Lý Nhất Minh tan tầm đi siêu thị mua thức ăn, trong trung tâm thương mại khắp nơi đều dán quảng cáo hoạt động ngày quốc tế thiếu nhi, “Hóa ra là ngày quốc tế thiếu nhi.” Anh đẩy xe hàng, cười cười đi đến khu đồ dùng trẻ em.
“Chào anh, sữa tắm và dầu gội đầu trẻ em đều đang có hoạt động khuyến mãi, từ năm đến mười bốn tuổi đều dùng được.”
Lý Nhất Minh cầm hộp lên nghiên cứu, “Trẻ em lớn tuổi hơn một chút dùng được không?”
“Được chứ, đồ dùng cho trẻ đều có thành phần thiên nhiên, người lớn chúng ta cũng có thể sử dụng.” Người bán hàng cật lực đề cử.
“Có vị dâu tây không?”
“Đây, cái này.” Chai dầu gội vị dâu tây màu hồng nhạt, người bán hàng đưa cho anh, “Bé gái đều rất thích vị dâu tây.”
“Nhà chúng tôi là bé trai.”
“Ồ... Như vậy à.”
“Những món này là quà tặng sao?” Lý Nhất Minh chỉ chỉ mấy con vịt trên giá khuyến mãi.
“Là quà tặng ạ.”
“Vậy cho tôi một con đi.”
Luật sư Lý thoả mãn cầm quà quốc tế thiếu nhi cho thầy Lý về nhà, Lý Bất Đổng nằm sấp trên ghế sô pha chơi điện thoại, trời bên ngoài còn sáng, chắc là cậu về nhà vẫn chưa mở đèn, chơi đến tận bây giờ, “Cháo em đã nấu rồi, anh xào thêm hai món nữa là chúng ta có thể ăn cơm.”
“Không phải bảo em chờ anh về rồi mới nấu sao, cháo em nấu em sợ dở, cuối cùng toàn là anh ăn.” Lý Nhất Minh đặt túi mua sắm dưới đất, vào phòng bếp nhìn thử, vẫn ổn, ít nhất nhìn cũng ra trò, vừa ra tới liền thấy Lý Bất Đổng dẩu môi, “Còn không phải là em muốn chia sẻ công việc với anh, sợ anh mệt mỏi sao.”
“Thầy Lý của anh ơi, thà rằng anh mệt mỏi cũng tốt hơn là em ngốc nghếch tự làm mình bị thương, lại đây, anh có mua quà cho em.”
“Quà gì đấy?” Lý Bất Đổng ngồi xuống, mang dép lẹ xẹp chạy đến bên cạnh anh, “Đồ ăn à?”
“Hôm nay quốc tế thiếu nhi, dầu gội đầu và sữa tắm có khuyến mãi, mua cho em.” Lý Nhất Minh lấy đồ ra như dâng đồ quý giá, Lý Bất Đổng mở ra ngửi một cái, “Chúng ta không phải vẫn luôn dùng giống nhau sao, tại sao muốn em đổi? Vậy anh cũng phải dùng cái này.”
“Khi còn bé em vẫn luôn dùng cái này nè, mỗi lần tới nhà anh ngủ, anh cảm thấy anh đang ôm một chiếc bánh kem dâu tây, cho nên anh cũng rất thích ăn bánh kem dâu tây.”
“Lý Nhất Minh, anh biếи ŧɦái thật đó!”
Tuy là nói như vậy, buổi tối đi tắm Lý Bất Đổng dùng dầu gội và sữa tắm mới, từ phòng tắm đi ra liền bị Lý Nhất Minh dính lấy, “Đúng là cái mùi này rôi, lần nào cũng cực kỳ xúc động, em hồi nhỏ đáng yêu như vậy chỉ có anh nhìn thấy.”
“Mỗi lần em đến nhà anh ngủ, rõ ràng trước khi ngủ đắp hai cái chăn, lúc tỉnh em lại thấy em nằm trong chăn của anh, nhất định là anh ôm em sang.”
“Không phải, là do tướng em ngủ xấu thôi.” Lý Nhất Minh nói dối, thầy Lý ngủ rất ngoan, lần nào cũng đều là anh lén lút ôm người sang bên mình, “Cái này cho em, mua đồ nên được tặng.”
Lý Nhất Minh lấy con vịt vàng ra, bóp bóp, Lý Bất Đổng bị chọc cười, cắn nhẹ lên vai Lý Nhất Minh, “Lần sau chúng ta đi tắm có thể lấy ra chơi!”
“Thật sự xem mình là bạn nhỏ rồi à? Chúng ta bây giờ là người lớn rồi, phải làm chuyện người lớn có thể làm ấy!” Buổi tối hôm ấy Lý Nhất Minh cực kỳ hưng phấn, sau đó Lý Bất Đổng liền cất hai chai dầu gội và sữa tắm vào trong góc.
Qua mấy ngày, Lý Bất Đổng tắm xong vén chăn lên chui vào, Lý Nhất Minh đóng sách lại ném qua một bên, “Sao hai ngày nay không ngửi thấy mùi dâu trên người em nữa?”
“Lớn rồi dùng cái đó làm gì?” Mặt Lý Bất Đổng đỏ hồng.
Luật sư Lý vươn mình xuống giường, khiêng Lý Bất Đổng lên vai, “Không phải em nói khi nào tắm thì chơi vịt vàng sao, chúng ta bây giờ đi chơi luôn.”