Bạch Dương đờ đẫn, sao anh lại phải làm con riêng của Hàm Nhất chứ? Bắt anh gọi ‘mẹ” á, đừng có mơ.
Nếu gọi thì từ giờ anh biết phải đối mặt với Mẫu hậu nhà mình thế nào, chưa kể còn là Trần Hàm Nhất, anh cũng không muốn làm phi công chơi tình mẹ con đâu.
Tổ chương trình đã sớm chuẩn bị xong trang phục diễn cho 6 người chỉ chờ khi bốc vai xong thì phân phát cho diễn viên để họ vừa thay đồ, trang điểm vừa tranh thủ học thoại.
Mà Cao Hưng và Bạch Dương, 2 thằng đàn ông m8 xui xẻo bốc phải nhân vật nữ cũng đang bị trêu đùa không thương tiếc trong chiếc váy tiên nữ bồng bềnh và tạp dề hầu gái rách rưới.
Còn một vị đáng thương không kém khác là đạo diễn Nghiêm, ông đã hoàn toàn bất lực khi nhìn đống động tác và lời thoại bị cải biên lung tung, lộn xộn: “Ai đó đến cứu tôi với? ”
Tiểu Giả cũng lắc đầu, từ bỏ giãy dụa: “Đạo diễn, buông xuôi theo dòng nước thôi, mặc bọn họ tự do phát huy vậy.”
Anh Chương đứng bên cũng rất đồng tình: “Đúng đó đạo diễn, anh bỏ cuộc đi, đừng giãy dụa vô ích nữa.”
Đạo diễn Nghiêm cảm khái: “Đấu với trời vui sướиɠ vô hạn, đánh với đất vui vẻ vô cùng, đối phó với 6 người này bạc tóc sầu lo!”
Chỉ còn một tiếng nữa là chính thức công diễn, các khách mời đều lui về hậu trường nghỉ ngơi.
Hạnh Nhi đi theo Hàm Nhất trở lại phòng nghỉ, vội vàng đưa nước giải khát: “Chị uống chút đi là fan tặng đó.
”
Cổ họng cô hơi khó chịu, lắc đầu: “Em uống đi rồi lấy ít nước ấm cho chị.
”
“Vậy chị chờ chút.” Hạnh nhi vội đi lấy nước cho cô rồi ngồi xuống uống chai nước kia, hương vị chua ngọt khá ngon miệng.
Trong khi Hàm Nhất nghỉ ngơi lấy sức cho vở kịch thì Ê-kíp chương trình bên này đang tranh thủ từng giây phút cho công tác chuẩn bị cuối cùng.
Khán giả cũng đã nhanh chóng soát vé, ổn định chỗ ngồi chờ mở màn.
Ánh đèn trong rạp chợt tắt, từ trong bóng tối cất lên một giọng nói thuần khiết: “Ngày xửa ngày xưa, ở một thị trấn nhỏ, có một bé gái không những thông minh xinh đẹp mà còn vô cùng dịu dàng và tốt bụng.
Mẹ cô mất sớm vì bệnh tật từ khi cô còn rất nhỏ.
Cha cô cũng đã sớm tái hôn, dì ghẻ mang theo hai con gái riêng đến ở cùng.
Đại gia đình sống yên vui, hạnh phúc.
Nhưng cảnh đẹp không dài, niềm vui ngắn chẳng tày ngang, không lâu sau cha cô qua đời, mẹ kế cũng nhanh chóng để lộ bộ mặt xấu xí, tàn ác của mình, bà bắt cô ăn mặc rách rưới và làm đủ thứ việc nhà bẩn thỉu, hôi thối.
Vì lúc nào cũng lấm lem, cô bị hai người chị kế chế giễu là “Lọ Lem”.”
Màn lớn từ từ mở, ánh sáng nhanh chóng chiếu vào chính giữa sân khấu, một cô gái ăn mặc rách nát, tiều tụy, đưa lưng về phía khán giả cặm cụi lau nhà xuất hiện.
Tia sáng yếu ớt cũng đủ khiến khán giả nhận ra người đóng vai Lọ Lem chính là Bạch Dương.
Đột nhiên dì ghẻ Trần trong bộ váy dài màu đỏ xuất hiện quát to: “Lọ Lem! Nhanh lên, mang trà ra đây? “Cô vừa xuất hiện đã khiến người hâm mộ bật cười, CP độc thân biến thành CP mẹ con, thật sự khiến người ta bất ngờ.
Bạch Lem từ trên mặt đất đứng dậy, xoay người lại: “Dạ đây, thưa Hoàng hậu nương nương.
”
Fan hâm mộ cười ầm sao một câu chuyện cổ tích kinh điển của nước ngoài lại biến thành phim cung đấu Thanh triều vậy..
Trên sân khấu lại xuất hiện thêm hai người, Sơ Hạ và Sơ Từ một xanh một vàng ngồi xuống bàn ăn.
Sơ Hạ: “Lọ Lem, giặt xong đồ cho chị chưa? ”
Sơ Từ: “Lọ Lem, lau giày xong chưa?” ”
Bạch Lem tươi cười: “Xong ngay, xong ngay cho hai tỷ đây.”
Lúc này dẫn chuyện lại vang lên: “Cô bé Lọ Lem mỗi ngày đều phải chịu khổ sở, tra tấn trong như vậy.
Nhưng nàng cũng không oán giận, vẫn luôn mỉm cười với cuộc sống.
Mà lúc này đây, tại cung điện xa xôi truyền đến một tin tức đó là mời tất cả các cô gái trong thành tới tham gia vũ hội tuyển chọn thái tử phi.
Hai người chị sau khi nghe được thì vui mừng hoan hô nhảy nhót, họ đều cảm thấy mình chính là vương phi định mệnh, Lọ Lem cũng vô cùng mong chờ vũ hội.
”
Tuy rất miễn cưỡng nhưng Bạch Dương vẫn phải thể hiện sự háo hức, khát khao tràn ngập: “Mình cùng tới bữa tiệc nhé?”
Sơ Hạ ghét bỏ: “Mày? Haha, đùa cái gì vậy? ”
Sơ Từ cũng châm chọc khıêυ khí©h một phen: “Đừng có mơ! Mày cao như vậy, đến để hù dọa hoàng tử à.”
Bạch Lem: “Trên thiệp mời ghi rõ mọi cô gái đều được phép đến mà.”
“Đúng vậy, đều có thể, nhưng riêng mày phải hoàn thành tất cả việc nhà mới được đi.” Hàm Nhất vào vai mẹ kế với vẻ mặt ôn hòa nhưng nội tâm đã tràn ngập sóng dữ muốn phá ra cười.
Hai người chị đồng thanh: “Mẹ! Cho nó đi thật á? ”
Mẹ kế Trần: “Các con yêu mau đi chuẩn bị đi, Lọ Lem nhớ làm hết việc nhà.
”
Hai chị em đột nhiên hiểu ý mẹ, cố ý gây khó dễ cho Bạch lem.
Nhưng lọ Lem vẫn cố gắng hoàn thành công việc trước giây cuối cùng, vội mặc bộ đồ mẹ cô để lại, sẵn sàng đi đến lâu đài dự tiệc khiêu vũ.
Bạch Dương mặc một bộ váy hồng xuất hiện khiến khán giả sững sờ.
Hai chị gái do Ân Hi và Uyển Đình thủ vai lớn tiếng phản đối, bởi vì vẻ đẹp của Lọ Lem đã uy hϊếp đến hai người họ.
Dì ghẻ Trần cũng bị nhan sắc của Lọ Lem làm kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại nét mặt khó ưa, chậm rãi đi tới bên cạnh Lọ Lem: “Quần áo thật đẹp nhưng quá lỗi thời rồi, để mẹ sửa giúp con.” Vừa nói vừa giơ tay kéo đồ trên người Bạch Dương.
Tay áo trong nháy mắt bị kéo xuống: “Ớ, sao lại hỏng rồi, phục trang cũ quá mà.”
Hai người chị xấu xa cũng nhanh chóng gia nhập, chưa đầy một khắc chiếc váy xinh đẹp đã bị xé nát, nhìn không ra dáng vẻ ban đầu, căn bản không thể dùng tham gia vũ hội.
Mẹ kế Trần cười khẩu, dẫn theo hai cô con gái cưng rời đi.
Bạch Lem bật khóc thảm thiết, quần áo bị xé đúng lúc để lộ cơ bụng và bắp tay săn chắc, rắn rỏi, gợi cảm đến cực điểm của anh biến câu chuyện bi thương thành hài kịch khiến khán giả cười vang.
Bỗng một tia sáng chói lòa xuất hiện, Tiên nữ Cao nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Bạch Lem, thân hình cao lớn, mạnh khỏe ồm ồm lên tiếng: “Đừng khóc nữa, để chị giúp bé.”
“Chị là ai?” ”
“Là thiên thần trời xanh cử xuống giúp bé đó.”
Bạch Lem nghi hoặc: “Tiên nữ đều xấu như vậy sao? ”
Tiên nữ Cao suy sụp chừng vài giây, sau đó lắc đũa phép: “Đừng nói nhảm nữa mở to mắt chứng kiến ma pháp đi.”
Màn lớn chậm rãi kéo vào.
“Dưới sự giúp đỡ của tiên nữ, xe bí ngô, xa phu và bốn con bạch mã đều xuất hiện, thực hiện nguyện vọng đi vũ hội của Lọ Lem.” Thanh âm kể chuyện kết thúc, màn lớn một lần nữa mở ra, một đại mỹ nữ trong tà lụa trắng xuất hiện trên nền xe ngựa mộng ảo.
Tiên nữ Cao vuốt ve khuôn mặt Bạch Lem: “Bé yêu, nhớ kỹ phép thuật chỉ có thể kéo dài đến nửa đêm.
Khi tiếng chuông cuối cùng điểm, tất cả sẽ biến mất, nhớ phải rời đi trước lúc đó.”
“Cảm ơn chị, đến nửa đêm là quá dài rồi.
Tôi sẽ làm đúng những gì chị dặn.” Bạch Lem chắc chắn.
Phông nền nháy mắt chuyển sang một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ.
Âm nhạc và tiếng cười đùa vui vẻ cũng mau chóng phát ra.
Bạch Lem là người cuối cùng tham dự, Thái tử Ngụy từ xa xa đã thấy, nhưng anh không hề hưng phấn, vui mừng mà chỉ khó xử, nặng nề bước đến: “Cô nương xinh đẹp, ta có thể mời cô khiêu vũ không? ”
“Tôi có thể từ chối không?” Bạch Lem từ chối, tiếng cười trong rạp cũng vì câu này mà vang vọng.
“Không thể.”
Hai người đương nhiên không thể nắm tay ôm eo, chỉ đành chắp tay xoay tròn giữa sân khấu chờ đến khi điểm thì vội nhấc váy ra về.
Thái tử Ngụy lớn giọng hỏi: “Đừng đi nhanh thế chứ, mau nói tên cô đi để ta còn biết đường tìm?”
Bạch Lem cúi người tháo một bên giày ném cho người phía sau rồi xoay người bỏ chảy.
Rèm kéo, giọng kể chuyện quen thuộc lại tiếp tục cất lên: “Chuông reo, ma pháp biến mất, Lọ Lem lại trở về làm cô hầu bận rộn, bẩn thỉu.
Mà thái tử đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên cô gái trong vũ hội, đêm ngày tương tư, quyết chí phải tìm được nàng.
Tể tướng cũng vì thế được nhận nhiệm vụ đi khắp nơi loan tin trong dân chúng rằng ai có thể mang vừa giày cao gót sẽ trở thành Vương phi.
Vô số cô gái động lòng xếp hàng thử giày, nhưng đều thất bại.
Và hôm nay đến lượt nhà Lọ Lem.”
Màn lớn lại được mở, hai người chị háo hức chờ đợi thị vệ đến.
Dì ghẻ Trần để ý tới sự phấn khởi của Bạch Lem, cố ý nhốt cô xuống hầm, lúc này thị vệ xuất hiện trên sân khấu nói : “Xin chào phu nhân, ta phụng lệnh của thái tử đi tìm kiếm chủ nhân của chiếc giày này.”
“Thị vệ đại nhân mời vào, đây là hai con gái của tôi, để chúng thử xem.”
Đương nhiên cả hai người đều không thể mang vừa.
“Chân quá nhỏ!” Thị vệ tiếc nuối muốn rời đi, nhưng lại nghe thấy tiếng kêu khóc của một cô gái, vội dừng bước.
Mẹ kế Trần tiến lên ngăn cản: “Là người hầu nhà chúng tôi, không phải là thiếu nữ phù hợp trong độ tuổi.
”
“Xin tránh ra.” Thị vệ mở cửa, nhìn thấy Lọ Lem đang ngồi nức nở.
Bạch Lem lau hàng nước mắt: “Xin chào.
”
“Xin chào, cô bé xinh đẹp, vui lòng đi thử chiếc giày này .” Thị vệ tự mình mang giày múa cho Bạch Lem, kích cỡ vừa khít khiến mẹ kế và hai cô chị ngạc nhiên chấn động.
Bạch Lem theo thị vệ rời nhà, đi tới diện kiến thái tử.
Thái tử Ngụy nhìn tình trong mộng, nhận mệnh đáp: “Cuối cùng ta đã tìm được em.”
“Sao lại tìm tôi?” Ai bắt anh làm đâu? “Bạch Lem bất đắc dĩ.
Trong kịch bản vốn không có đoạn đối thoại này, Ngụy Nghiêm đành phải ngẫu nhiên ứng đối: “Kịch bản yêu cầu, đạo diễn đòi hỏi.”
“Ha ha ha…” khán giả dưới sân khấu đã cười không thở nổi.
Cuối vở kịch là đám cưới của Hoàng tử và Cô bé Lọ Lem, cả hai đứng ở giữa sân khấu trong bộ lễ phục lộng lẫy, giương mắt nhìn nhau.
Mẹ kế và hai cô chị vẫn không thể chấp nhận Lọ Lem đã trở thành vương phi, xông lên gào thét: “Tôi phản đối! ”
Thị vệ vốn nên ngăn cản mẹ kế Trần, lại không cẩn thận trượt ngã, xô phải Bạch Lem.
Cứ vậy Thái Tử và Lọ Lem nghênh đón nụ hôn đầu hạnh phúc, môi kề môi, không một kẽ hở.
“Sau đó, Lọ Lem và thái tử sống bên nhau hạnh phúc trọn đời.” Buông rèm kết thúc, đèn lại bừng sáng, khán giả vẫn chưa thỏa mãn, vỗ tay không ngớt.
Vừa lui vào hậu trường, Bạch Dương vội đẩy Ngụy Nghiêm ra, hai tên đàn ông đối với tai nạn bất ngờ này vốn chưa hề chuẩn bị tâm lý, cảm giác như vừa trôi qua một cơn ác mộng vậy.
Hai người điên cuồng lau môi, Bạch Dương hung tợn trừng mắt nhìn người đầu têu là Hàm Nhất.
Vài phút sau, rèm lại được kéo, sáu diễn viên chính xuất hiện trên sân khấu, cúi chào khán giả, bày tỏ cảm xúc của mình.
Buổi diễn thành công tốt đẹp, khán giả vui vẻ rời khỏi rạp, bầu không khí rộn ràng vẫn còn tràn lan trong không khí.
Hàm Nhất bước xuống sân khấu, nhưng mãi không thấy bóng dáng Hạnh Nhi đâu nên ngó trái tìm phải.
Bạch Dương đứng ở phía sau Hàm Nhất: “Làm sao vậy? ”
“Lạ thật, không thấy Hạnh Nhi đâ? ”
Lý Hưởng từ xa chạy tới, hổn hển nói: “Hàm Nhất, Hạnh Nhi đột nhiên đau bụng ngất xỉu, vừa được đưa đến bệnh viện.
”