Tôi ở trong khách sạn ba ngày, Tiểu Điềm Điềm bảo tôi sang nhà cậu dùng bữa, tôi hỏi có chuyện gì thì cậu cứ ấp a ấp úng không nói, chuyện này quả thật rất kỳ lạ.
Trốn trong phòng suốt ba ngày làm cả cơ thể tôi trở nên rệu rã, thế là gọi điện hỏi vài người bạn khác xem họ có biết chuyện gì không thì cả đám cũng ngơ ngác chả biết gì, nhưng ít ra thì tôi biết được Tiểu Điềm Điềm còn mời người khác nữa chứ không chỉ mình tôi, những người có quan hệ thân thiết cũng mời đến, bao gồm Doãn An Thất.
Thời gian hẹn ăn trưa là mười hai giờ, tôi nghĩ Tiểu Điềm Điềm và cậu em hờ của mình sống trong căn nhà khá nhỏ, vả lại không có người giúp việc, nên định qua sớm tí giúp cậu làm đồ ăn.
Tôi biết nấu ăn, mấy năm trước lúc ra nước ngoài đã phải đổi bao nhiêu đầu bếp thế nhưng chẳng ai nấu đồ Trung Quốc hợp khẩu vị tôi cả, cuối cùng chỉ còn cách tự học lấy.
Tôi vào siêu thị tiện tay mua vài ba loại rau củ và thịt thà, lúc cầm lên nhìn còn thấy hơi ngại, mua ít thế này trông chẳng ra dáng đại gia gì cả, thế nhưng nghĩ lại thì mình đến sớm tí để sắp xếp, xong thì bắt Tiểu Điềm Điềm im miệng là xong chuyện, hẳn cũng không ảnh hưởng gì mấy.
Lúc tôi đến nhà Tiểu Điềm Điềm là chín rưỡi sáng, gọi điện cho cậu nhưng chẳng ai bắt máy, gõ cửa cũng chẳng ai mở, thấy thế tôi cuối người lần tìm chìa khóa cửa dưới chậu hoa nhà cậu rồi mở cửa luôn.
Trong phòng khách không một bóng người, tôi mang dép lê, lắng nghe tiếng động xung quanh, cảm thấy vô cùng im ắng, sau đó vô cùng tự nhiên nhìn khắp nhà một lượt, từ phòng ngủ, nhà vệ sinh đến nhà bếp cũng trống không.
Cũng may, tôi còn sợ mình nhìn thấy cảnh tượng khó xử nào đó, dù sao thì trong tiểu thuyết nào chả viết thế.
Tôi vào nhà bếp bắt tay nấu ăn, sơ chế, xào nấu, chưng hấp hết những món cần thiết, sau đó cởi tạp dề định đi rửa tay.
Thế nhưng lúc tôi đi đến cửa phòng ngủ thì chợt nghe thấy một tiếng động cực kỳ nhỏ và khẽ, nghe như tiếng chuột gặm cắn gỗ.
Cơ mà khu nhà Tiểu Điềm Điềm có xịt thuốc và vệ sinh sạch sẽ, không thể nào có chuột được.
Tôi hơi chần chừ, cuối cùng quyết định quay vào phòng ngủ chính, âm thanh ấy bỗng chốc ngưng bặt, tôi nhìn ga trải giường được trải vô cùng ngay ngắn, đột nhiên thấy có gì đó không đúng cho lắm, ma xui quỷ khiến làm sao khiến tôi đẩy mở cửa tủ quần áo trong phòng ngủ, ngay lập tức nhìn thấy một đôi mắt không thể thân quen hơn được nữa.
Người anh em này, là người bạn cởi truồng tắm mưa trong hơn hai mươi năm qua của tôi, khi tôi thân thiết gọi cậu bằng biệt danh, cậu chỉ mỉm cười chẳng để ý. Cậu dẫn tôi đi ăn chơi khắp cả các chốn, bảo tôi hãy ngủ với cô nàng xinh đẹp nhất, thưởng thức loại rượu mạnh nhất. Lúc tôi thất tình, cậu chẳng thèm hỏi lý do đã chửi ầm lên, xông vào phòng bệnh của người đàn ông đó nện cho anh ta một trận. Lúc tôi về nước, cậu nửa đêm nửa hôm bật dậy khỏi giường bạn gái, thời tiết đang lúc cuối thu mà cậu chỉ khoác mỗi một chiếc áo sơ mi rồi chạy đến sân bay đón tôi.
Doãn An Thất là người dạy tôi biết tình yêu là gì, còn cậu là người dạy tôi biết thế nào là tình bạn, và người bạn duy nhất này của tôi đang bị người ta lấy dây thừng trói ngay trong tủ quần áo nhà mình, miệng thì bị nhét một cái qυầи ɭóŧ chả biết là của ai, nếu như chẳng phải lúc này cả người cậu đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, phía sau cậu không ngừng truyền đến âm thanh rừ rừ thì tôi còn có thể tưởng là cậu bị ăn cướp vào nhà.
Thế nhưng người có thể làm thế này, dám làm thế này với cậu chỉ có một mà thôi.
Tôi tiến lại gần muốn cởi dây thừng trên người cậu ra, vừa mới vươn tay thì cậu lại lắc đầu nguầy nguậy khiến tôi tức đến run lên: "Mẹ nó, cậu điên rồi hả Tiểu Điềm Điềm?"
"Mẹ anh mới điên đấy, Bạch Tề, tự nhiên chạy đến nhà chúng tôi làm gì thế?"
Tôi xoay đầu lại trông thấy cậu thanh niên chẳng biết xuất hiện từ lúc nào trước cửa phòng ngủ.
Cậu thanh niên độ chừng hai mươi tuổi, người cao gầy, sắc mặt hơi trắng, để mái dài, tuy vẻ ngoài trông cũng được thế nhưng cả người cậu lại toát lên vẻ u ám và bệnh hoạn.
Tám năm không gặp, cậu bé luôn núp sau lưng Tiểu Điềm Điềm giả vờ cô độc kia đã lớn đến mức này rồi.
Cậu quả thật đã trưởng thành, đã dám cưỡиɠ ɧϊếp người khác, đã dám làm nhục, trói người ta nhốt vào tủ quần áo.
Tôi không muốn phí lời với cậu, dứt khoát bước qua giơ nắm đấm thụi vào bụng cậu, cậu lập tức lùi về sau một bước dài, cũng muốn phản kháng, thụi một cú lên người tôi.
Sức lực của tôi xem ra vẫn mạnh, mấy năm nay tuy ở nước ngoài nhưng không hề lơ là tập thể dục, không lâu sau cậu đã bị tôi đè xuống thảm đánh.
Cậu nhìn tôi bằng cặp mắt oán hận, nằm chịu trận chẳng thốt tiếng nào, ra vẻ như tôi cố tình kiếm chuyện.
Tôi đánh được một lát thì buông tay thả cậu ra, đứng dậy xoay người đi cởi trói cho người anh em của tôi.
Ngay khi tôi vừa bước lại gần thì bỗng nhìn thấy Tiểu Điềm Điềm lắc đầu dữ dội, tôi tưởng cậu không muốn tôi cởi trói giúp, sợ cậu em trai tốt của mình tức giận nên mở miệng chửi: "Cậu còn hèn hạ hơn được nữa không, nó đối xử với cậu như vậy mà cậu còn nghe lời, muốn bảo vệ nó hả?"
Tôi nói thế cậu lại lắc đầu mạnh hơn, tôi cũng chẳng muốn phí lời nữa, dứt khoát giơ tay cởi trói, còn chưa kịp cởi nút thắt đầu tiên thì chợt thấy phía sau đầu nhói lên, chất lỏng ấm nóng chảy ra trong chớp mắt.
Tuy chẳng kịp nhìn xem hung thủ là ai, nhưng trước khi lâm vào hôn mê thì gương mặt kinh hoảng của Tiểu Điềm Điềm đã nói ra hết tất thảy.