Chương 44: Chương 44

Hàm Nhất theo Bạch Dương và Lý Hưởng đến bệnh viện.

Hạnh Nhi vừa được chuyển từ phòng phẫu thuật ra phòng bệnh, may mà được phát hiện cấp cứu kịp thời nên mới nhặt về được một mạng.

Cô lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt, trắng bệch của Hạnh Nhi: “Chuyện này cũng quá đột ngột rồi, rốt cuộc bạn tôi bị gì vậy bác sĩ.”

“Trong người bệnh nhân có chứa một loại độc tố gọi là cucurbitine, thường được chiết xuất từ các loại cây dây leo, phổ biến nhất là cỏ đoạn trường, mà bình thường chúng ta hay ăn nhầm.

Trúng loại độc này, trước hết bệnh nhân sẽ nôn mửa khó chịu, sau đó là đau bụng và khó thở.

May mắn là bệnh nhân được đưa tới kịp thời cho nên mới không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là được.” Bác sĩ điều trị giải thích ngắn gọn dễ hiểu, cũng coi như đã rõ ràng nguyên nhân Hạnh Nhi ngất xỉu.

Nhưng Hàm Nhất lại cảm thấy rất kỳ quái, loại độc phức tạp như vậy sao lại bị Hạnh Nhi ăn nhầm cơ chứ: “Cô ấy ở trong nhà hát cả ngày, sao lại trúng độc được? Nếu là do thức ăn trong đoàn làm phim thì sao chỉ có mình Hạnh Nhi xui xẻo bị.”

Lý Hưởng nhanh chóng đáp: “Tôi đã báo cảnh sát, và cho người đến hiện trường điều tra lấy mẫu rồi.”

“Đoạn Trường Thảo, Thần điêu hiệp lữ à?” Phản ứng đầu tiên trong đầu Bạch Dương chính là tên loại cỏ mà Dương Quá ăn năm đó.

Hàm Nhất trừng mắt liếc Bạch Dương, rồi thở dài: “Anh Hưởng, người nhà Hạnh Nhi đã được thông báo chưa?”

“Nam Nam đã sớm liên lạc rồi, giờ người đang ở bên ngoài nộp viện phí.”

“Thế có gì phiền anh giúp em tìm hiểu chi phí với, dù sao con bé cũng là vì đi theo em nên mới xảy ra chuyện, em cũng nên trả viện phí.”

Lý Hưởng gật đầu đồng ý: “Yên tâm đi, cô và Bạch Dương cứ về nhà trước, tôi ở lại xử lý, có kết quả mới sẽ thông báo cho hai người.

Cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, mấy ngày nay hai người cũng đã vất vả nhiều rồi, hơn nữa bệnh viện đông người nhiều chuyện, thân phận của hai người ở đây không thích hợp.”

Bạch Dương vỗ vai Hàm Nhất: “Đi thôi, chờ Hạnh Nhi tỉnh lại chúng ta lại đến thăm cô ấy.”

“Được rồi.” Đành phải vậy thôi, làm gì còn lựa chọn tốt hơn chứ.

Ngày hôm sau Hạnh Nhi mới tỉnh lại, Hàm Nhất vừa nghe xong tức tốc cùng Bạch Dương chạy tới bệnh viện.

Trong phòng bệnh, mẹ Hạnh Nhi đang ở đây, bên cạnh là cảnh sát đang ghi chép lấy lời khai.

“Xin hỏi, con gái tôi ăn gì mà bị ngộ độc vậy?”

“Trải qua điều tra và xét nghiệm các mẫu chứng cứ thu được ở hiện trường, chúng tôi phát hiện một chai nước giải khát đã uống phân nửa có chứa độc tố này.

Chính là cái chai này.” Cảnh sát giơ một chai nước đã uống dở lên.

“Cái chai này sao?” Hàm Nhất nhớ lại trước khi lên sân khấu, Hạnh Nhi đã cầm một chai nước như thế này.

“Cô biết nó à?” Bạch Dương có dự cảm không tốt trong lòng.

Hạnh Nhi cũng nhanh chóng nhận ra: “Đây chẳng phải là đồ tiếp ứng mà fan đưa tới sao? Vốn là dành cho Hàm tỷ, nhưng vì cổ họng không thoải mái nên mới để tôi uống.”

“Cho nên ngay từ đầu người bị nhắm vào không phải là Hạnh Nhi, mà là Hàm Nhất.” Lý Hưởng cảm thấy vụ ngộ độc thực phẩm này không đơn giản như vậy.

Bạch Dương cũng cảm thấy rất bất an, lo lắng.

Sĩ quan Lâm cũng nhận định mục tiêu vụ mưu sát này là Hàm Nhất, Hạnh Nhi chỉ xui xẻo bị vạ lây: “Xem ra vụ này không phải là tai nạn ngoài ý muốn.

Xin hỏi gần đây Trần tiểu thư có đắc tội ai, hoặc đã xảy ra chuyện gì kỳ quái không?”

“Tôi…” Cô cũng không có rõ mà.

“Vậy cô có biết đồ tiếp ứng này là ai đưa không?”

Hạnh Nhi lắc đầu: “Là do nhân viên công tác đưa cho tôi nên tôi cũng không rõ lắm.”

Cảnh sát Lâm khép lại ghi chép: “Vậy trước hết chúng ta đi xem camera giám sát xem có biết được nguồn gốc của đồ vật không.

Gần đây ra ngoài nhớ chú ý cẩn thận, đừng tùy tiện ăn đồ bên ngoài.”

“Tôi họ Lâm, tên Lâm Viễn, đây là phương thức liên lạc của tôi.

Nếu có bất cứ manh mối nào liên quan đến vụ án hãy liên lạc với tôi.” Sau khi hoàn thành điều tra cơ bản, cảnh sát Lâm và hai sĩ quan cảnh sát khác rời khỏi phòng bệnh.

Hàm Nhất tâm tình sa sút, tự trách: “Rất xin lỗi, nếu không phải vì chị em cũng không đến nỗi nằm ở nơi này.”

“Liên quan gì đến chị chứ, là do em tự uống mà, hơn nữa không phải em vẫn bình an sao?”

“Yên tâm đi chị sẽ trả hết viện phí, mấy ngày này nghỉ ngơi cho thật tốt, không cần lo nghĩ làm việc.” Cô hy vọng có thể dùng hết sức mà bù đắp cho Hạnh Nhi.

“Chị là muốn đuổi việc em à?” Hạnh Nhi hiểu lầm ý tứ của Hàm Nhất.

Công việc này rất nhẹ nhàng, thoải mái, bà chủ lại hiền hòa, săn sóc, giờ mà mất việc cô sẽ khóc mất.

Hàm Nhất bị chọc cười, vội vàng khoát tay áo: “Không phải đuổi việc, mà là cho em thời gian nghỉ ngơi, không thiếu lương thưởng đâu.

Chuyện này quả thực rất kỳ quái, em lại vừa bị thương, tốt nhất cứ tạm thời lánh mặt, khoẻ rồi chị lúc nào cũng hoan nghênh em quay về.”

“Cảm ơn chị nhiều.’

Mẹ Hạnh Nhi cũng rất cảm kích: “Cảm ơn con đã săn sóc cho em nó.”

Hàm Nhất siết chặt tay bà: “Cô khách khí quá rồi, con phải nói cám ơn mới đúng, là Hạnh Nhi đã cứu con mà.

Hai người cứ nghỉ ngơi cho tốt, có yêu cầu gì đừng ngại.”

Bạch Dương rất lo lắng cho tình cảnh hiện tại của Hàm Nhất, đây đâu còn là trò đùa nhàm chán của anti-fan như bình thường nữa, có liên quan đến mạng người rồi đó: “Chúng ta về nhà trước đi, khoảng thời gian này cố gắng hạn chế ra thông báo.”

Lý Hưởng lắc điện thoại: “Tôi đã bảo Nam Nam rồi, cô ấy sẽ giảm bớt công việc cho Hàm Nhất, cố gắng ở nhà nhiều nhất có thể.

Còn Bạch Dương tôi cũng đã an bài, hai người ở nhà tự nấu cơm, không nên ăn ở bên ngoài.”

Sau khi tạm biệt Hạnh Nhi, Hàm Nhất cùng Bạch Dương trở về nhà, thuận tiện ghé vào siêu thị bên đường.

“Vô đây làm gì?”

Bạch Dương đẩy giỏ hàng: “Mua đồ ăn.”

Anh một đường càn quét, thấy cái gì cũng nhặt vào từ đồ ăn vặt, rau củ quả, đến các loại thịt cá, như muốn vác cả cái siêu thị về.

Hàm Nhất thật sự hết cách ngăn cản, đành mặc kệ Bạch Dương muốn làm gì thì làm.

Nhìn tám cái túi to trên quầy thanh toán, Hàm Nhất đau đầu: “Anh định mở siêu thị tại gia à, mua nhiều như vậy làm gì?”

“Cái này gọi là phòng ngừa chu đáo, trước khi bắt được hung thủ cứ ăn ở nhà cho an toàn.” Bạch Dương mang túi cất vào xe.

“Cho nên anh lại định gọi dì tới à?” Thú thật, cô có hơi hoài niệm tay nghề của dì giúp việc nhà họ Bạch.

Bạch Dương lắc đầu: “Không, dì nghỉ phép về quê rồi.”

“Vậy ai sẽ nấu?” Hàm Nhất nghi ngờ nhìn Bạch Dương.

“Tôi.”

Cô lo lắng nhìn Bạch Dương bận rộn trong bếp: “Anh học nấu ăn từ khi nào vậy?”

“Đã nấu bao giờ đâu, đây là lần đầu mà.” Anh rất tự tin vào trù nghệ của mình.

Hàm Nhất cảm giác như mình đang ngồi trên tàu hải tặc: “Lần đầu tiên? Anh coi tôi là chuột bạch à.”

“Cô may mắn lắm mới được nhận diễm phúc này đó.” Bạch Dương sơ chế sạch nguyên liệu, mở video dạy nấu ăn lên, bắt đầu làm theo hướng dẫn.

Là lần đầu tiên làm việc này, trong lòng anh vô cùng vui vẻ: “Mở to mắt xem tôi trình diễn này.”

“Câu tiếp theo anh tính nói “đừng chớp mắt, thời khắc chứng kiến kỳ tích xuất hiện đây rồi” đúng không?” Hàm Nhất tức giận nói.

Bạch Dương khinh thường: “Cứ chờ xem.”

“Vậy anh cứ từ từ, tôi đi xem TV đây, xong thì gọi tôi.” Hàm Nhất quyết định mặc kệ đi ra phòng khách, chờ Bạch Dương dâng cơm tận mồm.

Đang say sưa xem, từ phòng bếp truyền ra một mùi khó tả.

“A.” Bạch Dương gào thét.

Hàm Nhất vội vàng, dép còn chưa kịp xỏ đã chân trần chạy tới: “Sao vậy?”

Chưa đến nơi, cô đã vội bịp mũi, chỉ thấy Bạch Dương bưng chiếc nồi cháy đen từ trên bếp xuống, bỏ vào xuống bồn rửa bát: “Lần trước làm ngập phòng ngủ chưa đã nên giờ đốt bếp luôn đúng không?”.

“Sai sót chút thôi mà!” Bạch Dương lúng túng giải thích.

Cô không còn hy vọng gì cho bữa ăn này nữa: “Kính hỏi lúc nào mới có cơm để ăn vậy siêu đầu bếp?”

Bạch Dương vẫn chưa cam chịu: “Cho tôi thêm một cơ hội nữa thôi.”

Hàm Nhất lắc đầu, tuyệt vọng: “Ông trời phù hộ!”

Nửa giờ tiếp theo, trong bếp lại tràn ngập bi kịch, sóng gió, cô bất lực nhìn trần nhà: “Quả nhiên đàn ông đều không đáng tin cậy.”

Mà Bạch Dương sau hai lần thảm bại phá bếp cũng hoàn toàn từ bỏ giấc mơ làm đầu bếp.

Hàm Nhất lật tung túi đồ vừa sắm, lấy ra hai hộp mì ăn liền mà cô phải cố gắng lắm mới mang về được.

Ra lệnh cho Bạch Dương đang ủ dột phía sau đi pha mì gói mà anh ta ghét nhất.

Nhìn bộ dáng chó con u buồn của anh, Hàm Nhất vô cùng buồn cười: “Được rồi, là người thì phải học cách đối mặt với hiện thực.

May mà sư phụ có tầm nhìn xa nên mới tránh thoát được độc thủ của ngươi.”

“Không ngờ nấu ăn khó khăn đến vậy!” Bạch Dương nhớ tới hình ảnh Ngụy Nghiêm đứng bếp dễ dàng, ngon nghẻ, nhìn lại mình mà buồn bực không thôi.

Anh chán nản hỏi: “Vậy lát nữa cô định làm gì?”

“Xem nam thần!” Mặt hoa rạng rỡ, vui vẻ khiến ai đó ngứa mắt, tức giận.

TV đang chiếu mùa giải Champions League, Real Madrid đối đầu với Barcelona, Hàm Nhất nhai khoai tây chiên, phấn khích nhìn thần tượng đang dẫn bóng chạy trên sân cỏ: “Xông lên!”

“Bóng đá có gì hay cơ chứ.” Bạch Dương rất khó hiểu, cả đống người tranh nhau một quả bóng trong 90 phút, nhạt nhẽo, vô vị muốn chết.

Cô khinh miệt: “Tầm thường, bóng đá là môn thể thao vua, là sự kết hợp hoàn hảo giữa tinh thần đồng đội và sự quyến rũ cá nhân.

Phải để ý mới thấy được vẻ đẹp, sức hấp dẫn của nó.”

Bạch Dương lười tranh luận với Hàm Nhất, im lặng ngồi bên xem trận đấu, đúng lúc nhìn thấy Ronaldo dẫn bóng đột phá khung thành một đường thẳng tắp ghi bàn, động tác liền mạch, đẹp trai chết người “Wow, soái vậy, là ai đó?”

“Ngôi sao hàng đầu của Real Madrid, Cristiano Ronaldo!” Mặc dù cô không phải là fan, nhưng vẫn vô cùng khâm phục thực lực, tài năng của anh.

Bạch Dương bị pha ghi bàn tuyệt vời này hấp dẫn: “Tôi thích anh ấy! Bây giờ tôi sẽ là fan hâm mộ của Real Madrid.”

“Anh nói cái gì? Muốn thành fan của Real Madrid á?” Hàm Nhất không ngờ tới chính mình lại bồi dưỡng ra một địch nhân.

“Ừ”! Bạch Dương chăm chú quan sát trận đấu, càng nhìn càng thích, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã hoàn toàn mê luyến người đàn ông này.

Hàm Nhất buồn bực, khó chịu, điện thoại lại đúng lúc vang lên không cho cô chỗ xả: “Ai vậy?”

“Xin chào, là cô Hàm sao? Đây là bệnh viện thành phố Hải Tinh, xin hỏi cô có biết bà Trần Ngọc Phân không?”