37.
Lục Hoàn, người chịu trách nhiệm bảo vệ kinh thành đột nhiên biến mất.
Ba ngàn kỵ binh đã tìm kiếm những ngọn đồi xung quanh, nhưng họ không thể tìm thấy hắn.
Trong đầu hoàng đế lúc này toàn là phong hoa tuyết nguyệt (tình cảm nam nữ), Lục Hoàn thoạt nhìn có chút hoang đàng, phóng túng, nhưng lại là người trấn tọa ở phía sau hoàng cung này, trong nháy mắt kinh thành nhất thời náo loạn, đủ loại tin đồn đều xuất hiện.
Ta kéo cha ta và năn nỉ ông nói cho ta biết Lục Hoàn có thể ở đâu trong suốt một ngày đêm.
Nhưng dù ta có hỏi thế nào, ông cũng không chạm vào cơ chế nói chuyện phản bác của ta.
Cuối cùng, cha ta nói rằng ngay bây giờ, cách duy nhất để cứu Nhϊếp chính vương là bí mật gọi những người thân tín của ông ở biên cương vào kinh thành.
Sau khi cân nhắc rất nhiều, ta chỉ có thể để họ vào phủ với lý do luận võ để kén rễ, đây là điều ít gây chú ý nhất.
Vẻ mặt cha ta tối sầm lại một cách hiếm thấy: “Chỉ là nếu có tin đồn về cuộc tỷ võ để kén rễ truyền ra ngoài, Tần nhi, nhân duyên của con sau này sẽ có thể... ".
Không kịp suy nghĩ, ta nói:
"Không kịp nữa rồi, nhanh lên cha ơi".
"Hiện tại phải đi viết bố cáo".
38.
Công cuộc tỷ võ kén rễ rất khốc liệt, thuộc hạ của cha ta nhanh chóng từ biên ải trở về và thành công tiến vào nhà ta với tư cách là người tham gia kén rễ.
Vào đêm bọn họ vào ở, ta đã bị một người bế khỏi giường.
"Nghe nói cha nàng sắp có một cuộc tỷ võ tuyển con rễ?".
Lâu lắm rồi ta mới bị tên thần kinh này đánh thức, lần này là gọi ta, ta dụi dụi mắt, có chút kinh hỉ: “Ngươi còn sống sao?”.
Hắn càng thêm tức giận: "Nàng muốn ta chớt?".
"Ý của ta không phải như vậy".
Ta rất xấu hổ khi nói rằng ta thực sự có chút nhớ hắn.
Nhưng khi ta nhìn thấy tên này, ta không khỏi nhớ đến Lục Hoàn.
Tại sao ta lại nghĩ về người kia khi ta nhìn thấy người này?? Ta sẽ không phải là nữ tử duy nhất trong thiên hạ phải lòng cùng lúc hai nam nhân đâu nhỉ?
Lòng ta rối rắm vô cùng, tự khinh bỉ chính mình, may mắn mà tên thần kinh này không hỏi ta việc không giế.t hoàng đế, hắn lạnh lùng hỏi ta:
"Những người đó sống ở đây để làm gì?".
Ta vội vàng nói: “Đó là cha ta tìm vị hôn phu tương lai cho ta, tuyệt đối không phải để đối phó với các người đâu”.
Nói xong ta lại muốn tự tát vào miệng của mình hai cái.
Mợ nó! Nói như vậy không phải là giấu đầu lòi đuôi rồi sao?
May mắn thay, hôm nay tên kia phỏng chừng đầu óc lại bị đập vào cánh cửa nào nữa rồi, vì vậy hắn hoàn toàn không nghe thấy ý nghĩa đằng sau những lời nói vô tri nhưng có lúc cũng đúng của ta. Cũng có thể là hắn đột nhiên quá mót (đại tiểu tiện) muốn lập tức đi vệ sinh, không nói một lời trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ.
Ngay khi hắn chuẩn bị ra ngoài, ta đột nhiên thông suốt (*) ra:
(*): Phúc chí tâm linh họa lai thần ám: gặp phúc thì thần sáng gặp tai họa thì thần sắc u ám.
"Đợi một chút!".
"Lục Hoàn... là bị ngươi bắt đi sao?".
Tên này ghé vào bên cửa sổ, lạnh giọng hỏi: "Nàng hỏi hắn để làm gì?".
Ta nói: "Ta có lời muốn nói với hắn".
"Nói cái gì?".
"Hắn nợ ta mấy chục lượng bạc chưa trả, ta phải tìm hắn đòi lại".
Nghe xong, hắn trèo qua tường chui ra ngoài, ta lại hét lên: “Đợi đã!”.
Hắn không quay đầu lại, ta lo lắng hét lên một tràng dài: "Ta không biết ngươi thuộc phe phái, thế lực nào! Nhưng mà Lục Hoàn, hắn kỳ thực rất ngu ngốc, cái gì cũng không biết, nếu các ngươi bắt được hắn, cũng đừng làm tổn thương hắn!".
"Còn có... còn có ngươi cũng cẩn thận một chút. Ví dụ như... nếu như ngươi có thể mang hắn trở về, ngươi muốn thế nào ta cũng đều đáp ứng ngươi".
Ta thực sự lo lắng không biết Lục Hoàn rốt cuộc đã đi đâu.
Mấy ngày nay, sau khi biết Lục Hoàn đã rời đi, ta ăn không ngon ngủ không yên, mỗi đêm nhắm mắt lại đều là tình cảnh hắn đang bị thương nằm gục xuống ở đâu đó.
Ta mơ thấy hắn bị đao chém và bị lửa đốt cháy. Ta mơ thấy lúc hắn mới chín tuổi, một đứa trẻ cô đơn, lẻ loi một mình đi đến khắp nơi trên đất Tây Châu.
Ta còn mơ thấy bóng lưng của hắn sau lần gặp cuối cùng đó.
Lục Hoàn thân hình cao lớn, mặc hôn phục, không chút do dự, trong nháy mắt xoay người rời đi, rơi vào trong ánh lửa phần phật đó.
Mỗi lần ta bừng tỉnh từ trong mộng, cả người đều chảy đầy mồ hôi lạnh.
Ngay cả khi ta yêu thích cả hai nam nhân cùng một lúc, ta cũng sẽ thừa nhận điều đó.
Tên thích khách kia thật lâu sau cũng chưa trả lời ta.
Ngay khi ta nghĩ rằng hắn đứng ngoài lâu quá chắc đã bị trúng gió nằm một đống rồi, thì chợt nghe hắn chậm rãi lên tiếng:
"Nàng thích Lục Hoàn sao".
Ta bối rối nhìn hắn.
Nghe thấy ta không nói chuyện, bóng lưng hắn như đông cứng lại.
Sau đó, hắn xoay người đưa lưng về phía ánh trăng.
Nhìn thẳng vào ta, hắn nhắc lại:
"Nàng thích Lục Hoàn à".
Có lẽ hôm nay tên này ăn hay uống thuốc giả rồi, đầu óc hình như hoạt động không tốt lắm, hỏi đi hỏi lại chỉ một câu.
Ta nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, khi nhìn thấy ánh mắt ngu ngốc của ta, hắn không những không tức giận mà còn lặp lại một lần nữa:
"Nàng vô cùng thích Lục Hoàn, nàng muốn gả cho hắn, nàng không có hắn là không được sao?".
Lúc này, ta rốt cuộc nhịn không được nhắc nhở hắn một câu:
“Cái gì, ngươi nên đi đến đại phu thử xem sao?”.
39.
Lục Hoàn biến mất ba tháng.
Tên thích khách kia cũng rất lâu không còn xuất hiện trong phòng ta nữa.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, ta hỏi tiểu Đào, nếu ta thích hai người cùng lúc, có phải hơi biếи ŧɦái không?
Tiểu Đào dùng loại ánh mắt biếи ŧɦái đó nhìn ta, nhưng trong miệng lại nói:
"Tiểu thư, kỳ thật... dưỡng (nuôi) nam sủng (yêu thích) cũng không phải không được, nhưng ít nhất cũng cần một đoạn thời gian nữa".
Ba tháng này, cha ta cũng ngày càng bận rộn hơn.
Sau khi về nhà, Lệ phi gả cho thanh mai trúc mã của mình, người đã chờ đợi nàng nhiều năm, thỉnh thoảng lại đến thăm ta rồi ngồi tán dóc về chuyện của hoàng đế.
Nàng ấy nói rằng hoàng đế hiện đang rất tốt, hắn thực sự đang hết lòng bảo vệ Thuần phi và sống cuộc sống của mình, nhưng Thuần phi luôn cảm thấy áy náy, có lúc lại buồn bực không vui.
"Ta vốn cho rằng hoàng đế là kẻ ngu ngốc, hiện tại hắn lại thả lão nương ra, về sau lão nương sẽ không mắng hắn nữa".
Sau đó, Lệ phi hỏi ta tiếp theo nên làm gì, ta nói tiếp theo nên ăn cơm.
Nàng vẻ mặt chán ghét: "Ngươi ăn cơm cũng đúng giờ nhỉ, ngươi xem nhìn ngươi gầy thành bộ dạng gì rồi, chuyện gì đã xảy ra vậy?".
Tối hôm đó, sau khi ta đề nghị tên kia đi xem bệnh ở chỗ đại phu, không biết có phải vì lâu rồi không ai quan tâm đến thân thể của hắn hay không mà hắn nhìn có vẻ rất vui.
Hắn còn muốn nói gì đó với ta, nhưng lúc này, một tiếng huýt sao từ bên ngoài truyền đến.
Hắn khẽ thở dài, sau đó nhìn ta nghiêm túc:
"Nàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ đem Lục Hoàn trả lại cho nàng".
Nói xong, hắn rời đi, lúc nhảy ra cửa vẫn còn rất soái khí.
Kết quả, va vào khung cửa sổ, trán bị đập mạnh vào cửa nghe một tiếng "bang" lớn.
Sau đó, ta không bao giờ nghe được tin tức gì từ hai người bọn họ nữa.
Cha ta bảo ta cùng nương ta chuyển đến một thị trấn nhỏ ở ngoại ô kinh thành, ông còn nói gần đây kinh thành sẽ xảy ra chiến sự, nên để ta và nương đợi ở đây.
Ông lại nhìn ta với ánh mắt phức tạp: “Cha biết con đang suy nghĩ gì, nếu có tin tức về Lục Hoàn, cha sẽ lập tức nói cho con biết”.
Ta mỗi ngày đều kêu nương hỏi ta về tung tích của quân địch. Sau đó kích hoạt sự buột miệng của ta.
Rồi thu thập thông tin và gửi cho cha ta.
Nhưng đối với tin tức về Lục Hoàn thì năng lực của ta không thể kích hoạt được.
Nhưng ta luôn tin rằng chàng vẫn còn sống.
Lục Hoàn chắc chắn vẫn còn sống.
Ngày đêm nằm mơ, ta mơ thấy Lục Hoàn đứng giữa rừng hoa đào bay đầy trời, khuôn mặt chàng lúc xa lúc gần, nhưng làm thế nào cũng không nhìn rõ được.
Chàng dường như đã nói điều gì đó với ta, nhưng ta không thể nghe thấy gì cả.
Khi ta bàng hoàng tỉnh dậy, ngoài cửa truyền đến một tin tức.
Đại Thừa thắng rồi.
Trong nước mắt mừng rỡ của nương ta, ta túm lấy tiểu Cố, người đã báo tin vui này: “Lục Hoàn đâu rồi chứ!”.
"… Không biết".
“Đừng đùa nữa đại ca à”. Ta vỗ vai hắn: “Mau bảo Lục Hoàn nhanh ra đây đi”.
"Ta thực sự không biết".
Tiểu Cố nhìn ta, trong ánh mắt mang theo một tia buồn bả:
"Vương gia vốn là ở cùng chúng ta, nhưng cuối cùng ngài lại rơi xuống vách núi, chúng ta tìm rất lâu cũng không tìm được, chỉ tìm được đồ đạc rải rác trên mặt đất, bên cạnh đều là vết máu... đoán chừng, có lẽ đã bị thú hoang ăn mất rồi".
Hắn nói với ta rằng tin tức của ta mỗi lần đều được gửi cho Lục Hoàn, nhưng để không bại lộ hành tung, Lục Hoàn chỉ có thể dặn dò cha ta đừng nói cho ta biết.
Mỗi lần hắn giao nhiệm vụ dựa trên tin tức của ta, hắn sẽ nhìn chằm chằm vào bút tích của ta thật lâu rồi cười một cách ngây ngô.
“Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong ngày của vương gia”. Tiểu Cố nói: “Ta đã ở bên vương gia lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ta thấy vương gia vui vẻ như vậy, và nguyện ý tin tưởng một người như vậy”.
Ta chết lặng nhìn hắn, tiểu Cố còn nói rất nhiều.
Hắn nói lúc đầu Lục Hoàn chính là tên thần kinh kia, hắn nói rằng Lục Hoàn đã bắt đầu thích ta từ lúc đó.
Hắn còn nói rằng sau khi Lục Hoàn đến thăm ta vào đêm đó, chàng đã nghĩ đến việc lấy ta khi mọi chuyện kết thúc.
Ta chỉ thấy miệng hắn mấp máy như hai con sâu to đáng ghét, sao có thể nói nhiều lời như vậy, sao có thể nói những điều tồi tệ như vậy.
Cuối cùng hắn đưa cho ta một miếng ngọc bội.
"Đây là vương gia chuẩn bị cho ngươi, là di vật mẫu phi để lại cho ngài".
"Ta nghĩ, nếu như vương gia ở trên trời có linh thiên, cũng nhất định hy vọng nó lưu lại bên người ngươi".
40.
Hóa ra Lục Hoàn và tên thích khách kia thực sự là cùng một người.
Ta thực sự đã yêu Lục Hoàn bất kể hoàn cảnh ra sao, cho dù ta có biết thân phận của Lục Hoàn hay không.
Ta ôm ngọc bội rồi nằm xuống thật lâu.
Có vẻ như rất nhiều người đã đến gặp ta. Có Lệ phi, hoàng đế, còn có Thuần phi, có rất nhiều người nói với ta rất nhiều chuyện, ta tựa hồ nghe hoàng đế nói, hắn định tìm cơ hội đem Thuần phi trở về ẩn cư, hơn nữa còn nói xin lỗi với ta.
Ta vô tri vô giác.
Ta mỗi đêm đều mơ thấy Lục Hoàn. Trong mộng, chàng vẫn còn sống và tung tăng vui vẻ, hàng đêm sẽ đến gặp ta bên ô cửa sổ, còn mặc một thân hôn phục.
Chàng đỏ mặt nói với ta:
"Động phòng sớm như vậy... nàng thấy có nhanh quá không?".
Lúc đó, ta đang ở trong lòng chàng, nói: "Thật không ngờ chàng lại nhỏ như vậy".
Trong mơ ta nói với hắn: “Không nhanh không nhanh, chỉ cần chàng không nhanh là được”.
Sau khi tỉnh dậy, trước mặt ta chỉ có miếng ngọc bội.
Ngày Lục Hoàn được hạ táng (chôn cất). Ta không đi.
Ta nghe nói mười dặm đường dài đều là bạch man (lụa trắng). Dân chúng cùng nhau khóc than.
Mười mấy năm Lục Hoàn giả vờ phóng đãng, hoang đàng, ai ai cũng đều sỉ vả, một năm sau khi chế.t, rốt cuộc cũng đã chiếm được sự tôn trọng cùng vinh quang mà chàng chưa từng có.
Lệ phi rất tức giận nói với ta: “Những người này thật không biết xấu hổ, người đã c.hết đi mới nhớ đến lòng tốt của người ta”.
Ta lắc đầu nói: “Lục Hoàn sẽ không để tâm đâu”.
Nói xong, lòng ta khẽ động.
Lục Hoàn chàng sẽ quan tâm đến điều gì đây?
Đất nước đã làm tổn thương chàng, vận mệnh cũng không đối tốt với chàng, hay những người vẫn luôn nghị luận về chàng?
Cuối cùng, Lục Hoàn đã tận tâm tận lực cống hiến hết mình cho giang sơn xã tắc, nơi mà trước đây chưa từng trân trọng chàng. Lục Hoàn cũng sẽ để tâm, nhưng chỉ có chàng trơ trọi đứng ở Tây Châu, nhìn vào ngôi mộ nơi mẫu phi của chàng được hạ táng rồi bất lực mà rơi lệ.
Ta lập tức đứng dậy khỏi giường và nói với cha rằng ta muốn mở một xưởng từ thiện.
Cha ta rất vui, ông nghĩ rằng cuối cùng ta đã phấn chấn trở lại, ta có làm gì ông cũng đều nguyện ý sắp xếp cho ta.
Xưởng từ thiện của ta đã sớm mở cửa, những cô nhi mất phụ mẫu, bất kể tình trạng thể chất ra sao, đều có thể sống ở đây.
Lệ phi, Thuần phi còn có tiểu Đào đều tới giúp ta, bọn trẻ đều có thể được chăm sóc tử tế ở đây.
Khi đặt tên, ngay cả hoàng đế cũng đến, hắn nói nên gọi là Viện từ thiện Hoàng gia, nghe vừa hay vừa danh giá.
Ta lắc đầu nói: “Đặt là [Lục Hoàn gia] là được”.
[Lục Hoàn gia] đã nhận nuôi dưỡng hàng trăm đứa trẻ bị bỏ rơi.
Hàng ngày ta đều theo chân bọn trẻ cùng nhau chơi đùa, cùng nhau học tập, có một vài đứa còn gầy hơn ta. Lúc này tiểu Đào sẽ cầm một cây roi đi xuống, hùng hồn nói:
"Ngay cả quý phi ta cũng đã đánh qua! Mau ngoan ngoãn đọc sách cho lão nương nghe, đừng có không biết suy xét phải trái!".
Vào buổi tối, chúng ta cũng sẽ ăn tối cùng nhau.
Đôi khi, nhìn những đứa trẻ này ta lại nhớ đến tuổi thơ của chàng.
Khi ta vui vẻ ăn, ta sẽ nghĩ, nếu Lục Hoàn sáu tuổi có thể ăn những thức ăn ngon và sạch sẽ này thì tuyệt vời biết bao.
Thật tuyệt biết bao!
Mỗi ngày lại trôi qua, cơ thể ta cũng dần tốt hơn trước.
Ta vẽ một bức chân dung của Lục Hoàn và đặt nó ở giữa sảnh nơi treo bảng [Lục Hoàn gia].
Mọi người đều biết rằng đó là phu quân của viện trưởng Tô Tần.
Bọn nhỏ mỗi ngày đều sẽ đến chạm vào bức họa của chàng, sau đó nói một câu: "Lục Hoàn, về nhà thôi".
"Lục Hoàn, về nhà thôi".
Lục Hoàn.
Về nhà thôi.
Hôm nay, ta tan học, từ [Lục Hoàn gia], xuyên qua đình viện, rồi lại đi về sân của mình. Khi đang định mở cửa, một bàn tay đột nhiên vươn ra và kéo ta lại.
Một con dao nhỏ đang kề trên cổ ta.
Như bị sét đánh, ta chết sững tại chỗ.
Một giọng khàn khàn, run rẩy chậm rãi từ phía trên truyền đến.
"Không được nhúc nhích".
"Nếu nàng nhúc nhích, ta sẽ gi.ết nàng".
Một thân hắc y quen thuộc.
Thoang thoảng mùi ngọc lan quen thuộc.
Ta đứng ở nơi đó, nhất thời không dám cử động, ta sợ đây chỉ là mộng tưởng, ta thật sự sợ khi mình động một chút, mộng này liền tỉnh lại.
Trên người chàng vẫn còn mùi má.u, nhưng l*иg ngực lại ấm áp, ta nghe thấy giọng nói khàn khàn nhưng dịu dàng của chàng, gằn từng chữ:
"... Ta không tìm được biện pháp truyền tin, ta đã dành ba tháng để dưỡng thương, một tháng này, ta tránh thoát được ánh mắt của địch nhân, ngược theo ven sông, và cuối cùng thoát khỏi người của bọn chúng, sau đó mới tìm một con ngựa vượt gió mưa phi nhanh về đây".
"Cho tới hôm nay, ta trở về cũng không tính là muộn chứ".
Muộn.
Quá muộn.
Trong những ngày đêm của bốn lần trăng sáng rồi lại mờ này, từng phút từng giây, cũng đều là quá muộn.
Giọng ta cũng run nhè nhẹ, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, nhỏ giọng, nhỏ đến nỗi sợ đánh thức mọi thứ:
"Bằng không, chàng vẫn nên đưa cho thϊếp một con dao đi".
"Để thϊếp nhìn xem đây rốt cuộc là mộng hay là thật".
Vừa dứt lời, người này một tay kéo ta vào trong ngực, râu ria lởm chởm trên cằm xuyên qua ngọn tóc ta, giọng nói khàn khàn quen thuộc đầy tươi cười.
Chàng nói: "Ta sẽ không bao giờ chia xa cũng sẽ không bao giờ dám bỏ lỡ nàng nữa"./.
Hết!