Chương 7

Giọng nói hung dữ này Tống Phỉ rất quen thuộc, chính là Tra Na, khi mình vừa xuyên qua đã bị người này đã tay đấm chân đá.

Nhưng người đầu tiên tiến vào lại không phải nàng mà là Phùng Cầm có đôi mắt phượng. Phùng Cầm vừa vào lều trại lập tức đi về phía Lạc Đề đang nằm trên thảm, sau khi nhìn kỹ thương thế của nàng, lộ ra ánh mắt không dám tin tưởng.

Lạc Đề chớp mắt với nàng, ý bảo nàng không cần nhiều lời.

Sắc mặt Phùng Cầm như thường, cầm lấy một tấm da thú bất động thanh sắc đắp lên người Lạc Đề.

Còn Tra Na từ lúc bước vào lều trại vẫn luôn nhíu mày đánh giá Tống Phỉ từ trên xuống dưới.

Nhìn khuôn mặt dữ tợn đó, trong lòng Tống Phỉ sinh ra chán ghét, quay mặt đi không nhìn, Tra Na lại không nghĩ dễ dàng buông tha nàng như vậy.

Tra Na hung dữ mở miệng: "Cái ống trúc gì đó là ngươi phát hiện ra à?"

Tống Phỉ cố nén ghê tởm, quy củ trả lời: "Là Mưa Phùn phát hiện, ta chỉ gia công sơ qua một chút."

"Ah, không cần nghĩ cũng biết là ngươi." Tra Na trợn mắt nhìn: "Dẫn chúng ta đi tìm thêm cây trúc nhanh lên!"

Tống Phỉ quay đầu lại nhìn Lạc Đề, Lạc Đề đang nhỏ giọng nói gì đó với Phùng Cầm, không chú ý tới động tĩnh bên này.

Hai thiếu nữ, một người xinh đẹp một người anh khí, lại cùng là dũng sĩ bộ lạc, cùng nhau lớn lên, cùng nhau huấn luyện, tình cảm sâu đậm, lúc này khe khẽ nói nhỏ phảng phất mọi thứ xung quanh đều không quấy rầy đến hai người.

Tống Phỉ không biết các nàng đang thảo luận cái gì, cũng không biết mình có thể tham gia vào hay không.

Tra Na thấy Tống Phỉ không trả lời nàng mà còn đứng ngẩn người, tức khắc tức giận trong lòng, theo bản năng đá qua một chân.

Hiện giờ Tống Phỉ không phải là người mơ màng vừa mới xuyên qua nữa, lập tức nghiêng người né tránh, Tra Na bạo nộ, hai người lăn xả vào nhau, cuối cùng kinh động tới Lạc Đề và Phùng Cầm.

"Các ngươi đang làm gì vậy!" Phùng Cầm tức giận nói: "Muốn cãi nhau thì cút ra chỗ khác, Lạc Đề cần nghỉ ngơi!"

Tra Na không dám đối đầu với Phùng Cầm, nàng hung hăng trừng mắt Tống Phỉ một cái, cáo trạng: "Thủ lĩnh nói muốn tìm người dẫn mọi người đi chặt cây trúc, Tống Phỉ là người phát hiện ra đầu tiên, lại từ chối nói vất vả không chịu đi."



Này quả thật là nói hưu nói vượn nhưng giờ phút này trong lều trại trừ bỏ Lạc Đề và Phùng Cầm là dũng sĩ của bộ lạc, còn lại đều là nô ɭệ, bọn họ đều cúi đầu dưới da^ʍ uy của Tra Na, không ai dám nói gì.

Có vài người định mở miệng nhưng bị Tra Na liếc mắt một cái cũng hậm hực câm miệng.

Phùng Cầm liếc Tống Phỉ một cái, mắt phượng giương lên: "Ngươi đi theo bọn họ đi."

Tống Phỉ mở miệng định nói, lại bị Phùng Cầm giành trước: "Ta ở đây chăm sóc Lạc Đề."

Tống Phỉ nuốt lời nói xuống nhưng không có cách nào xem nhẹ sự khác thường trong lòng, lại nhìn Lạc Đề, Lạc Đề cũng gật đầu: "Ngươi đi đi."

Tống Phỉ có chút ủ rũ, xem ra hai người còn có chuyện riêng muốn nói, không thể cho ta ở đây sao, nghĩ vậy, biểu tình của nàng có chút miễn cưỡng: "Được, ta sẽ đi cùng với bọn họ."

Khi nào ta có thể dung nhập vào thế giới của Lạc Đề đây, để khi nàng muốn nói gì đó thì có thể nói với ta mà không phải.....tìm Phùng Cầm.

Trước khi ra khỏi lều trại, Tống Phỉ chưa từ bỏ ý định vẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện cặp mắt xanh biếc kia đang nhìn nàng.

Bất đồng với sự thâm thúy trầm mặc ngày xưa, lúc này cặp mắt xanh biếc kia thật ôn nhu, như muốn nhấn chìm Tống Phỉ vào bên trong, mặc kệ dưới làn nước xanh kia nguy hiểm như nào, chỉ khiến người muốn phấn đầu quên mình nhào qua, chìm xuống, không thoát ra.

Đôi mắt xanh biếc nói: "Sớm trở về." Đôi mắt vừa chớp, hàng mi dài tựa như cánh bướm nhẹ múa, quạt lên một trận gió, thổi vào lòng Tống Phỉ.

Tất cả ủy khuất cùng bất mãn vừa nãy đều bị quạt đi, nước suối ào ạt chảy vào trong tim, đôi mắt Tống Phỉ lại sáng lên: "Được! Ta sẽ sớm trở về!"

Trên mặt thiếu nữ xuất hiện tươi cười, dường như tất cả khói mù đều phải rời xa nàng. Nhìn thấy Tống Phỉ lấy lại tinh thần, trong lòng Lạc Đề nghĩ như vậy.

Phùng Cầm ở một bên dời ánh mắt từ trên người Lạc Đề chuyển qua nô ɭệ nhỏ tóc đen kia, ánh mắt tăm tối.

Lần này ra ngoài chặt cây trúc có tám người, năm nữ, ba nam, đều là nô ɭệ có cơ thể cường tráng, do Tra Na dẫn đầu. Sau đó, từ trong trí nhớ Tống Phỉ biết được Tra Na tuy là nô ɭệ nhưng địa vị trong bộ lạc tựa hồ khá cao.

Nguyên nhân là trong một trận chiến, nàng đã cứu thủ lĩnh một mạng, cũng chính là mẹ của Lạc Đề, thủ lĩnh Lạc Phong cảm nhớ ân cứu mạng của nàng, từng đề nghị miễn trừ thân phận nô ɭệ cho nàng, Tra Na lại nói mình bị thương nghiêm trọng nếu không làm nô ɭệ thì cũng không thể làm dũng sĩ, không bằng tiếp tục hầu hạ Lạc Phong.

Cho tới bây giờ, tuy nàng là một nô ɭệ nhưng có vẻ như đã trở thành thủ lĩnh nô ɭệ, thực sự là một người đầy mưu mô.



Tống Phỉ rũ mắt xuống, ở trong lòng suy nghĩ sau này làm sao đối phó với Tra Na. Chỉ cần Lạc Phong còn làm thủ lĩnh thì Tra Na vẫn có thể tiếp tục uy phong.

Mấy năm nay Tra Na đã bóc lột nô ɭệ của các dũng sĩ khác khiến cho nhiều người bất mãn, theo lý thuyết chờ Lạc Phong thoái vị, khẳng định sẽ có người chủ động ra tay thu thập nàng nhưng Tra Na đã toan tính nhiều năm như vậy chắc hẳn đã nghĩ tới vấn đề này.

Trước cứ chờ xem nàng còn chuẩn bị cái gì ở sau.

Một hàng chín người gồm Tống Phỉ đi về phía rừng trúc, nàng không dẫn mọi người đi đến mảnh rừng trúc cạnh bờ sông kia, dấu vết hai người chém cây trúc vẫn còn ở đó, vừa thấy liền biết các nàng cố ý, dù thoái thác như nào cũng không thành vô tình được.

Tống Phỉ không muốn cành mẹ đẻ cành con, nên mang theo mọi người đi đến chỗ khác gần hơn.

"Các ngươi phát hiện ở ngay chỗ này sao?" Tra Na đi một vòng nhìn bốn phía rồi quay đầu lại hỏi Tống Phỉ.

Đôi mắt Tống Phỉ loạn ngó, may mà phát hiện một đoạn trúc rơi rụng dưới đất.

Tra Na cẩn thận, lại ép hỏi: "Dấu vết các ngươi xử lý ống trúc đâu?"

Nàng đã quên mất vấn đề này, Tống Phỉ đang nghĩ cách lấp liếʍ, bên cạnh có người mở miệng: "Tra Na, nhiệm vụ của chúng ta là đem thêm cây trúc trở về, so đo này đó làm gì? Tranh thủ chém nhiều chút trở về cũng có thể được thưởng nhiều hơn không phải tốt hơn sao?"

Tống Phỉ nhìn về phía người đang nói, là một chàng trai trẻ, khoảng hai mươi tuổi, da ngăm đen, đôi mắt nông như hai viên ngọc hổ phách, tóc hắn cạo quá ngắn như là đầu trọc vừa mọc tóc được ba ngày, chỉ có một tầng tóc tơ xù xù.

Tra Na tưởng mở miệng cãi lại nhưng nhìn thấy biểu tình của mọi người xung quanh đều tán đồng chàng trai nên chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.

Mọi người bắt đầu chặt cây trúc, có người muốn bớt việc nên chỉ chặt cây trúc nhỏ, ban đầu Tống Phỉ còn chịu đựng nhưng nhìn thấy nàng càng chặt càng nhiều, nhịn không được, tiến lên khuyên nhủ: "Mấy cây trúc này còn nhỏ, chặt đem về cũng đựng nước không được bao nhiêu, không bằng để nó lớn hơn chút."

Nàng kia có nốt ruồi đen trên má, nghe Tống Phỉ nói vậy, trừng mắt nhìn nàng, liếc mắt một cái: "Ta thích chặt cái gì thì chặt cái đó, ai cần ngươi lo."

Tống Phỉ bị phản bác, tâm tình cũng có chút không tốt. Nàng biết là nói với nhóm người dã nhân này về việc bảo hộ tài nguyên họ cũng không hiểu được, nghĩ lại tài nguyên ở thế giới này thập phần phong phú, một chốc một lát cũng chặt không được bao nhiều, liền buồn bực trở lại vị trí của mình tiếp tục chặt cây trúc.

Khi mọi người đang làm khí thế ngất trời, nghe thấy có người hét lên một tiếng. Tống Phỉ quay đầu lại, phát hiện đúng là nữ tử có nốt ruồi đen kia.

Nữ tử có nốt ruồi đen ngã trên mặt đất hét lên, vẻ mặt đau đớn, gần như nói không được một câu hoàn chỉnh, Tra Na còn chưa bước tới kiểm tra, liền bắt lấy Tống Phỉ, nghiêm khắc hỏi: "Ngươi đã làm gì nàng ta!"