Chương 20

Tống Phỉ tới tìm Minh Không vốn chính là muốn thẳng thắn về thiên phú tư tế của mình, hiện tại nghe nàng nói xong, vừa lúc thuận lý thành chương nói ra.

Minh Không nghe xong quả nhiên không có kinh ngạc, tựa hồ đã sớm biết trước tình huống của Tống Phỉ.

Nàng cười càng thêm ôn nhu thân thiết, ánh mắt cũng hiền từ hơn: "Ta đã biết. Sau này con đi theo bên cạnh ta, ta tranh thủ dạy con thêm một ít kiến thức...."

Ngươi bình thường nghe được có thể đi theo tư tế học tập đều sẽ cảm thấy vinh hạnh to lớn, Tống Phỉ cũng thật vui sướиɠ nhưng nghĩ đến Lại Đề, vẻ mặt khó xử.

So với việc đi theo Minh Không học tập mọi lúc, nàng càng hy vọng có thể ở bên cạnh Lạc Đề hơn.

"Minh Không đại nhân, thương thế của Lạc Đề chưa tốt, còn cần con ở bên cạnh chăm sóc. Mỗi ngày tới giờ học con sẽ tới chỗ của ngài, học xong lại trở về, như vậy có được không?"

Minh Không cúi đầu suy tư, Tống Phỉ thấy nàng có chút không đồng ý, định giải thích thêm vài câu, lại thấy Minh Không ngẩng đầu lên, hỏi: "Lạc Đề rất đặc biệt với con có phải không?"

Tống Phỉ ngẩn ra, lại nghĩ tới cặp mắt xanh biếc kia. Lạc Đề thật đặc biệt với ta sao, đáp án không cần nói cũng biết.

Nhìn đến Tống Phỉ thừa nhận, Minh Không gật đầu: "Lạc Đề là một đứa trẻ rất tốt, đứa trẻ đó thích hợp làm thủ lĩnh Mã Y hơn tỷ tỷ của nó, chỉ đáng tiếc..."

Tống Phỉ vội nói: "Không đáng tiếc, Lạc Đề đang từ từ khôi phục, nàng sẽ khỏe lại."

Minh Không kinh ngạc nhướng mày: "Phải không, nhưng lần trước ta nhìn thấy nó, rõ ràng là nó sắp không xong rồi...."

Tống Phỉ không muốn làm Minh Không từ bỏ Lạc Đề, chờ Lạc Đề khôi phục, có sự ủng hộ của tư tế, khả năng nàng lên làm thủ lĩnh sẽ lớn hơn.

"Con vẫn luôn chữa trị cho nàng, nàng khôi phục rất tốt..." Nói một hồi, Tống Phỉ nhìn thấy đôi mắt đang mỉm cười của Minh Không, lập tức hiểu, MInh Không chắc chắn đã sớm biết tình huống của Lạc Đề, mấy câu nói vừa rồi chỉ là đang chọc nàng.



Khuôn mặt nhỏ của Tống Phỉ đỏ bừng: "Tư tế đại nhân."

Minh Không cười nói: "Quả nhiên nó là một người rất quan trọng đối với con."

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài lều trại đột nhiên vọt vào một người, là một người đàn ông, tóc rất ngắn, chỉ có một tầng lông tơ, là người nói chuyện giúp Tống Phỉ lúc đi chặt cây tre lần trước.

"Minh Không đại nhân! Lạc Vi mang theo một đám người đi lều trại của Lạc Đề đại nhân!"

Động tác của Tống Phỉ còn nhanh hơn Minh Không, nàng chạy ra ngoài nhanh như gió.

Minh Không thở dài một hơi, cười lắc đầu: "Đất Đen, ngươi đỡ ta lên trước đã, chúng ta cùng nhau đi."

Khi Minh Không và Lạc Đề đến lều trại Lạc Đề, Tống Phỉ đang đứng trước nhóm người, giang hai tay ra, ngăn cản không cho họ đi vào.

Nàng gầy yếu như vậy, tất cả những người đối diện đều cường tráng mạnh mẽ hơn nàng nhưng trên mặt Tống Phỉ không có nửa điểm sợ hãi. Nàng trừng to hai mắt, bởi vì tức giận nên ngực phập phồng không ngừng, môi mím chặt không nói nửa lời, chỉ hung dữ nhìn mọi người.

Lạc Vi cầm đầu nhìn con mồi ngoan cố dưới móng vuốt của mình, ngoài miệng mang theo nụ cười khinh thường, Tra Na ẩn trong đám đông, đôi mắt âm lãnh nhìn Tống Phỉ.

"Có chuyện gì thế này?"

Mọi người đều chấn động khi nghe thấy giọng Minh Không, Tra Na tránh phía sau người khác, tựa hồ có chút sợ Minh Không, còn ánh mắt Lạc Vi lập lòe, quay đầu chào Minh Không.

Lạc Vi soạn từ trước ở trong lòng sau đó mở miệng: "Minh Không đại nhân, ngài tới vừa đúng lúc, có người nói Lạc Đề bị tà sói bám vào người, con đặc biệt dẫn người tới đây để kiểm tra."



Nàng để lại đường sống trong lời nói, nếu chuyện lần này có biến, có thể trực tiếp đẩy sai lầm qua người mật báo, đem mình trích đến sạch sẽ. Tống Phỉ nghe Lạc Vi nói xong, trong lòng càng hận.

Tà sói bám vào người cái gì chứ, nàng căn bản là tưởng nhân cơ hội này gϊếŧ chết Lạc Đề!

Trên mặt Minh Không hiến khi không nở nụ cười, nàng trầm khuôn mặt, chưa nói lời nào.

Nghe thấy bộ lạc bị tà sói xâm nhập, trên mặt những người vây xem đều kinh hoảng.

Ngày hôm qua trong bộ lạc đích xác kéo một cái xác sói trở về, hôm nay Lạc Đề bị tà sói bám vào người, mọi người đều nhìn Tống Phỉ, suy đoán có phải nàng dẫn tà sói về hay không.

Tiếng xì xào càng ngày càng lớn.

"Lạc Đề dại nhân phải bị nàng hại chết..."

"Không chỉ hại chủ nhân của mình mà còn muốn hại mọi người..."

"Gϊếŧ nàng! Đuổi tà sói đi!"

Tống Phỉ tức giận tới mức không nói nên lời, hốc mắt nàng phiếm hồng, không phải bởi vì ủy khuất mà là khi vừa trở về phát hiện Lạc Đề bị bọn họ cường ngạnh kéo ra lều trại, trong lòng tràn đầy tức giận.

Minh Không lạnh lùng nhìn lướt qua Lạc Vi: "Là ai nói tà sói xâm nhập?"

Lạc Vi vừa quay đầu lại, một nữ nhân lập tức bị đẩy ra.

Tống Phỉ trừng nàng, nữ nhân run bần bật, đúng là người Tống Phỉ từng cứu, Hoàng Đông.