Chương 6: Không Giới Hạn

Trước kỳ nghỉ, Phó Sảng tham gia họp đội cổ vũ bóng rổ, cô được nhận hai bộ đồng phục cổ động mới.

Tân sinh viên được tuyển vào đội cổ vũ vừa lúc thay thế cho những sinh viên năm tư rời đi. Nhìn chung trên dưới đội cổ vũ đều là những cô gái có chiều cao và vóc dáng gần giống nhau, bọn họ đều sở hữu cân nặng trên dưới 50kg, cao 1m67, chân dài, ngực nở và một khuôn mặt xinh đẹp.

Phó Sảng là người có vóc dáng phù hợp nhất với yêu cầu này trong các số tân sinh viên. Sau khi mặc đồng phục của đội cổ vũ, điều dễ nhận thấy trên cơ thể là tỷ lệ eo và mông. Sau đợt huấn luyện quân sự, cô cố ý mặc quần áo tay dài nhằm để màu da trở về như ban đầu, bất kể là khuôn mặt hay dáng người đều khôi phục lại vẻ trắng trẻo như ngày trước.

Tiếp đến là tập luyện, một nhóm nữ sinh không lo thay quần áo mà cầm theo bông tua cổ vũ đến sân bóng rổ ngoài trời bên cạnh để xem mọi người tập luyện.

Đội bóng rổ tập luyện trong trường, Phó Sảng ngồi xem trên bậc thềm, cô ngửa cổ uống nước khoáng với các nữ sinh trong đội cổ vũ, đưa mắt nhìn người nào đó đang đứng phía xa trên sân bóng rổ.

Nhiều năm rồi, cuối cùng Phó Sảng lại ngồi xem Trần Duy Lặc chơi bóng rổ một lần nữa. Anh vẫn rất hiên ngang, từ tà áo đung đưa trong gió cho đến những giọt mồ hôi chảy xuống, Phó Sảng đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Cô uống rất nhiều nước mà vẫn cảm thấy cổ mình khát khô, ánh mắt bất giác nhìn theo bóng dáng tự nhiên của anh.

Trên bậc thềm không chỉ có đội cổ vũ mà còn có những nữ sinh khác đến xem bóng rổ. Bọn họ ríu rít trò chuyện, ánh mắt mỗi người nhìn chằm chằm về một hướng.

“Phó Sảng, cậu khát lắm hả?” Chu Giai Giai cùng lớp hỏi cô.

Chu Giai Giai cũng giống Phó Sảng, từ cấp ba đã tham gia vào đội cổ vũ nên có nền tảng rất tốt và đã được chọn vào đội cổ vũ.

Phó Sảng lau vết nước còn đọng lại trên khóe miệng, vẫn nhìn về sân thể thao: “Uống nước có lợi cho quá trình trao đổi chất.”

Chu Giai Giai lẩm bẩm: “Thảo nào cậu gầy như vậy.”

Cô ấy ôm mặt chống lên đùi cười: “Phó Sảng, sao cậu lại tham gia đội cổ vũ?”

Phó Sảng vân vê chai nước khoáng trong tay: “Đàn chị Hoàng Nhiên mời tớ tham gia.”

Chu Giai Giai nhìn cô: “Thật sao? Tớ còn tưởng cậu cũng giống tớ, tới đây để tìm bạn trai.”

Cô ấy lại lẩm bẩm trong miệng: “Trong lớp chúng ta không có ai nam tính cả.”

Phó Sảng lại không nghĩ như vậy: “Đào Đào rất tốt, Dương Quang cũng rất thú vị.”

Chu Giai Giai ồ một tiếng: “Đào Đào giống bạn thân khác phái hơn, cậu ấy có thể hòa đồng với tất cả mọi người trong lớp, nhưng mà kỹ năng lãnh đạo của cậu ấy rất tốt.”

Trong lúc hai người trò chuyện, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng hét ngọt ngào. Mấy nữ sinh ngồi trên bậc thềm thì thầm to nhỏ rồi cùng nhìn qua phía này.

Một nữ sinh xinh đẹp không biết từ đâu đi tới, mái tóc dài bồng bềnh, bây giờ đã gần đến tháng 10 rồi mà cô ấy còn mặc ít hơn cả đội cổ vũ của họ, áo sát nách quần short phối với chiếc túi hàng hiệu thời thượng đeo trước ngực, vẫy tay về phía sân bóng rổ.

“Trần Duy Lặc!”



Trần Duy Lặc vừa ghi điểm, sau khi gót chân chạm đất, anh lau mồ hôi theo thói quen và nhìn về phía bậc thềm. Mục tiêu quá dễ phát hiện, anh vừa liếc qua đã thấy.

Lục Dư đang chuyền bóng, anh ta đưa mắt nhìn ra phía sau rồi vẫy tay kêu người trong đội dừng lại: “Mọi người nghỉ ngơi một lúc đi.”

Cả đội vang lên một tràng cười ồ.

Trên trán Trần Duy Lặc lấm tấm mồ hôi, anh cầm chai nước dưới đất lên từ từ đi về phía đó, ánh mắt lướt qua đội cổ vũ trên bậc thềm.

“Trần Duy Lặc!”

Trần Duy Lặc thấy Phó Sảng đang cúi đầu chơi điện thoại, anh thôi không nhìn nữa mà nhíu mày nhìn Nghiêm Diệc Vân trước mặt.

Từ khi nghỉ hè, đã mấy tháng Nghiêm Diệc Vân không đứng đối diện với Trần Duy Lặc như vậy. Bình thường mỗi khi cô ta tình cờ gặp anh, hai người chỉ nhìn lướt qua nhau rồi đi.

Mặc dù Nghiêm Diệc Vân nóng tính, nhưng cô ta vẫn không thể chịu nổi sự lạnh nhạt của Trần Duy Lặc. Khi đi ngang qua sân bóng rổ nhìn thấy mấy nữ sinh mới nhập học, cô ta cảm thấy không cam lòng.

Cô ta theo đuổi Trần Duy Lặc, bỏ hết sĩ diện mới có thể theo đuổi được anh. Trước kỳ nghỉ hai người cãi nhau một trận rồi chia tay, cô ta luôn cho rằng lần này Trần Duy Lặc sẽ dỗ dành cô ta rồi cả hai cùng làm hòa, nhưng mà trên thực tế thì anh vẫn vui vẻ phóng khoáng, còn bỏ quên cô ta tận chín tầng mây.

“Có chuyện gì vậy?” Anh vẫn uống nước.

Nghiêm Diệc Vân nhìn nhóm nữ sinh, tiến tới gần thân thể nóng hầm hập của anh: “Em có chuyện muốn nói với anh, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”

Yết hầu của Trần Duy Lặc lăn lăn, anh đưa ngón tay cái chỉ về phía sau: “Anh còn phải tập luyện.”

Nghiêm Diệc Vẫn rất giỏi làm nũng, cô ta kéo cánh tay anh lẩm bẩm: “Anh đừng như vậy mà, em sai rồi được chưa? Cùng lắm thì em đợi anh một lúc.”

Lục Dư nhìn thấy Phó Sảng trong đám đông, hôm nay cô cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp ngồi trên bậc thềm chơi điện thoại, hoàn toàn không phát hiện ra anh chạy đến.

“Phó Sảng.”

Phó Sảng ngẩng đầu, cười với Lục Dư mồ hôi đầy người: “Chơi rất hay.”

Lục Dư sờ mũi, hơi tự hào: “Đương nhiên rồi, anh là trung phong mà.”

Phó Sảng biết trước giờ Trần Duy Lặc luôn chơi ở vị trí tiền phong phụ, chuyên tấn công ở khu vực bảng rổ.

Mắt cô vẫn nhìn Lục Dư nhưng tai lại vô tình nghe ngóng xung quanh.

Sinh viên năm nhất có thể không biết cô gái kia là ai nhưng sinh viên năm hai trở đi không ai là không biết Nghiêm Diệc Vân – hoa khôi khoa tiếng anh.



“Không phải đã chia tay rồi sao? Lại làm lành rồi hả?” Một đám người phía dưới bàn tán.

“Chia tay rồi làm lành là chuyện bình thường, hơn nữa Nghiêm Diệc Vân rất giỏi giả vờ.” Họ đang thì thầm tán gẫu.

“Cô ta có kỹ năng giả vờ đấy, không phải Trần Duy Lặc rất cam chịu dáng vẻ đó của cậu ta sao?”



Trong âm thanh bàn chuyện ấy, Phó Sảng chợt nhớ lại Nhị Trung. Khi ấy cô ngồi ăn vặt với Lưu Mẫn trên bậc thềm. Mặc dù cười đùa thái quá nhưng liếc nhìn Trần Duy Lặc đều phải che giấu cảm xúc, nhưng nữ sinh đứng dưới bậc thềm lại rất tự nhiên thoải mái khua tay cổ vũ nam sinh trong mắt mình.

Rất nhiều lần Phó Sảng hi vọng, người đứng dưới bậc thềm đó là cô.

Nhiều năm trôi qua, Phó Sảng mới hiểu ra rằng từ trước đến nay Trần Duy Lặc chưa từng thay đổi gu bạn gái, Nghiêm Diệc Vân này với hoa khôi anh yêu thời cấp ba đều nhìn từa tựa nhau.

Trần Duy Lặc bỏ tay ra, nhìn vẻ mặt cầu xin của Nghiêm Diệc Vân, lần nào cũng là dáng vẻ này.

“Tùy em.”

Anh quay đầu, nhìn thấy Lục Dư đang nói chuyện với Phó Sảng, trên mặt cô ngập ý cười, mỗi lần cô nói chuyện với người khác cũng là vẻ mặt này.

Phó Sảng kéo váy ngắn của mình, đứng lên cúi người đeo túi xách rồi nói với Lục Dư: “Vậy được rồi, hai chúng ta hẹn đi xem phim sau khi nghỉ Quốc Khánh nhé.”

Chu Giai Giai thấy Phó Sảng đứng dậy rời đi, cô ấy cũng lấy túi đi sau lưng cô.

Lục Dư trả lời từ phía sau, nhìn hai chân trắng eo thon của cô mà haizz một tiếng.

Bình thường Phó Sảng ít khi mặc như vầy, bình thường cô luôn mang đến cho người khác cảm giác ngoan hiền. Hôm nay lại mặc quần áo bó sát người, khiến người khác cảm thấy vô cùng hoạt bát lại có cảm giác ngọt ngào, quyến rũ.

Trần Duy Lặc vừa bước tới, Phó Sảng liền đi, cô không chào hỏi anh. Anh nhìn sang, Phó Sảng đang ném chai nước khoáng rỗng vào thùng rác ở đằng xa, một phát vào luôn.

“Hai người đang nói gì vậy?”

Lục Dư vỗ tay kêu mọi người tiếp tục tập luyện, cười với Trần Duy Lặc: “Tao hẹn với Phó Sảng đi xem phim sau kỳ nghỉ Quốc Khánh.”

Trần Duy Lặc chau mày: “Mày thân với em ấy từ khi nào vậy?”

Lục Dư đập bóng, khó hiểu nói: “Phó Sảng này cũng không phải là cô gái nhút nhát nhỉ.”

Quả thật cô không phải là người nhút nhát, thoải mái kết bạn, có sao nói vậy.

Trần Duy Lặc nhìn theo hướng cô rời đi, dưới cái nắng vàng lúc chiều tà, mái tóc đuôi ngựa dài của Phó Sảng tung bay trong gió, bả vai trắng trẻo nhấp nhô theo từng nhịp bước. Cô luôn đi thẳng lưng giống một cây bạch dương nhỏ, bất kì ai nhìn vào cũng cho rằng Phó Sảng là một cô bé ngoan ngoãn, lạc quan yêu đời nhưng chỉ Trần Duy Lặc biết, thật ra cô là nữ sinh cháy bỏng và điên cuồng, từ trước đến nay không có điểm dừng.