Chương 2

Người bước vào là một phụ nữ khá lớn tuổi, nước da ngăm đen, nếp nhăn quanh mắt và trán nhưng đôi mắt lại sáng ngời tràn đầy sức sống, lúc cười nhìn người khác khiến họ cảm giác như đang ngâm mình trong dòng suối ấm áp.

So với những dã nhân nàng nhìn thấy dọc đường, thì người phụ nữ này mặc đã tính là nhiều. Da lông tốt nhất bao phủ cơ thể gầy guộc của nàng, một sợi dây gai dầu buộc quanh eo làm thắt lưng, mái tóc xõa sau lưng cũng sạch sẽ hơn người bình thường.

Nàng cầm một cây trượng bằng xương trong tay, Tống Phỉ đoán có lẽ được tạc từ xương đùi của một loài động vật lớn nào đó.

Đây là vị tư tế của bộ lạc Mã Y, người được tôn kính nhất, Minh Không đại nhân.

Cơ thể Tống Phỉ phản ứng còn nhanh hơn ý thức của nàng, chỉ nghe một tiếng vang, Tống Phỉ đã quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống bùn đất, nói nhỏ: "Minh Không đại nhân."

Minh Không gật đầu với nàng, mỉm cười nói: "Có phải là Tống Phỉ không? Không ngờ con lại chăm sóc cho Lạc Đề."

Tống Phỉ có chúc thắc mắc, tư tế đại nhân tôn quý nhất trong tộc lạc lại biết tên một nô ɭệ nhỏ, thậm chí còn nói chuyện với nàng. Nàng chưa tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ, đối với một số việc vẫn không có ấn tượng gì.

Không chỉ có mình Minh Không đi vào lều của Lạc Đề, mà theo sau còn có một thiếu nữ trạc tuổi Lạc Đề.

Thiếu nữ có chút lo lắng nói: "Minh Không đại nhân! Thỉnh mau xem Lạc Đề một chút đi!"

Tống Phỉ ngẩng đầu nhìn thiếu nữ, thiếu nữ quấn da lông phác họa ra dáng người tinh xảo của nàng, đôi mắt phượng mị hoặc mê người, mái tóc ngắn khiến nàng tăng thêm vài phần anh khí.

Minh Không thở dài một tiếng: "Phùng Cầm, ngay khi Lạc Đề bị thương ta liền xem qua nàng, nàng thật sự......" Nói tới đây, Minh Không nhắm mắt lại, hiển nhiên không đành lòng nói thêm gì nữa.

Hốc mắt Phùng Cầm dần dần đỏ, nàng cắn chặt răng: "Ta không tin, Lạc Đề nàng sẽ không chết dễ dàng như vậy, nàng còn có rất nhiều khát vọng chưa thực hiện...... Minh Không đại nhân, ta cầu ngài lại xem Lạc Đề thêm lần nữa!"

Minh Không lắc đầu nhưng vẫn đi về phía tấm thảm giữa lều trại, nàng nhìn thoáng qua Lạc Đề, nhỏ giọng kinh hô, vội ngồi xổm xuống kiểm tra cẩn thận.

Phùng Cầm còn đang lau nước mắt, thấy cảnh tượng này, trong lòng bốc cháy lên hi vọng, nàng tiến lên kinh hỉ nói: "Minh Không đại nhân, ta thấy sắc mặt của nàng đã tốt hơn nhiều, có phải hay không nàng sẽ không có việc gì?"

Minh Không nhắm mắt lại sờ soạng trên người Lạc Đề, trong miệng lẩm nhẩm đọc gì đó, Phùng Cầm vội vàng câm miệng.

Tống Phỉ cũng đứng một bên quan sát, cảm thấy thật ngạc nhiên. Này là cách tư tế ở đại lục hoang dã chữa trị cho người sao, nàng yên lặng nghe, vốn trong lòng không ôm bao lớn hy vọng, lại phát hiện bản thân thế nhưng nghe hiểu được những gì Minh Không đang nói.

Tống Phỉ không dấu vết liếc nhìn Phùng Cầm, phát hiện Phùng Cầm khẩn trương một hồi xem Minh Không một hồi xem Lạc Đề, Tống Phỉ không thể xác định nàng có nghe hiểu chú ngữ của Minh Không hay không.

Cũng giống như các lần mời thần mời quỷ, tay của Minh Không di chuyển có quy tắc, trong miệng cũng niệm chú ngữ, đại khái là "Cái gì cái gì chi thần, ta lấy cái gì cái gì danh nghĩa thỉnh ngươi buông xuống, chữa trị đứa nhỏ đáng thương này" vài từ.

Nhưng khi những chú ngữ kia được nói ra từ trong miệng Minh Không, như thể nó không phải bất kỳ ngôn ngữ nào trên thế giới này, tuy có thể nhìn thấy miệng nàng đang nói nhưng khi nghe lại cảm thấy đó chỉ là những tiếng thì thầm, khiến người khác không thể hiểu rõ ngữ nghĩa.

Tống Phỉ ở trong lòng chọc Tiểu Ngải: "Có đó không?"

Tiểu Ngải cao hứng phấn chấn trả lời: "Chỉ cần gọi Tiểu Ngải có mặt ngay lập tức!"

"Minh Không đang niệm chú ngữ gì vậy? Vì sao ta lại nghe hiểu được?"

Tiểu Ngải ra vẻ thần bí nói: "Mong ký chủ tận dụng tốt thiên phú của bản thân."

Tống Phỉ bí mật nhướng mày, thiên phú? Hay đây là lý do khiến Minh Không đối với chính mình, một nô ɭệ nhỏ, nhìn với con mắt khác?

Lúc này Minh Không niệm chú xong câu cuối cùng, nàng như mất hết sức lực ngã xuống, Tống Phỉ vẫn luôn chú ý nàng, vội vàng bước tới đỡ lấy Minh Không.

Minh Không hít thở mạnh vài cái, cuối cùng hồi phục lại sức lực, thấy Tống Phỉ ở bên cạnh đang quan tâm nhìn nàng, liền gật đầu mỉm cười một chút.

Phùng Cầm nhìn thấy Lạc Đề không chút thay đổi, vội vàng hỏi: "Minh Không đại nhân, Lạc Đề thế nào?"

Minh Không lắc đầu như cũ: "Tình huống của Lạc Đề quả thật tốt hơn một ít so với lúc trước nhưng cũng không thay đổi được gì. Ta thật sự hết cách rồi, chỉ có thể xem số phận của Lạc Đề. Nếu năm, sáu ngày nữa mà Lạc Đề còn chưa chết, đó chính là Thần Vạn Vật không còn cần Lạc Đề đi hầu hạ nhưng nếu nàng không vượt qua được mấy ngày này, đến với ôm ấp của Thần Vạn Vật, cũng là một điều may mắn."

Tống Phỉ cúi đầu, khẽ hỏi Tiểu Ngải: "Kiểm tra tiến độ " nhiệm vụ chính chữa trị Lạc Đề "."

Tiểu Ngải lập tức cho Tống Phỉ xem số liệu: "Tiến độ hiện tại: 10/133."

Tống Phỉ nén khϊếp sợ trong lòng, Minh Không vậy mà thật sự có chút công phu, vừa nãy chỉ thi pháp một lúc, thế nhưng giảm điểm giá trị tình yêu cần thiết để chữa trị từ 134,6 xuống 133.

Nhưng nhìn Minh Không lúc này không còn sinh khí, dường như già nua trong nháy mắt, Tống Phỉ âm thầm đè nén ý định thỉnh Minh Không thi pháp thêm vài lần nữa.



Tốt hơn hết là bản thân nên học cách cứu Lạc Đề.... Dù chỉ là ảo tưởng nhưng ý nghĩ này đã gieo vào lòng Tống Phỉ như một hạt giống vào mùa xuân.

Minh Không sờ gò má Lạc Đề bằng bàn tay đầy nếp nhăn của mình, trong khi Phùng Cầm đứng ngốc một bên, không thể nói được một lúc lâu.

Tâm trạng ba người ở đây đều không thoải mái, Minh Không ngoài miệng tuy nói trở về ôm ấp của Thần Vạn Vật là một điều may mắn nhưng nàng là người nhìn Lạc Đề lớn lên, trong lòng tất nhiên không nỡ.

Mà nhìn bộ dáng Phùng Cầm yên lặng rơi lệ, cũng biết nàng có tình cảm sâu đậm với Lạc Đề.

Về phần Tống Phỉ, vì cứu Lạc Đề, nàng cần thiết trong vòng năm ngày gom đủ 123 điểm giá trị tình yêu, đây là một nhiệm vụ bất khả thi.

Nàng trong lòng nôn nóng, trên mặt lộ ra vài phần bi thương, Phùng Cầm lúc này mới thấy nàng.

"Ngươi là ai, Hồ Hồ đâu?"

Tống Phỉ đang ngồi quỳ dưới đất đỡ Minh Không, nên không có nằm sấp xuống đất hành lễ, chỉ cúi đầu: "Hồ hồ đã chết, ta được Tra Na phái tới chăm sóc Lạc Đề đại nhân."

Phùng Cầm ngay lập tức nhíu mày khi nghe đến tên Tra Na, nhìn Tống Phỉ liền cảm thấy không vừa mắt nhưng lần này sói đồng tập kích bộ lạc, tộc nhân thương vong nặng nề, trong chốc lát cũng tìm không thấy người khác đến hầu hạ Lạc Đề.

Phùng Cầm hừ lạnh một tiếng: "Chăm chỉ làm việc, không nên có ý nghĩ xằng bậy, nếu không ta lột da của ngươi ra!"

Cũng may, Tống Phỉ cúi đầu xuống, không ai nhìn thấy ánh sáng kỳ quái lóe lên trong mắt nàng.

Không nên có ý nghĩ xằng bậy đối với Lạc Đề à, sao nàng lại cảm giác nàng cùng Phùng Cầm đang suy nghĩ hai chuyện khác nhau.

Minh Không và Phùng Cầm đi rồi, trong lều trại chỉ còn lại Tống Phỉ với Lạc Đề. Lạc Đề vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, Tống Phỉ khẩn trương hỏi Tiểu Ngải: "Năm ngày này Lạc Đề đều sẽ như này sao, ta có cần giúp nàng lật người hay không?"

"Thỉnh ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, giá trị tình yêu càng nhiều tình trạng khôi phục của Lạc Đề càng tốt."

Tống Phỉ buồn rầu ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối: 132 điểm giá trị tình yêu, nàng muốn đi đâu tìm bây giờ.

Lúc này mí mắt Lạc Đề run rẩy, chật vật tỉnh lại, Tống Phỉ ngồi xổm hồi lâu, hai chân tê rần, đột nhiên bổ nhào vào người Lạc Đề, suýt nữa đè Lạc Đề ngất xỉu.

Tống Phỉ sợ tới mức tái mặt, cẩn thẩn nhìn sắc mặt Lạc Đề, thấy nàng không xảy ra chuyện, mới nhẹ nhàng thở ra.

"Lạc Đề, ngươi cảm thấy thế nào?"

Đôi mắt màu xanh biếc của Lạc Đề thật sự rất quyễn rũ, tròng mắt trong suốt và sâu thẳm, kể cả những ngôi sao nổi tiếng ở hiện đại cũng hiếm có đôi mắt như vậy, Tống Phỉ mỗi lần nhìn, tim liền nhảy thịch thịch vài cái.

"Nước......"

Cuối cùng cũng theo kịch bản!

Nhìn đôi môi tái nhợt không có chút máu của Lạc Đề khô nứt vì thiếu nước, Tống Phỉ có chút đau lòng, nàng nhỏ giọng nhẹ nhàng nói với Lạc Đề: "Nước trong chậu đá không thể uống được nữa, ngươi chờ một chút, ta đi múc nước ngay lập tức."

Nói xong còn cẩn thận lau mồ hôi trên trán Lạc Đề, sau đó xách thùng đá ra khỏi lều.

Mặc dù Lạc Đề có chút mơ màng nhưng lại nhìn thấy rõ ràng thiếu nữ tóc đen ở trước mắt.

Thiếu nữ có đôi mắt to đen láy, mặt mày thâm thúy, mái tóc đen dày uốn xoăn tự nhiên càng tăng thêm nét tinh nghịch cho nàng.

Đây cũng là một thiếu nữ mang trong mình dòng máu ngoại lai. Thiếu nữ thấy nàng tỉnh lại rất hứng phấn, thậm chí còn bổ nhào vào người nàng, nhìn nàng luống cuống tay chân bò dậy, Lạc Đề chỉ cảm thấy buồn cười.

Trước khi chết có thể thấy một việc làm người thoáng vui vẻ như vậy, cảm thấy đến với ôm ấp của Thần Vạn Vật cũng không đáng tiếc.

Thiếu nữ thật cẩn thận nhìn nàng, rụt rè mở miệng hỏi chính mình cảm thấy thế nào, Lạc Đề cảm nhận tình huống của cơ thể, di, tốt hơn một chút so với trước nhưng sớm muộn gì cũng đến với ôm ấp của Thần Vạn Vật.

Nhưng nhìn đôi mắt to tròn chứa đựng đầy lo lắng của thiếu nữ, Lạc Đề khó được mềm lòng một lần, đem ba chữ "Ta muốn chết" nuốt xuống, đổi thành "Nước".

Đầu ngón tay mềm mại của thiếu nữ chạm vào trán nàng, Lạc Đề quơ quơ đầu, khi tỉnh táo lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng nàng dời đi.

Lạc Đề nhìn rèm cửa lều trại thật lâu, sau đó nhắm hai mắt lại.

Đi thôi, ta đã là một phế nhân sắp chết, đều đi thôi.



Cái thùng đá trong tay nàng vừa thô vừa đơn sơ, nếu là chính mình trước kia, xách lên còn quá sức, đừng nói tới việc dùng nó để múc nước.

Phía đông bộ lạc có một con sông, mọi người thường đến đó để lấy nước. Tống Phỉ dựa vào con đường trong tri nhớ để đi đến đó, tìm thấy một cái xác sói đồng trôi trên sông.

Không ngờ trận chiến lại kéo tới tận đây, Tống Phỉ không dám múc nước ở đây cho Lạc Đề uống, nên chỉ có thể đi ngược dòng sông hướng lên trên tìm nước sạch.

Sau khi đi vài trăm mét, nghĩ rằng nước ở đây đủ sạch sẽ, Tống Phỉ mới nhúng chìm thùng đá xuống.

Do dòng nước chảy xiết nên thùng đá vừa nhúng vào nước suýt nữa làm Tống Phỉ ngã xuống sông, Tống Phỉ bíu chặt vào cỏ cây rễ cây ven bờ mới may mắn tránh được một kiếp nhưng thùng đá đã không thấy bóng dáng.

Tống Phỉ trèo lên bờ, toàn thân lấm lem bùn đất, không có dụng cụ múc nước, nàng khóc không ra nước mắt, lần đầu tiên thấy bản thân thật ngu ngốc.

"Tiểu Ngải, sao ta lại thảm như vậy!" Tống Phỉ bất đầu hoài nghi không biết chính mình có thể sống sót ở thế giới khác hay không.

"Ký chủ, ngươi đừng đầu hàng! Ngươi quên ngươi còn có ta sao!" Tiểu Ngải bắt chước tiếng vỗ ngực bang bang.

Tống Phỉ kinh hỉ: "Tiểu Ngải, ngươi có thể biến ra cái thùng gỗ cho ta sao?"

Tiểu Ngải lời thề son sắt nói: "Ta có thể dạy ngươi cách làm thùng gỗ."

Tống Phỉ:......

Thôi, chờ ta làm được thùng gỗ, phỏng chừng Lạc Đề đều đã lạnh.

Tống Phỉ nhụt chí tùy tay rút một cây cỏ dại, lại nghe thấy Tiểu Ngải đinh một tiếng ——

"Nhiệm vụ: Tìm kiếm thảo dược hoàn thành! Khen thưởng 1 điểm giá trị thiện ý; nhiệm vụ tìm kiếm thức ăn mới hoàn thành! Khen thưởng 20 điểm giá trị thiện ý!"

Tống Phỉ giật mình, khi hiểu được mấu chốt là cây cỏ dại trên tay, nàng kinh hỉ rơi nước mắt.

"Đây là cây kế sao?" Tống Phỉ từng sống ở nông thôn một khoảng thời gian, tuy rằng cách nhiều năm nhưng vẫn có chút ấn tượng mơ hồ.

Cây kế hay còn gọi rau gai, giúp cầm máu vết thương ngoài, khi còn non có thể ăn như rau dại, trách không được hệ thống tính nàng hoàn thành hai nhiệm vụ. Tống Phỉ nghĩ đến bộ lạc bị tập kích, hẳn là có nhiều người bị ngoại thương, nếu thương thế không nặng, cũng có thể chữa trị đại khái bằng cây kế.

Hơn nữa, một gốc cây thảo dược thêm 1 điểm giá trị thiện ý mà ở đây có rất nhiều thực vật...Tống Phỉ cao hứng phấn khởi hái mấy chục cây, lại buồn bã phát hiện nàng không thể cầm hết được, chẳng lẽ đem da thú bản thân đang quấn cởi xuống để thảo dược.

Còn nữa, nàng ra ngoài để đi múc nước......

Lạc Đề còn đang đợi nàng trở về, chính mình không thể bỏ cuộc, Tống Phỉ khẽ cắn môi, bắt đầu ở xung quanh tìm kiếm đồ vật có thể đựng nước.

Tuy rằng Tiểu Ngải nói có thể dạy nàng làm thùng gỗ nhưng thứ nhất nàng không có dụng cụ, thứ hai là xung quanh không có gỗ. Cẩn thận tìm một vòng, Tống Phỉ thật sự có một cách.

Có một loại cây mọc ven sông có lá mỏng và dài, hẹp hơn lá dong một chút, Tống Phỉ từng học bện lúc rảnh rỗi, có thể bện một ly nước đơn sơ, chỉ là bện khít tới đâu cũng sẽ rò nước, cho nên cần thiết phải chạy về càng nhanh càng tốt.

Tống Phỉ đem lá cây hái xuống trước, sau đó rửa sạch sẽ bằng nước sông, rồi nhanh chóng bện, không lâu sau, một cái ly lá to bằng bàn tay người trưởng thành đã bện xong. Ngay lúc bện xong, Tiểu Ngải đột nhiên lại đinh một tiếng ——

"Nhiệm vụ: Chế tạo công cụ hoàn thành! Khen thưởng 100 điểm giá trị thiện ý!"

Tin tức này khiến Tống Phỉ mừng như điện, không nghĩ tới chính mình tùy tiện bện một cái ly nước thế nhưng có thể đạt được 100 điểm giá trị thiện ý, đổi ra chính là 10 điểm giá trị tình yêu.

Có thể cho Lạc Đề sống thêm năm ngày lận.

Hả, từ từ? Tống Phỉ nghĩ tới một việc, vội vàng đi chọc Tiểu Ngải: "Ta không cần gom một lần đủ 133 điểm giá trị tình yêu phải không, ta có thể tích góp từng chút một, chỉ cần đảm bảo đủ giá trị tình yêu, Lạc Đề sẽ không chết?"

"Đúng vậy."

Tống Phỉ lập tức thở dài nhẹ nhõm, phía trước thật là để tâm vào chuyện vụi vặt, cho rằng trong vòng năm ngày phải gom đủ 123 điểm giá trị tình yêu, lại không biết có thể tích góp 2 điểm giá trị tình yêu cho Lạc Đề sống một ngày, mãi cho tới khi Lạc Đề hoàn toàn bình phục.

Tiểu Ngải tựa hồ đã biết Tống Phỉ ý tưởng, mở miệng khuyên bảo nói: "Nhưng hy vọng ký chủ có thể mau chóng tích cóp đủ giá trị tình yêu giúp Lạc Đề khôi phục khỏe mạnh, nếu không sẽ ảnh hưởng việc theo đuổi tình yêu nha."

Tống Phỉ thu thập lá cây chuẩn bị bện một cái sọt nhỏ đựng cây kê đem về, nghe vậy cười đắc ý: "Ở trên giường sẽ càng dễ dàng theo đuổi nha."

Giọng nói máy móc vui vẻ của Tiểu Ngải đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Xin ký chủ đừng tuỳ tiện lách luật."