Sói con thậm chí còn chưa mọc răng, dùng sức bú sữa hút ngón tay Tống Phỉ, Mưa Phùn bị bộ dáng đáng yêu của nó chọc cười.
"Thật đáng yêu." Ngoài tự nhiên rất khó nhìn thấy một con thú mới sinh như vậy còn sống, Mưa Phùn duỗi tay sờ sờ đầu sói con, đôi mắt sáng lên nhìn con sói ngây thơ chất phác này.
Sói con còn nhỏ như vậy, nếu bỏ ngoài tự nhiên, không bao lâu sẽ chết vì đói hoặc bị các dã thú khác ngậm đi làm thức ăn, Tống Phỉ động lòng trắc ẩn: "Chúng ta có nên nuôi nó không?"
Mưa Phùn hoảng sợ: "Ngươi muốn nuôi một con sói sao?"
Tống Phỉ cũng có chút do dự, con sói hung ác cường tráng vừa nãy dù bị thương đã để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng nàng, thế giới này, rõ ràng tất cả sinh vật đều cường tráng mạnh mẽ hơn so với hiện đại, con sói con này hiện tại nhìn nhỏ yếu đáng thương, sau này chắn chắn sẽ trưởng thành giống con sói vừa rồi, đến lúc đó nàng làm sao nuôi nó đây, người dân trong bộ lạc sẽ không đồng ý, bản thân mình cũng không thể đảm bảo nó sẽ không tấn công người.
Quan trọng là, hiện tại nàng còn chăm sóc Lạc Đề làm gì còn dư sức.
"Chúng ta để cho nó chút quả dại đi, còn lại tùy vào sự may mắn của nó." Tống Phỉ thở dài, móc ra một quả dại từ sọt tre, bóp nát đút cho sói con.
Mưa Phùn ngồi xổm bên cạnh yên lặng nhìn.
Họ tiếp tục đi về phía trước nhưng cả hai đều không nói một lời.
"Đó là lý do ngươi đem nó về?" Lạc Đề chỉ ngón tay vào sói con nằm ở trên thảm da thú oa oa kêu, mặt vô biểu tình nói.
"Nó thật sự rất đáng yêu, Lạc Đề ngươi không thích sao, lúc ta không ở bên cạnh ngươi, để cho Mây Đen bồi ngươi." Tống Phỉ chớp chớp mắt to, nghiêm trang trả lời Lạc Đề. . Đam Mỹ H Văn
Lạc Đề thở dài trong lòng, không ngờ ngay cả tên cũng lấy xong rồi.
"Ngươi lại đây, ta có chuyện nói với ngươi."
Lạc Đề vẫy tay một cái, Tống Phỉ liền tung ta tung tăng chạy tới, vừa mới ngồi xổm xuống, cái trán đã bị búng mạnh một cái, không thể không nói, lực tay của Lạc Đề thật sự rất lớn.
Hốc mắt Tống Phỉ lập tức biến hồng, nàng che cái trán lại, cực ký đáng thương nhìn Lạc Đề, hiển nhiên không rõ tại sao mình lại bị đánh.
Vẻ mặt Lạc Đề nghiêm túc chưa từng có: "Ngươi có biết hôm nay ngươi đã mắc bao nhiêu lỗi không?"
Tống Phỉ rơm rớm nước mắt nói: "Không biết." Nếu biết thì làm sao ta sẽ mắc lỗi, ta đâu phải đứa ngốc.
"Thứ nhất, dù cho là tách ra khỏi nhóm tìm trái cây cũng không thể tới nơi quá hẻo lánh; thứ hai, nhìn thấy con mồi mà lao tới bất chấp là điều tối kỵ; thứ ba, ngươi suýt nữa đã để lộ thiên phú tư tế trước mặt Mưa Phùn. Cả quá trình gϊếŧ sói, chỉ cần ngươi và Mưa Phùn thiếu chút may mắn, chết chính là hai người các ngươi.
Lạc Đề nói thật sự quá nghiêm túc, làm Tống Phỉ có cảm giác như thi rớt một cuộc thi quan trọng bị nên giáo viên chủ nhiệm dạy dỗ, chỉ là Lạc Đề còn khủng bố hơn một chút, cuối cùng nàng hậu tri hậu giác phát hiện: Lạc Đề thật sự rất tức giận.
"Thực xin lỗi, là ta xúc động, thiếu chút nữa hại chết bản thân và Mưa Phùn." Quy tắc thứ nhất trong tình yêu, phải xin lỗi trước mặc kệ nguyên nhân, thái độ nhất định phải thật thành khẩn, Tống Phỉ cúi đầu, cả người đều có vẻ suy sút: "Lần sau ta sẽ không bao giờ như vậy nữa."
Quả nhiên, nhìn thấy Tống Phỉ như vậy, Lạc Đề có chút không đành lòng nhưng không ai biết khi nàng nhìn đến Tống Phỉ cả người đầy máu trở về, cảm giác như tim nàng đông cứng lại, nghe xong toàn bộ quá trình, Lạc Đề quả thật muốn nhảy dựng lên hét: "Ngươi ngại mình sống quá lâu à!"
Dù cho thiếu nữ kể lại những gì mình trải qua rất sống động, Lạc Đề vẫn cảm thấy bản thân đang trong trời đông giá rét, sự lạnh lẽo toát ra không ngừng từ cơ thể, khiến cả người nàng chìm trong tăm tối.
Sau khi búng trán Tống Phỉ, cảm nhận được xúc cảm khi chạm vào chán nàng, Lạc Đề dường như mới xác nhận, nàng thật sự đang đứng ở trước mặt mình.
Chỉ có sức sống của nàng mới có thể rót một chút ấm áp vào cơ thể đông cứng của mình.
Nhìn sắc mặt Lạc Đề có chút hòa hoãn, lòng muốn tìm đường chết của Tống Phỉ lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch: "Lạc Đề ngươi đừng tức giận, nhìn Mây Đen xem, nó thật sự rất đáng yêu."
Cuối cùng Lạc Đề cũng nhìn về phía con sói nhỏ, không ngờ đôi mắt của sói con lại là màu lam, nó nhìn thấy Lạc Đề liền vươn móng vuốt béo nhỏ muốn đi tới cọ nàng, Tống Phỉ cười khanh khách bế nó qua, Lạc Đề sờ sờ đầu nó, lông mềm mại xõa tung, rốt cuộc vui vẻ bật cười.
Nhìn thấy Lạc Đề cũng thích Mây Đen, Tống Phỉ thở phào: "Tên Mây Đen là do Mưa Phùn đặt, ngươi nhìn người nó trắng nhiều đen ít, cố tình trên đỉnh đầu lại có một mảnh đen, thấy giống một đám mây đen lơ lửng trên bầu trời không? Ta thấy cái tên này rất là gợi hình."
Tống Phỉ thay đổi tư thế ngồi xổm, lại nói: "Lạc Đề, ta không sợ bại lộ thiên phú của ta trước mặt Mưa Phùn. Mưa Phùn là người bạn tốt nhất của ta, sớm hay muộn ta cũng sẽ nói chuyện này cho nàng, hơn nữa ta có muốn nhanh chóng làm quen với vu thuật, để chữa thương cho Mưa Phùn..."
Lạc Đề cắt ngang Tống Phỉ nói: "Còn ta?"
"Gì cơ?" Tống Phỉ có chút không hiểu, còn ta là sao, Lạc Đề làm sao vậy.
Lạc Đề hít sâu: "Mưa Phùn là người bạn tốt nhất của ngươi? Ngươi làm quen vu thuật là để giúp nàng chữa thương?"
Tống Phỉ à một tiếng trong lòng, hóa ra là bởi vì cái này, nàng nhẹ giọng cười: "Mưa Phùn là người bạn tốt nhất của ta, ngươi là người ta thích nhất, ta quen vu thuật đương nhiên là để chữa thương cho ngươi, Mưa Phùn chỉ là tiện thể."
Lạc Đề nắm được câu mấu chốt, nhướng mày: "Oh? Thật vậy chăng?"
"Thật! Lạc Đề đại nhân soái nhất bộ lạc, ta vô địch thích ngươi!" Tống Phỉ vỗ ngực tỏ lòng trung thành nhưng nàng lại không chú ý rằng bản thân đã tự động biết ý Lạc Đề muốn hỏi đi.
Lạc Đề xoa xoa tóc nàng, cười vui vẻ, lại sờ sờ trán nàng: "Trán đau không?"
Tống Phỉ chớp chớp mắt, vốn dĩ không đau nhưng sờ một cái lại có chút đau, nàng ngoan ngoãn trả lời: "Không đau, ta biết ngươi lo cho ta."
Sờ trán xong, tay Lạc Đề liền đặt ở trên đầu Tống Phỉ không dời đi: "Sau này đừng để ta lo lắng, được không?"
Tống Phỉ trịnh trọng gật đầu nói được.
Lạc Đề lại mỉm cười nói: "Ta cảm thấy cái tên Mây Đen này không dễ nghe, chúng ta đổi tên khác thì sao?"
Tống Phỉ:...Nếu nói không đồng ý chắc chắn sẽ lại bị búng trán!