cuộc sống vẫn có thể tiếp tục. Nếu không phải vì cơn bão vừa rồi, nhà nàng cũng sẽ không đến nỗi thiếu lương thực.

Lúc trước mượn dì Thu một cân rưỡi gạo kê, mình trả lại hai cân, mẹ chồng của dì ấy chắc cũng không nói gì được.

Diệp Ngư đến gần cửa định gõ, đột nhiên nghe thấy tiếng mắng chửi chói tai vang lên từ bên trong.

"Chỉ là bảo ngươi tiện tay giặt giúp Như Nương bộ quần áo thôi mà thái độ của ngươi như thế à?! Có ai làm chị dâu như ngươi không?! Cả ngày ở nhà ăn không ngồi rồi lại chẳng đẻ được một cái trứng, cũng chỉ có nhà ta mới chịu đựng được ngươi!"

Nghe những lời này thật khó chịu, Diệp Ngư không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

"Dì Thu..."

Nghe thấy giọng nói của Diệp Ngư, Liên Thu đang ngồi giặt quần áo ngơ ngác ngẩng đầu lên. Trông dì ấy vẫn ổn, bị mắng cả buổi cũng không sao, thậm chí mắt cũng không đỏ.

"Tiểu Ngư, sao con lại đến đây?"

Liên Thu vừa hỏi xong đã bị mẹ chồng đẩy mạnh từ phía sau.

"Mù à, người ta đến trả gạo chứ gì."

Thạch thị sa sầm mặt mày, giật lấy túi vải trong tay Diệp Ngư, ước lượng trọng lượng, sắc mặt mới khá hơn một chút, nhưng nói chuyện vẫn rất khó nghe.

"Diệp nha đầu, sau này không có việc gì thì đừng đến nhà ta nữa. Gạo nhà người khác đều không phải tự nhiên mà có, nói mượn là mượn, ai biết sau này có trả được hay không."