Chương 19

Hình thức sống thử bất ngờ bổ sung rất nhiều tư liệu cho tổ chương trình, đồng thời cũng khiến cho cái trailer vốn đã chìm nghỉm lại lần nữa xuất hiện. Trailer “sống thử” bất ngờ được tung ra 1 ngày trước khi phát sóng, khiến cho các fan bàn tán sôi nổi, mong chờ biểu hiện “sống chung” sắp tới của hai con người này.

Thời gian vừa đến, phát sóng đầu tiên của chương trình là câu chuyện sống thử được nhiều người chờ đợi. Khung cảnh Trần Hàm Nhất và Bạch Dương bị người quản lý bỏ rơi, Bài của Trương Chấn Nhạc nhí nhảnh mở màn một ngày “sống thử”. Trong căn phòng trống rỗng, đương sự hai bên đều sửng sốt, tiếp đó một loạt tiếng “hahaha” do tổ hậu kỳ chèn vào. Khoảng thời gian từ mua sắm, sắp xếp, dọn dẹp lại căn phòng được tua nhanh gấp 10 lần, chỉ trong nháy mắt đó, một căn nhà ấm áp hiện ra.

Theo lẽ thường, người bình thường sẽ bắt đầu một cuộc sống hai người ngọt ngào, nhưng như Trần Hàm Nhất và Bạch Dương trước mắt đây thì điều này hoàn toàn không tồn tại. Buối sáng ngày thứ 2 sau khi sống chung, sự cố nhà vệ sinh đã mở ra những chuỗi ngày hài hước của đôi bạn trẻ, nào là câu chuyện ngâm mì, tranh chấp vì đá bóng và sầu riêng đã dẫn tới một loạt các sự kiện đau đầu, hoàn toàn ép Bạch Dương phát điên. Sự xuất hiện của hợp đồng sống thử rất hợp với tình hình. Việc Bạch Dương quét mã để thanh toán càng thể hiện rõ cái tính tình kiểu gì cũng sẽ forever alone của anh ta. Nhân viên hậu kỳ còn đính kèm hai chữ to đùng: “Có độc.”

Ngay sau khi hợp đồng được công bố, hai bên đã chính thức ký kết và đạt được thỏa thuận chung sống, nhưng không ai nghĩ rằng bản hợp đồng này cũng sẽ có sự tham gia của ê-kip chương trình. Cảnh xếp hàng ký tên thật sự rất mở mang tầm mắt, chưa từng xuất hiện trong những chương trình khác. Bài hát “Kỳ lạ” của Uông Tông Lang đã miêu tả lại khung ảnh kỳ lạ này, thế giới thực sự quá kỳ cục.

Khi chuyển màn hình, Lý Nhất Hách và Lưu Văn Văn xuất hiện ở lối vào của một rạp chiếu phim, tay trong tay, Văn Văn ôm một túi bắp rang, Lý Nhất Hách cầm hai cốc coca. Buổi tối người trong rạp ít hơn, toàn bộ rạp đều là Lý Nhất Hách tự bỏ tiền túi ra bao, chỉ để hai người hẹn hò, khi phim phát sóng, Văn Văn tựa vào vai Nhất Hách, thỉnh thoảng thì thào nói nhỏ vài câu, ánh mắt, nụ cười không giấu được ngọt ngào. Hạnh phúc của đôi tình nhân trẻ không thể giấu được, giống bài hát “Ngọt ngào” của Đặng Lệ Quân. Khán giả lại không khỏi có một sự so sánh, nhớ lại khoảng cách xa như dải ngân hà giữa Bạch Dương và Trần Hàm Nhất, sau đó nhìn sự gần gũi giữa Lý Nhất Hách và Lưu Văn Văn, đó thực sự là trên trời và dưới đất. Khi nhạc nền kết thúc, đèn màn hình tối đi một chút.

Màn hình sáng trở lại, lần này những người xuất hiện trên màn hình trở thành Trương Sơn và Dương Vũ. Nơi hai người xuất hiện là một Thủy cung. Khi họ bước vào Thủy cung, màu xanh lam trở thành màu chủ đề, mặt sau của tấm kính giống như đại dương. Có rất nhiều loài cá nhiệt đới với kích cỡ khác nhau, cũng như nhiều loại cá mập lớn, rong biển, sao biển, ốc xà cừ và các sinh vật biển khác, rất nhiều chủng loại. Sau khi đi qua hành lang dài, đã đến nơi biểu diễn. Trương Sơn và Dương Vũ đã cùng nhau xem màn biểu diễn của cá heo và cá voi, đồng thời đích thân tham gia giao lưu với các loài động vật biển. Cuối cùng, trước khi rời đi, Dương Vũ đã tặng quà sinh nhật cho Trương Sơn, Dương Vũ cosplay nàng tiên cá, nhảy vào bể cá lớn ở sảnh triển lãm. Khoảnh khắc Dương Vũ xuất hiện, bài hát “Nàng tiên cá” vang lên, Dương Vũ đập mạnh cái đuôi cá vàng rồi bơi đến gần tấm kính, chơi đùa và nhảy múa với những con cá khác trong đại dương, Trương Sơn bị thu hút bởi màn trình diễn của Dương Vũ, không hề chớp mắt. Buổi biểu diễn kết thúc khi cả hai hôn nhau tình cảm qua lớp kính.

Ngay sau khi chương trình kết thúc, Weibo chính thức của Lưu Liên TV đã kịp thời đăng lên một thông điệp mới: [Sống chung vui vẻ, xem phim ngọt ngào, tình yêu của nàng tiên cá, ai đã chiếm được trái tim của bạn? 】 Nó cũng được đính kèm với những bức ảnh độc quyền của ba cặp đôi.

[Khu vực bình luận]

Cp củ từ: [Ah ~ Dương Vũ thật xinh đẹp, món quà này thật sự rất tuyệt vời! Đẹp qúa đi. 】

Sông nhỏ: [Nhất Hách nhà chúng tôi là hình mẫu cho tất cả đàn ông. Anh ấy thế mà bao rạp. Lưu Văn Văn hạnh phúc quá. 】

Cua Lớn: [Nhìn chuyện tình cảm của người khác, rồi nhìn CP độc thân, không so thì không biết, vừa so thì sợ phát khϊếp, cùng đang tham gia một chương trình. Tại sao khoảng cách giữa người với người lại lớn như vậy? 】

Thỏ Tinh: [Bạch Dương của tôi đúng là độc thân dựa vào thực lực, Thế nào lại nghĩ ra chuyện quét QR trả tiền hay vậy?]

Cỏ xấu hổ: [Tôi muốn biết Hàm Nhất có nhìn thấy hay không?]*

* Ý muốn nói Hàm Nhất có nhìn thấy thứ gì đó khi gặp sự cố nhà vệ sinh không:))

Vỏ dưa hấu: [Lầu trên xấu qúa đi~~! 】

Kẻ đối đầu độc thân: [Tôi rất muốn biết diễn biến tiếp theo, không biết tổ đạo diễn có ý định trả thù Bạch Dương không? 】



Sau khi xem xong, mẹ Bạch tức giận đến mức nhéo chồng, bố Bạch chỉ có thể chịu đựng mà không dám kêu đau: “Vợ ơi, vợ đừng giận”.

“Nhìn con trai anh đi, để con gái người ta trả tiền. Đây là việc đàn ông nên làm sao?”

“Vợ à, tí nữa anh sẽ gọi con trai về rồi giáo dục lại nó.” Bố Bạch vừa nói vừa cố thoát khỏi nanh vuốt của vợ.

Bạch Dương bị bố liên tục kh ủng bố điện thoại phải về nhà, vừa vào cửa đã thấy bầu không khí u ám và đáng sợ.

Mẹ Bạch: “Bạch Dương, anh qua đây.”

Bạch Dương cảm giác được nguy hiểm, “Mẹ, có chuyện gì sao?”

“Có chuyện gì sao? Anh xem xem chuyện tốt anh làm đi. Nhờ phước của anh mà cô bảy dì tám đều gửi WeChat lo lắng thay cho anh đấy. Anh nói cho mẹ biết, anh nghĩ thế nào mà lại để cho cô gái nhỏ nhà người ta trả lại tiền, quét mã QR để thanh toán hóa đơn. Anh nghĩ anh là nhân viên thu ngân siêu thị à?” Khi nghĩ đến hàng tá tin nhắn quan tâm đang ở trong điện thoại di động của mình, mẹ Bạch đau đầu không thôi.



Bạch Dương: “Mẹ, con nghĩ mình làm đúng đấy chứ. Đã thỏa thuận là chia đều thì phải tuân thủ, Trần Hàm Nhất cũng đồng ý với điều đó mà!”

“Không đúng, sao anh lại không biết xấu hổ đi đòi tiền con gái vậy? Cái này là việc mà đàn ông nên làm sao?” Mẹ Bạch tức giận muốn hộc máu.



“Aizz, mẹ nói vậy là không đúng, cô ấy cũng không phải vợ con, tại sao con không được đòi tiền? Tiền của con không phải là gió thổi đến. Hơn nữa thiếu nợ phải trả là việc chính đáng mà!”Bạch Dương thản nhiên nói.

“Chính đáng, tôi cho anh biết thế nào là chính đáng này, bà đây hôm nay sẽ cho anh biết tay, nhận lấy đi tên yêu quái này.” Mẹ Bạch cởi dép lê dưới chân cầm lên tay, xông về phía Bạch Dương.

Thấy tình hình không ổn, Bạch Dương lập tức chạy trốn sau lưng bố Bạch, “Bố, cứu con, mẹ muốn đánh con.”

“Sao lại thế này? Vợ à, đừng nóng giận mà làm hại cơ thể” Bố Bạch nhanh chóng ôm lấy vợ, cố gắng an ủi bà.

Mẹ Bạch cầm dép lê trong tay, “Anh xem con trai ngoan của anh đi, già mồm cứng miệng, không biết sai là gì, còn dám nói lý với tôi, nói đòi tiền con gái là việc đúng đắn, anh nói xem có đáng đánh hay không?”

Bạch Dương thấy không phục nên cãi lại;, “Con đã nói rõ ràng là không phải là vợ con thì dựa vào đâu mà không thể đòi tiền. Tiền của con chỉ có thể cho vợ tương lai của con tiêu thôi.”



“Vợ? Thế này mà anh còn đòi tìm vợ à, cả đời này tôi có thể có con dâu không?” Bạch Dương bị chế nhạo.

“Vợ à, vợ bình tĩnh đi, con trai nói có lý đấy chứ. Em nhìn anh này, từ trước đến nay đều đưa tiền cho vợ, phụ nữ khác là không được. Đây là chuyện tốt, em nói có đúng không?” Bố Bạch ngăn cản công kích của vợ, tận tình khuyên bảo.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Bạch Dương nói với theo.



“Anh câm miệng, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng làm mẹ anh tức giận, xin lỗi đi.” Bố Bạch nhìn một cái, Bạch Dương lập tức hiểu ra.

“Mẹ, con sai rồi, mẹ yên tâm, vợ tương lai của con nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc, tiền của chồng là con đây cứ thoải mái mà tiêu.” Bạch Dương vỗ ngực nói.

Bố Bạch: “Nhìn kìa, con ngoan nói đúng chưa kìa.”



Mẹ Bạch thấy lời cam đoan của Bạch Dương, tức giận trong lòng biến mất, “Tôi đợi xem lúc nào thì anh mới tìm được vợ.”

“Vâng vâng, mẹ, không thành vấn đề! Muốn tìm là sẽ được tìm được thôi. Chỉ là chuyện mấy phút đồng hồ, đừng lo lắng.” Bạch Dương tự tin nói.

Bạch Dương khịt mũi, “Chỉ bằng anh? Mấy phút? Mệt chết anh đi!”

“Phải có tự tin vào con trai của mình chứ!” Bạch Dương có chút không phục.



Để thể hiện lập trường phe vợ, Bố Bạch quả quyết nói với con trai: “Tự cao quá thì dễ vấp ngã, người không nên bốc phét, có năng lực thì tìm lấy một cô đi”.

“Đúng vậy, nếu có khả năng thì tìm cho chúng tôi một cô con dâu đi.” Mẹ Bạch có chồng chống lưng thì càng cứng rắn hơn..

“Không hổ là vợ chồng, phu xướng phụ tuỳ.” Thấy bố mẹ mình đồng lòng Bạch Dương không khỏi than thở.

Bố Bạch ôm vợ vào lòng: “Ai bảo anh không có vợ cơ!”

“Con.” Bạch Dương bị chặn miệng không thể nói được gì, trong lòng lại nghĩ: Hảo hán không ham lợi trước mắt, đợi mai sau đi.

Nam Nam và Hàm Nhất trở về nhà mẹ Trần, sau bữa tối cả ba cùng nhau xem show. Nam Nam nhìn thấy Bạch Dương đưa quét mã, trong lòng tràn đầy khinh thường, người này quá keo kiệt: “Dì ơi, dì có thấy Bạch Dương quá keo kiệt rồi không?”



“Keo kiệt? Không nha!” Mẹ Trần hoàn toàn không có suy nghĩ như vậy, trên mặt nở nụ cười hài lòng.

Nam Nam không hiểu nổi, “Không?”

Mẹ Trần gác công việc sang một bên nghiêm túc nói: “Cậu bé Bạch Dương thoạt nhìn là người không chịu thiệt. Nếu sau này cậu ấy trở thành con rể của nhà họ Trần thì sẽ tuyệt vời biết bao, chắc chắn sẽ khiến nhà chúng ta rực rỡ. “

Nam Nam đột nhiên hiểu ra ai là người di truyền mạch suy nghĩ kì lạ cho Trần Hàm Nhất rồi.



Trần Hàm Nhất: “Mẹ, có phải mẹ nghĩ nhiều quá rồi không? Con và anh ta vốn không có khả năng.”

“Trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối. Mẹ thích đứa trẻ Bạch Dương ấy. Mẹ nói cho con biết không được bắt nạt nó, nếu không thì con không xong với mẹ đâu.” Mẹ Trần rõ là thiên vị Bạch Dương.

Trần Hàm Nhất nghe vậy liền không vui: “Cũng chẳng phải ruột thịt, bênh cái gì chứ.”

“Cái này cậu chắc không hiểu đâu?” Nam Nam bên cạnh xen vào.



Trần Hàm Nhất vẻ mặt đầy nghi vấn, “cậu hiểu?”

Nam Nam gật gù đắc ý, giả vờ như cao nhân: “Cái này gọi là mẹ vợ nhìn con rể, nhìn thế nào cũng vừa lòng.”

Trần Hàm Nhất ậm ừ vài tiếng, tỏ ý không bằng lòng.



Bà Trần lấy ra một cái túi và nói: “Được rồi, con về đi. Cầm cái này về. Đây là mấy món ăn phụ mẹ làm. Đem về ăn với Bạch Dương. Không được phép ăn một mình nhớ chưa.”

Hàm Nhất mở ra xem thử, bên trong tất cả đều là món ngon. Có vài món đến mình còn chưa được ăn mấy lần: “ Thiên vị đến mức này rồi cơ đấy, thật chẳng có ai như mẹ, bà Trần Ngọc Phân ạ.”

“Con thì hiểu cái gì, thiên vị mà không để người ta nhìn ra thì còn có ý nghĩa gì? Mẹ vợ phải tạo ấn tượng tốt với con rể tương lai.” Vẻ mặt kiêu ngạo của mẹ Trần khiến Hàm Nhất ngứa răng, lấy đồ ăn xong cô ấy bỏ đi cùng Nam Nam

Nam Nam: “Xem ra dì rất thích Bạch Dương, cậu định làm sao?”



“Làm sao cái gì cơ? Bà ấy điên chẳng lẽ tớ phải cùng điên với bà ấy hả. Đó chỉ là một cái show. Khi chương trình kết thúc, thì ai về nhà nấy, còn có liên hệ gì à? Bà ấy muốn nằm mơ thì cứ để bà ấy mơ, đợi show hết bà ấy sẽ tự tỉnh. Tại sao bây giờ tớ phải tranh cãi với bà ấy làm gì?” Trần Hàm Nhất vừa nhìn đã hiểu, hiểu rõ hơn ai hết.

Nam Nam nghĩ những gì Hàm Nhất nói có lý, nhưng luôn cảm thấy hơi buồn: “Thật ra thì hai người có thể thử xem!”

Hàm Nhất: “Thử? Nam Nam cậu có biết lý do tại sao tớ không bao giờ đóng phim không?”

Nam Nam lắc đầu.

Hàm Nhất vỗ vai Nam Nam, “Đôi khi đóng phim, sẽ không phân biệt được là phim hay hiện thực, không thể phân biệt được mình yêu nhân vật trong phim hay người thật. Tớ không muốn để mình rơi vào cảnh này, vì vậy từ lúc bắt đầu đã không đóng phim. Khi ghi hình các show cũng vậy, tớ không muốn diễn để lấy lòng người hâm mộ và diễn kịch với người khác. Tớ sợ cuối cùng không phân rõ thật giả, tổn thương người khác, cũng tổn thương chính mình. “



Từ lúc này Nam Nam đột nhiên cảm thấy không phải Hàm Nhất không biết yêu, mà là sẽ không tùy ý yêu: “Tớ hiểu.”

Trần Hàm Nhất: “Đi thôi, chúng ta cùng lên xe trộm ăn hai cái chân vịt đi.”

Nam Nam sửng sốt một chút: “Đổi đề tài nhanh như vậy, tớ còn chưa có phản ứng kịp, cậu ăn chân vịt không sợ dì làm thịt cậu hả?”



Trần Hàm Nhất cười xấu xa, “Hai cái chân vịt, tớ không nói cậu không nói, ai biết được? Bạch Dương có ăn là tốt rồi, còn muốn kén cá chọn canh, mặc kệ anh ta, chúng ta tự mình ăn đi.”

Nam Nam bị lay động, dù sao món chân vịt mẹ Trần làm là mỹ vị, ngày thường không ăn được, lần này Nam Nam quyết định đoàn kết với Trần Hàm Nhất để cùng nhau tiêu diệt chân vịt.