Chương 10
Sau khi Lương Uyên khôi phục ký ức, hai người càng thêm ngọt ngấy, đôi lúc Liên Kiều không dám nhìn thẳng.
Đến giao thừa, hơn phân nửa đệ tử cùng tôi tớ đều về nhà ăn tết, các trưởng lão đều chạy không còn một mống. Cốc chủ cùng người nhà và mấy đệ tử còn lại, vào phòng chính thường ngày dùng để nghị sự xếp đặt bữa tiệc đêm giao thừa. Bởi vì ăn tết, cái bàn cần dùng không giống thường ngày, mà là theo quy chế cũ, Cốc chủ cùng Cốc chủ phu nhân ngồi ở vị trí đầu, con gái, đệ tử phân loại hai bên, từng người có một cái bàn thấp, thả mấy cái gối lót mềm xếp trên mặt đất. Cốc chủ nói vài câu chúc phúc, rồi Tổng quản phát tiền lì xì, sau đó hậu bối thay phiên kính rượu Cốc chủ và Cốc chủ phu nhân, Cốc chủ liền dẫn phu nhân rời khỏi, còn lại người trẻ tuổi, bầu không khí nhất thời sôi động hẳn lên.
Đây là lần đầu tiên Lục Tiện Anh ăn tết như vậy, có chút khách sáo. Trái lại Lương Uyên vẫn sến súa như trước, một hồi đút đồ ăn, một hồi đút canh, làm cho Lục Tiện Anh càng luống cuống xấu hổ. Mấy sư huynh đệ độc thân của Lương Uyên bị y làm mù mắt chó, sau đó hết thảy vây xung quanh phá hoại không khí phấn hồng, cùng Lục Tiện Anh nói chuyện. Cái tên đột nhiên bị đá ra thật xa – Lương Uyên –
sửng sốt một hồi, không khỏi bật cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Nhìn trái nhìn phải, thấy Ngụy Xu Dĩnh bị đại ca mình quăng ở một bên, cười híp mắt uống trà nhìn mọi người nháo loạn, đột nhiên nổi lên ý đồ xấu.
“Đại ca.” Lương Uyên cầm bầu rượu cùng ly rượu ngồi xuống bên cạnh Lương Trạch.
Lương Trạch một mực yên lặng uống trà hoàn toàn không nhìn ra đệ đệ không có ý tốt, còn nói với y, “Tiện Anh cùng mọi người ở chung không tồi, rất tốt, rất tốt.”
“Tiện Anh tuy rằng trầm mặc ít nói, nhưng rất chân thành, ở chung một thời gian có thể nhìn ra hắn rất tốt.” Lương Uyên nói rồi rót rượu ra chén.
“Nói đến đây, ngươi đã giải dược hiệu Vong Tình tán cùng Nhϊếp Hồn thuật, mấy ngày gần đây có gì không thoải mái không?”
“Đa tạ đại ca quan tâm, cũng không có gì cả.” Lương Uyên nói, cầm ly rượu lên kính Lương Trạch.
Lương Trạch thấy thế, cũng đưa lên ly trà của chính mình. Hai người cụng một cái, lúc Lương Trạch đang muốn uống một hơi cạn sạch, đột nhiên bị Lương Uyên bắt được cổ tay, một ly rượu liền đưa đến bên mép, còn không đợi Lương Trạch phản ứng, liền bị đổ vào miệng. Trong cốc mọi người đều biết, vị trưởng tử (con đầu) này ngày thường tao nhã thận trọng, chỉ là không thể uống rượu, bởi vì người hắn rất dễ say, mà sau khi say rồi thì…
Mấy sư huynh đệ đang vây quanh Lục Tiện Anh nói lảm nhảm, đột nhiên bị Lương Uyên đẩy ra một cái, sau đó Lương Uyên cầm tay Lục Tiện Anh chạy ra ngoài. Lục Tiện Anh không hiểu sao lại phải bỏ chạy, mới vừa ra khỏi đại sảnh, liền nghe trong đó truyền ra vài tiếng cười bừa bãi, “Đều nằm sấp xuống cho bản đại vương! Hahahaha!” Âm thanh hết sức quen thuộc, chính là Lương Trạch.
“Ngươi… Cho đại ca uống rượu?”
Lương Uyên nâng mày, tự mình kéo Lục Tiện Anh trở về, “Ai bảo hắn lúc trước giúp ngươi hạ Vong Tình tán lên người ta làm gì, còn dùng Nhϊếp Hồn thuật lên người ta.”
Lục Tiện Anh thấy y nói hợp tình hợp lý, không khỏi buồn cười, “Ngươi nha… Tất cả mọi người bị vẻ ngoài của ngươi mê hoặc, còn tưởng rằng ngươi thực sự ôn văn nho nhã, hiền lành dễ thân.”
“Không phải có cả Tiện Anh ngươi sao?” Lương Uyên đột nhiên quay đầu lại hỏi hắn.
Lục Tiện Anh hơi sững sờ, đáp trả, “Có cả ta.” Lương Uyên hỏi không hề nghiêm túc chút nào, nhưng giọng điệu Lục Tiện Anh lại hết sức chân thành.
Lương Uyên nghe vậy cười trêu chọc, “Hoá ra Tiện Anh ngươi cũng chỉ yêu dung mạo của ta.”
“Ta tự nhiên ái mộ dung mạo của ngươi.” Lục Tiện Anh dừng bước, “Trong số những người nhận thức ngươi, không biết có bao nhiêu người yêu mến dung mạo của ngươi, ta cũng chỉ là một trong số đó. Nhưng, ta thật may mắn cùng ngươi lưỡng tình tương duyệt.” Lục Tiện Anh rất ít khi nói nhiều như vậy, hắn nói chầm chậm, “Ngươi cho ta cơ hội biết được phía sau dung mạo của Lương Uyên, làm cho ta ngoại trừ yêu dung mạo của ngươi, cũng yêu linh hồn của ngươi nữa.”
Lương Uyên sau khi nghe xong, thật lâu không nói được gì. Y đột nhiên kéo Lục Tiện Anh chạy, một đường trở về viện của bọn họ, chưa kịp vào phòng liền đem Lục Tiện Anh đặt ở trên cửa hôn lên. May là bọn người Liên Kiều vẫn còn ăn tiệc đêm giao thừa tại chỗ Tổng quản, còn không sẽ bị hành động này của Lương Uyên doạ sợ.
Hai người ôm hôn lảo đảo nghiêng ngã vào phòng, Lương Uyên dường như đợi không kịp nữa, đem người đẩy ngã trên bàn. Không khách khí đem vạt áo Lục Tiện Anh gỡ bỏ, đôi môi dán lên vừa hôn vừa cắn, tay sờ soạng đai lưng, cởϊ qυầи hai người xuống liền đem hạ thân kề sát. hoa huy*t yếu ớt chỉ hơi có chút ướŧ áŧ, Lương Uyên thử mấy lần cũng không thể đi vào, liền cúi người xuống giữa hai chân Lục Tiện Anh liếʍ.
“A a a ~ ” Lục Tiện Anh bởi vì tâm tình kích động, thân thể càng thêm mẫn cảm, Lương Uyên liếʍ chưa được mấy lần liền ướt.
“Tiện Anh, ta muốn vào.” Lương Uyên nói còn chưa xong thì trên eo hơi dùng sức, xuyên vào nơi sâu nhất.
“A ~ ân a a ~ ” Lục Tiện Anh bị y làm cho trướng đau, mà kɧoáı ©ảʍ từ chỗ kết hợp cũng cuồn cuộn không ngừng khuếch tán ra, trong nháy mắt hắn không biết đó là khó chịu hay thoải mái.
Lương Uyên vô cùng cấp thiết, động không chút thương tiếc, mỗi một lần đều rút ra chỉ còn qυყ đầυ no đủ ở bên trong, rồi lại đâm đến tận gốc. Da^ʍ thuỷ theo động tác của Lương Uyên mà chảy ra, chỗ hai người kết hợp bị làm cho ẩm ướt, dấp dính. Lương Uyên càng thêm dùng sức, Lục Tiện Anh càng kẹp chặt. Lương Uyên cảm giác linh hồn nhỏ bé của mình đều bị hút vào, cuối cùng nhịn không được tiết ra. Lương Uyên dừng trong chốc lát, lúc hồi thần lại phát hiện mình lại có thể bị tước vũ khí nhanh như vậy, Lục Tiện Anh vẫn cứng rắn, vách tường mềm mại vẫn đang kẹp lấy chính mình co rụt lại, Lương Uyên không khỏi vừa thẹn liền giận.
“Tiện Anh ngươi cố ý.” Lương Uyên cúi đầu khẽ cắn chóp mũi Lục Tiện Anh, đỡ lấy thắt lưng hắn, ý bảo hắn dùng chân quấn quanh thắt lưng mình, sau đó đem người ôm lên giường, “Chờ ta một chút, chờ một chút để hảo hảo trừng phạt ngươi.” Lương Uyên nói, tách hai chân Lục Tiện Anh ra, đem hai ngón tay cắm vào mật huyệt còn chưa khép kín, cào nhẹ lên vách tường.
“Ân ~ ha, a a ~ ” Điểm nhạy cảm trong cơ thể bị mò tới, thân thể Lục Tiện Anh đột nhiên co lại, hai chân chịu không nổi mà cọ cọ. Lương Uyên thấy bộ dáng hắn thú vị như vậy, rất nhanh liền cứng rắn, lại không vội vã cắm vào mà là tiếp tục lấy ngón tay xỏ xuyên. Cái tay khác nắm lấy nam căn Lục Tiện Anh luật động, khi thì vuốt ve huyệt khẩu bởi vì sung huyết mà tiểu hoa hạch đứng thẳng lên.
“A, a a ~ đừng, thật khó chịu ư ~ ” Tuy ngoài miệng nói khó chịu nhưng thân thể lại thành thực nghênh hợp với động tác của Lương Uyên. Lương Uyên nhìn đến miệng khô lưỡi khô, liền liếʍ đầu nhũ đã cứng lên của Lục Tiện Anh, dùng sức giống như muốn hút ra cái gì. Điểm nhạy cảm trên người đều bị kí©h thí©ɧ, rất nhanh Lục Tiện Anh chịu không được, hoa huy*t đột nhiên phun ra một lượng lớn chất lỏng, giống như không khống chế được. Lương Uyên thấy bộ dáng thất thần mê loạn của hắn, cuối cùng cũng coi như lấy lại mặt mũi, không nhẫn nại thêm nữa, liền thẳng lưng đem chính mình đẩy vào.
“Ô —— ” Lục Tiện Anh vẫn chưa bình ổn lại sau khi da^ʍ thuỷ bên trong tràn ra như thuỷ triều, thân thể liền bị xuyên qua. Kí©h thí©ɧ quá mức mãnh liệt làm cho hắn thất thanh, thân thể co quắp liền đạt đến cao trào một lần nữa, hai tay cũng không chịu khống chế mà cao lên cánh tay Lương Uyên đang ôm lấy mình cùng phía sau lưng y. Lương Uyên bị hắn cào mấy lần, thật giống cào ở trong tim mấy cái. Trên khuôn mặt anh tuấn của người dưới thân đong đầy nước mắt cùng nước bọt trào ra khỏi khoé miệng, nụ hoa bị chính mình hút liếʍ vừa hồng vừa sưng, hạ thân bị chính hắn phân bố da^ʍ thuỷ làm cho rối tinh rối mù. Bộ dáng như vậy làm cho Lương Uyên thương tiếc, lại kí©h thí©ɧ thú tính của y hơn nữa.
Cho nên, đêm giao thừa này, Lục Tiện Anh vượt qua trong rêи ɾỉ cùng gào khóc.