Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hai Bên Súng Ngắm

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
PUBG Mobile, một trò chơi bắn súng mới xuất hiện vào năm 2017, sử dụng chế độ battle royale đơn giản và thú vị nhất - khoảng 100 người chơi sẽ nhảy dù xuống hòn đảo biệt lập trong mỗi vòng, tìm kiếm vũ khí và vật tư, và chiến đấu với nhau cho đến khi chỉ còn một người hoặc một đội thắng.

Trong khoảng thời gian, hòn đảo sẽ làm mới "vòng tròn" với phạm vi thu hẹp dần, tức là "vùng an toàn", nếu người chơi vẫn ở ngoài vùng khi "vòng tròn" có hiệu lực, máu sẽ tự động mất do chất độc, như vậy có thể cưỡng ép những người chơi còn lại phải tập hợp lại với nhau.

Các cuộc thi đấu chuyên nghiệp thường áp dụng chế độ tổ đội 4 người. Đội nào sống sót đến cuối cùng thì số điểm nhận được càng cao; ngoài ra, mỗi người bị gϊếŧ sẽ được tích lũy một lượng nhỏ điểm; thông thường thì một vòng đấu sẽ được tiến hành trong nhiều ngày, nhiều ván game, cuối cùng dùng số điểm tổng để quyết định xếp hạng.

Quá trình thí huấn của đội IS hầu hết được thực hiện dưới hình thức huấn luyện thi đấu hình thức triển khai, như vậy không chỉ có thể kiểm tra năng lực cá nhân của tuyển thủ, cũng có thể bước đầu nhận biết phản ứng hóa học giữa nhân viên thí huấn cùng vốn có thủ phát tuyển thủ.

Người ta nói rằng hôm nay thi đấu huấn luyện, có 20 nhánh chiến đội và 80 người tham gia.

Vọng Ngôn sau khi ngồi xuống, xác nhận lại cài đặt trong trò chơi mà anh vừa điều chỉnh, không tránh khỏi lo lắng.

Đúng lúc, một giọng nói bên kia truyền đến: "Anh còn gì muốn nói không?"

Sau khi phát hiện ra đó là Thôi Tuyết Trí, tay đột kích chính của đội này, anh ta liếc nhìn xung quanh và không ngại nói với hắn: "... làm sao tôi biết được, các cậu có thể hay không bởi vì không nghĩ tôi tiến vào đội, liền cố ý tại huấn luyện thi đấu bên trong hầm tôi?"

Anh ấy rất trực tiếp, Thôi Tuyết Trí cười và có vẻ thích sự trực tiếp này: "Tuy rằng trong cái trò chơi này anh không đánh thi đấu nhiều, nhưng tôi nghe nói rằng anh sẽ đến, tôi vẫn theo dõi trận đấu. cấp độ của một vài đồng đội được xếp vào hàng ngũ chuyên nghiệp hàng đầu, tức là tôi vẫn có thể ở cấp độ 1 chọi 3 sau khi đi chơi cả đêm - cho nên anh yên tâm, chúng ta dù cho muốn đánh giả thi đấu, cũng sẽ không so với ngươi đồng đội càng đồ ăn."

"Cậu...!" Vọng Ngôn nắm chặt con chuột không nói được, dù sao đây là chiến thần Phá Tuyết, chính mình năm đó... Coi như là fan qua đường của hắn, nhưng người bên kia dường như không mấy thân thiện: "Đương nhiên chúng ta không thể đánh giả khi thi đấu, chính là không biết... Ngươi bây giờ không mở hack ra, còn có thể chơi game carry hiệu quả đánh ra ba cái Teletubbies sao?"

Vọng Ngôn cắn răng, câu nói "Tôi chưa từng mở hack" gần như lao ra, nhưng lại nuốt xuống.

Bởi vì, anh đã nói câu này quá quá nhiều lần rồi, nhưng mà tất cả mọi người càng muốn tin tưởng đội trưởng của thức tỉnh chiến đội kia hơn, cùng với kia cái gọi là chậm thả, phân rã khung hình, phân tích mở đầu thâm thúy, với tư cách là một cao thủ, và câu "Thực ra tôi hiểu hết rồi, không cần phải tẩy", nhìn chung là hoàn toàn là đủ.

Anh càng phản bác thì mọi chuyện càng lên men, thậm chí ngày nào cũng có người nhắn tin riêng vào blog chính thức của đội DP để gửi di ảnh anh và đồng đội. Công nhận là khi không có fan và người qua đường sử dụng anh ta như một đại từ để trút bỏ sự bất mãn của họ, dù anh ta có nói bao nhiêu đi chăng nữa thì nó cũng chỉ là chất liệu để người khác cười đùa - tiếng khóc la yếu ớt của một đội nhỏ trước khi chết đuối, nó chỉ là nhạc nền cho lễ hội của mọi người, nhiệt độ hạ xuống, sẽ không còn ai quan tâm.

Bởi vậy, anh mới quên đi tất cả lí do mà anh không thể lộ diện, đến nơi này -- nơi này có tiền, có tiếng, có fan, đầy đủ hết thảy điều kiện khách quan để cạnh tranh cùng chiến đội thức tỉnh, đổi lại là trở thành đội viên cuối cùng.

Vì vậy, khi đối mặt với tuyển thủ xuất sắc nhất của đội, Phá Tuyết, anh ấy vẫn cố nhẫn nhịn và không trả lời, và chỉ hét lên tám trăm lần trong lòng rằng anh ấy muốn trở thành antifan qua đường để bôi đen cho hả giận.

"Vọng...Vọng Ngôn..." Tuy nhiên, ở phía bên kia, người tên Thích Tễ đã lên tiếng, "Thật ra, lúc đầu tôi cũng không biết chuyện đó, nhưng sau khi anh mắng tôi lần trước, có người đã gửi video anh mở hack... "

"... Thật sao?" Vọng Ngôn không biết tại sao khi nghe giọng điệu dịu dàng và dễ ức hϊếp của cậu, trong đầu anh chỉ toàn những lời mắng mỏ, "Cậu cũng cảm thấy công nghệ cao của tôi dung đến rất trâu bò, có thể tung hoành ngang dọc trong giới khoa học...? "

Tuy nhiên, người bên kia lại nghiêm túc lắc đầu nói: "Không phải... Tôi xem xong chỉ thấy, căn bản là không thể nào tùy tiện đưa ra kết luận."

Ngay khi Vọng Ngôn sửng sốt, Thôi Tuyết Trí liền cướp lời: "Haiz, tiểu hoa đán của chúng ta tự bế quen rồi, mạch não vẫn thẳng như ngày hôm qua mới được sinh ra, anh đừng có mà để bụng nhé, Vọng Ngôn đại thần, mở hack liền mở hack, sau đó mở ra cái khác là ok rồi."

Sau đó biểu hiện của những nhân viên xung quanh lại trở nên tế nhị, Vọng Ngôn rốt cuộc không thể không phản bác, "Tôi không có!" Thôi Tuyết Trí cười không trả lời, chỉ có Thích Tễ phụ họa: "Chính anh ấy đã nói như vậy hẳn không có, chính là không... Vậy Thôi Thần, anh đừng bắt nạt hắn nữa, nếu không, anh ấycó thể sẽ khóc... ". Đọc‎ tr𝓊𝘺ệ𝐧‎ tại‎ #‎ tr𝓊mtr𝓊𝘺e‎ 𝐧.𝖵𝐧‎ #

Tiếng cười của Thôi Tuyết Trí vang lên, Vọng Ngôn trong đầu hiện 10 ngàn dấu hỏi chấm, lập tức có chút hỏng mất mà đâm đâm không khí trước mắt mình, nặng nề nói:" Cậu nói hưu nói vượn cái gì đấy? Tôi cmn khóc cái rắm, lão tử này đôi mắt to u buồn là chuyên môn giữ lại cấp cái kia dư đại đội trưởng khóc tang dùng, rõ ràng?!"

Tề Nghiên bị hắn làm cho ngẩn ra một chút, nhẹ giọng nói:"A....Ý của tôi chỉ là, nếu như là tôi, tôi nhất định muốn khóc, cho nên... Tôi rất sợ anh khóc."

Hơn nữa, giọng điệu của tên này cũng mang ý thăm dò: "Anh... anh đừng mắng tôi được không?"

"..." Ruan Yan luôn cảm thấy tên này đang ngụy trang cái gì, cũng không xử lý được dáng vẻ ngoài mặt sáng sủa của vị thiếu gia mỏng manh này, vì vậy hắn đơn giản và thô lỗ siết chặt nắm đấm, kéo ống tay áo ra, lộ ra một nửa cánh tay hình săm hoa đen càng thêm hung tợn, "Nếu như cậu nói lại... đừng trách tôi phổ độ chúng sinh."

Người bên kia tỏ biểu tình oan ức, cuối cùng cũng ngừng nói, vì vậy huấn luyện viên trưởng chào mọi người nhanh chóng tập trung, nhìn vào cuốn sổ trên tay và bắt đầu đưa ra một số yêu cầu cơ bản.

- -Trong trận đấu huấn luyện hôm nay, tổng cộng 6 trận sẽ được chơi, và Vọng Ngôn với tư cách là người thí huấn, thì cần phải nằm trong top 5 về tổng số lần tiêu diệt, lượng mạng phải từ 7 người trở lên, tổng thương tổn đạt khoảng 1/3, ít nhất không dưới 1/4, tỷ lệ headshot, sát thương trung bình mỗi trận,... cũng là những điểm cần kiểm tra.

Các trận đấu tập đều là đội hạng nhất và hạng hai, và yêu cầu này có thể được nói là rất cao. Tuy nhiên, với một đội mà nhiều tuyền thủ muốn chen chân như vậy, đây có lẽ là cách duy nhất để thuyết phục mọi người.

Có vẻ như vị huấn luyện viên trưởng không có ý định độc tài: "Nếu cho rằng yêu cầu quá cao thì có thể tự đưa ra những đề xuất hợp lý như những nhân viên thử việc trước đây".

Thôi Tuyết Trí một bên trò chơi cười, "Mọi người đến luyện thử đều có thể nghĩ ra tám món ăn chính đi. Tôi không biết lần này có chiêu trò gì mới không." Vọng Ngôn cười lạnh, không muốn cùng hắn phí lời, một giấy sau ngẩng đầu lên hỏi huấn luyện viên,"Đội của anh đã chiêu mộ rất nhiều người để huấn luyện thử, anh muốn cái loại thành tích nào?"

Huấn luyện viên trưởng sửng sốt trước câu hỏi, nhưng ông nhanh chóng mỉm cười bình tĩnh và trả lời bằng bốn từ: tất cả quán quân.

Xung quanh yên lặng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng máy tính chính đang chạy, chỉ có Vọng Ngôn liếc nhìn Thôi Tuyết Trí và trả lời: "Vậy tôi sẽ kiến nghị chúng ta thêm việc phải giành được vị trí đầu tiên trong trận đấu tập này, được không huấn luyện viên?"

Mọi người lần thứ hai liếc mắt.

Ngay cả Thôi Tuyết Trí cũng kinh ngạc một cách rõ ràng, nhưng Thẩm Diệp, người đã mất tập trung ở bên cạnh hắn lúc này mới lấy lại tinh thần, đứng xem náo nhiệt cũng không nghĩ là chuyện lớn: "Ok, ok, nó hoàn toàn phù hợp với văn hóa doanh nghiệp đội chúng tôi, cứ như vậy đi, Lão Liễu?"

Nghe vậy, huấn luyện viên trưởng nhìn vào ánh mắt của mọi người trong đội của mình, khẽ gật đầu với Thẩm Diệp mà không từ chối.

Thế là trước mắt mọi người, giao diện trò chơi nhanh chóng mở ra, các ID có tiền tố đội lần lượt xuất hiện, có đội nổi tiếng trong giới, hắc mã mới nổi, thậm chí có cả hai đội mạnh lâu năm đến từ Việt Nam, với bố trí của huấn luyện viên, không ai dám nói mình sẽ thắng, nhưng bọn họ cứ dán mắt vào màn hình và chỉ quan tâm một điều: "Đội thức tỉnh còn chưa tới?"

"Có một sự kiện trên đài phát sóng trực tiếp của ông chủ bọn họ." Trong ánh nắng buổi chiều, huấn luyện viên trưởng trả lời đơn giản, anh nhanh chóng lật xem cuốn sách trên tay.

Giao diện trò chơi quen thuộc bắt đầu load, lần này sẽ không giống như căn cứ trước, có thể bị rớt khung hình, mạng dao động, Vọng Ngôn cũng nắm chặt chuột, chỉ nói: "Được rồi, vậy thì khi gặp phải, tôi khi ấy cho hắn ta thêm nhóm bón phân đi."

________

Tác giả có điều muốn nói:

Đã sửa một lỗi nhỏ

Tái bút, Thôi Thần không phải người xấu, sự thật sẽ sớm được tiết lộ 233

Cốt truyện đầu tiên này có thể không có quá nhiều cảnh với Tiểu Thích, và sẽ có nhiều trò chơi và tương tác hàng ngày hơn ngay khi trò chơi bắt đầu ~

Rồi về trò chơi ăn gà thật ra là điện chứ không phải độc mà mọi người hay nói về độc nên mình viết chi tiết nhỏ như vậy là quen rồi, luật chơi chỉ giới thiệu sơ qua thôi các thiên thần ai cũng quen trò chơi bỏ qua cho oh, -3-

_________

Lảm nhảm của Kanal:

/ _ Tui lười quá mà...
« Chương TrướcChương Tiếp »