Trong l*иg ngực tôi thể như có một ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy, không biết ngọn lửa ấy là lửa giận, tro tàn, hay du͙© vọиɠ.
Chúng tôi môi chạm môi, ôm siết lấy đối phương như những cặp tình nhân.
Tôi bấu lấy sườn hông anh hằn lên dấu những ngón tay, vùi sâu dương v*t vào cơ thể anh, còn anh thì vẫn luôn khẽ khàng vỗ về lưng tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt bao dung, dịu dàng.
Trong giây phút tôi chợt thấy anh thật xa lạ, chẳng hiểu sao một Doãn An Thất dễ đoán mấy năm trước giờ đây lại khó hiểu và xa xôi đến nhường này.
Khoảnh khắc tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra, đầu óc tôi trở nên trống rỗng trong vài giây, lúc đang muốn lui ra sau theo phản xạ thì bị cánh tay Doãn An Thất siết chặt lấy chân khiến chúng không thể nhúc nhích.
Cả người chúng tôi toàn là mồ hôi, sự ấm áp khi cơ thể dựa sát vào nhau khiến đầu óc tôi chẳng nghĩ được gì, cứ lâng lâng ngỡ rằng đây là chuyện sung sướиɠ nhất trần đời, anh ghé mặt sang đặt những nụ hôn không dứt lên khóe môi tôi, quyến rũ và chứa chan yêu thương.
Dưới mái tóc ẩm ướt ấy là một ánh mắt trông như chứa đựng vô vàn tình cảm nồng nàn sâu đậm.
Tôi cũng hôn anh, đầu lưỡi quấn quít, chừng như cơ thể đang trong trạng thái hôn mê tạm thời, du͙© vọиɠ đang ngủ say kia chầm chậm ngẩng đầu chạm vào chỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn chưa kịp lạnh đi và vách tường ấm nóng làm kɧoáı ©ảʍ lấn át lý trí, lan tràn khắp toàn thân.
Anh vẫn luôn nhìn tôi, gần trong gang tấc, khiến tôi không thể né tránh, bắt buộc phải đối diện với tình cảm chân thành trong đôi mắt kia, và tâm can tôi thì gần như trần trụi trước mắt anh, chẳng thể che giấu được bất cứ điều gì.
Và thế, quyết định tất thảy.
Ngày hôm sau chúng tôi cặp tay nhau bước xuống lầu, lúc đấy mẹ tôi đang uống trà sáng, thấy thế thì mím môi khẽ cười rồi bảo làm hòa với nhau là tốt rồi.
Chúng tôi cùng nhau đến sân bay, khi đấy tôi mới hay là vé máy bay đã được đặt sẵn chuyến buổi trưa, tôi vào nhà vệ sinh chỗ phòng chờ rửa mặt, trông thấy gương mặt tái nhợt của mình trong kính.
Gương mặt ấy như thể đang mỉa mai, một lát sau chợt chuyển sang khe khẽ thở dài.
Tôi nhắm mắt lại, những suy nghĩ phức tạp không ngừng cuộn trào, thế nhưng khi mở mắt ra thì trong lòng chợt thấy trống rỗng, chẳng đọng lại gì.
Cộc cộc cộc.
Doãn An Thất gõ cửa, tôi quay sang nhìn anh, anh lặng lẽ mở vài cúc áo khoát ra, cố ý để lộ những dấu ấn xanh tím, tôi lau sạch tay rồi bước về phía anh, cánh tay anh giơ lên vòng qua khoác vai tôi, dựa cả người mình lên.
Hai chúng tôi sánh vai nhau bước ra, mẹ tôi trông thấy thì mỉm cười đến là vui vẻ, mẹ còn cầm điện thoại lên quay một clip ngắn, chắc là định gửi cho mọi người xem.
Gấm hoa rực rỡ, hòa thuận vui vẻ, gương vỡ lại lành.
Phải chăng thứ tốt nhất chính là thuở ban sơ?
Chúng tôi lên máy bay, Doãn An Thất ngồi bên tay trái tôi, anh cầm lấy miếng che mắt đeo lên mắt tôi, dịu dàng bảo tôi ngủ đi.
Thế nhưng tôi chưa kịp nhắm mắt lại thì đầu ngón tay chợt cảm nhận được một thứ gì đó lành lạnh, tôi rút tay về theo phản xạ nhưng ngón tay anh đè chặt lấy khe hở giữa những ngón tay tôi không cho tránh đi.
Thứ lành lạnh đó trượt dần xuống các đốt ngón tay, tựa như một con dao bén nhọn đâm thủng l*иg ngực tôi và để lại nơi đó một vết sẹo thật rõ ràng.
Khi chiếc nhẫn đeo vào hết thì ngón tay anh cũng l*иg vào tay tôi, mười ngón khăng khít.
Anh và tôi chẳng ai nói gì với nhau, tôi vờ như đã ngủ, anh cũng vờ như tôi đã say giấc, chừng như chút đấu tranh và đàn áp ban nãy chưa từng xảy ra.
Chúng tôi vừa xuống đến sân bay là bận rộn quay vòng như một con quay.
Vô số các hợp đồng, hiệp định trong ngoài đủ thứ tới tấp, ngày nào cũng phải nghe rất nhiều chuyên gia cố vấn tranh luận không biết bao nhiêu là việc, lúc này đây tôi bỗng thấy hối hận về chuyên ngành mình đã chọn lúc ra nước ngoài, bởi giờ tôi chẳng thể hiểu bất cứ những gì họ nói và bàn bạc cả.
Doãn An Thấy ấy thế mà lại trông quen thuộc cực kỳ, anh nắm tay tôi đùa nghịch chiếc nhẫn đính hôn trên đó, từ tốn chậm rãi, chẳng chút lo lắng.
Cứ thế ký kết hợp đồng xong cũng mất một tháng, đến khi tôi hồi thần lại thì Doãn An Thất đã kêu tôi đi thử lễ phục, anh bảo hôn lễ sẽ được tổ chức vào tuần sau, tất cả bạn bè quen biết anh đã mời đủ hết, anh bảo tôi đừng lo lắng, sau khi kết hôn mọi việc vẫn như cũ, chẳng khác gì lúc trước đâu, anh vẫn là anh và tôi sẽ vẫn là tôi.
Có lẽ thứ duy nhất khác đi chính là đến lúc đó những rắc rối luôn quấn lấy tôi sẽ hoàn toàn biến mất.
Trong phút chốc tôi chợt bừng tỉnh, hóa ra mình sắp kết hôn.
Tôi cầm điện thoại ngây ra, nghĩ hẳn là nên báo tin này với bạn bè nước ngoài một tiếng.
Tôi quẹt mở màn hình thì mới thấy lịch sử tin nhắn tràn ngập những lời chúc ấm áp, tôi kéo lên trên nữa thì thấy tài khoản của tôi đã gửi lên một lời mời kết hôn vô cùng trịnh trọng vào mấy hôm trước.
Ngón tay Doãn An Thất xuất hiện che đi tầm nhìn của tôi.
"Em bận quá nên anh thay mặt em gửi thiệp mời cho mọi người rồi, giáo viên hướng dẫn ở nước ngoài của em vừa khéo cũng đang rảnh, ông ấy sẽ sang đây tham dự, đời người kết hôn chỉ có một lần mà, dù sao cũng nên tổ chức chu đáo và trọn vẹn."
Tôi gật đầu, ghi nhớ từng câu từng chữ của anh.
Anh rút điện thoại trên tay tôi đặt sang một bên rồi cúi đầu trán kề trán, nhìn tôi với ánh mắt chứa chút lo âu.
"Em sao thế, không vui à?"
Tôi máy móc lắc đầu, mặc cho anh hôn lên môi mình, hơn thế tôi còn nhoẻn miệng cười dịu dàng với anh.
Anh rời khỏi phòng.
Hai ngón tay tôi kẹp lấy điện thoại ném vào hồ cá trong phòng.
"Brừm brừm."
Tôi nhìn những dòng tin nhắn hoặc chân thành hoặc giả dối hiện trên màn hình sáng lên của điện thoại cách tấm kính và làn nước, tôi đứng đó nhìn cho tới khi tất cả những ánh sáng đó tắt ngúm, cho đến khi điện thoại chìm sâu xuống đáy hồ.
Hết chương 40