Tuy nói thì nói thế.
Nhưng tôi cũng giống như Tiểu Hắc, cũng hy vọng có thể giải trừ được hôn ước này.
Sự tồn tại của Tiểu Hắc khiến tôi không có nổi một đứa bạn nào, lúc nào đi học về cũng phải trốn trốn tránh tránh.
Bởi vì lúc nào hắn cũng đi theo tôi.
Với cái lý do hoa mỹ là sợ tôi có mệnh hệ gì sẽ ảnh hưởng tới hắn.
Nhưng mà sang năm tôi sẽ vào đại học.
Tôi muốn rời khỏi cái thôn nhỏ này, rất rất muốn.
Nhưng Tiểu Hắc không thể đi, hắn phải ở đây tu luyện và chỉ có thể tu luyện ở đây mà thôi, nếu rời đi tu vi của hắn sẽ mất sạch, phải quay lại làm một con rắn bình thường.
Độc tính không còn mạnh nữa.
Rất nhanh sẽ chết.
“Tiểu Hắc, sang năm tôi muốn ra ngoài, muốn đến thành phố lớn, ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng và vòng quay hình bánh xe - những thứ mà chỉ có trên TV ấy.” Tôi nói với rắn đen đang gác đầu trên vai mình.
“Không được đi! Ngươi mà đi thì ta phải làm sao bây giờ! Ở đây mà chờ chết à?!” Rắn đen giận dữ nói.
“Ông nội từng nói, kể cả khi không giải trừ hôn ước, tôi vẫn có thể đi ra ngoài thôn.”
Chỉ có ngươi không thể rời đi mà thôi.
“Ta không cho ngươi đi! Ngươi mà dám đi, ta sẽ quấn chết ngươi!”
Thân rắn trườn quanh cổ ta, chậm rãi siết chặt.
Hắn uy hϊếp cũng vô dụng.
Tôi nhấp môi, kéo quai đeo cặp chậm rãi bước về phía trước: “Ngươi cứ việc quấn ch ết ta đi, dù ngươi có quấn ch ết thì ta cũng phải ra ngoài, ta không muốn sống cả đời trong cái thôn nhỏ này.”
Một lát sau, động tác quấn lấy tôi của Tiểu Hắc dần thả lỏng, sau đó chậm rãi trườn qua trườn lại trên người tôi, từ đùi, hông đến cánh tay và cổ, một vòng rồi lại một vòng.
Hắn im lặng không nói, hôn ước khiến tôi cảm nhận được cảm xúc của hắn.
Hắn đang khổ sở.
Hắn khổ sở là vì tình cảnh sống chết không rõ của mình.
Không phải khổ sở vì tôi rời đi.
“Ngươi đừng đi, ta hứa sau này ngày nào ta cũng vào núi hái táo cho ngươi.” Con rắn đen trườn trên eo tôi, cùng tôi nằm trên giường.
Tôi nhắm mắt: “Ta không thích ăn táo.”
“Gà rừng, lê núi, thỏ hoang, chuột tre…… cũng không thích à?” Tiểu Hắc hỏi.
Nước miếng trong miệng tôi bắt đầu tiết ra: “Cái này thì muốn.”
Rắn đen cọ đầu vào mặt tôi: “Ta bắt cho ngươi, ngươi đừng đi.”
“Không được, ta muốn đi học đại học.”
Tôi nhìn chằm chằm Tiểu Hắc, ranh mãnh nói: “Dù ta có đi thì ngươi cũng phải bắt cho ta ăn, ta là vợ của ngươi đó!”
Rắn đen trườn xuống khỏi người tôi, tự mình lăn sang phía bên kia giường, bực bội nói: “Ta không có người vợ nào vô tình như ngươi hết!”