Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hắc Tổng Tài Là Lão Công Của Tôi

Chương 9: Người đàn ông đó rốt cuộc là ai?

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Diệp Du Nhiên dùng sức lắc đầu, nhắm mắt lại hét: “Tôi không cố ý làm anh bị thương đâu, thật xin lỗi.”

Cô chỉ muốn đẩy lui anh lại, không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến mức khiến anh chảy máu.

Môi Diệp Du Nhiên khẽ run, cô muốn hỏi về vết thương của anh, nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại, cô lại nuốt xuống những lời hỏi thăm đó.

Cô không biết Nam Cung Tước sẽ trừng phạt cô như thế nào… Diệp Du Nhiên cúi đầu trong lòng lo lắng.

Nam Cung Tước lạnh lùng nhìn cô, giơ tay lên dùng ngón tay cái lau vết máu nơi khóe môi: “Vật nhỏ à, cô chạy không thoát!”

Anh không còn tỏ ra thương xót nữa, mạnh mẽ xé nát bộ quần áo duy nhất còn sót lại trên người Diệp Du Nhiên, cắn mạnh vào da trắng nõn và mềm mại của cô, để lại từng vết đỏ rõ rệt.

“Giao cô cho tôi!” Nam Cung Tước nói ngắn gọn, anh không ngần ngại mò mẫm thân xác cô, mặc kệ Diệp Du Nhiên vẫy đạp và van xin, anh chỉ thuận theo trái tim mình và tiếp tục làm bất cứ điều gì anh muốn…

“Ưm… Á…” Diệp Du Nhiên không khỏi rêи ɾỉ, nhưng thân thể không ngừng run rẩy như lá rơi trước gió.

Giữa hai đùi của cô, cô cảm nhận rất rõ ràng sự thay đổi ở bộ phận nào đó của cơ thể Nam Cung Tước, trong lòng cô sợ hãi... cứ như thế mà trao thân cho Nam Cung Tước sao?

Cho một người đàn ông lạ?

Không... cô thật sự không muốn!

Trong đầu chợt nhói đau, Diệp Du Nhiên đột nhiên trở mình, cuộn người lại để chống lại cơn đau buốt dường như bị côn trùng gặm nhấm đầu dây thần kinh: “A... hứ, đau quá!”

Những hình ảnh trong tâm trí cô lại xuất hiện, lướt qua tâm trí cô từng khung hình như một đoạn phim đang phát lại, tất cả đều cùng một cảnh tượng…

Ánh đèn mờ ảo, giống như ánh sáng từ cửa sổ rọi vào, ánh lưng của người đàn ông áp vào người cô, tay cô đặt trên cơ ngực bụng của người đàn ông đó, vẻ mặt nhàn nhạt vừa có vẻ vui mừng vừa đau đớn.

Cô cố gắng phớt lờ đôi môi và bàn tay đang mò bậy trên cơ thể mình, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông... đó là ai? Người đàn ông không thể nhìn rõ đó là ai?

Tại sao nó lại xuất hiện trong đầu cô vào lúc này? !

Nhưng nó không có tác dụng gì cả, chỉ cần cô nghĩ đến những hình ảnh đó, cơn đau trong đầu sẽ tăng lên!

“Hự... đau quá! Tôi, tôi không chịu được nữa!” Diệp Du Nhiên đau đớn kêu lên, cô đưa tay lên ôm đầu, nếu không phải còn chút ý thức, cô đau đến mực hận không thể dùng một quả đấm vào trán mình.

Nam Cung Tước bất ngờ bị lật đổ bởi sức mạnh bùng phát từ cô, rồi anh tức giận đè lên người phụ nữ, còn chưa kịp làm gì, anh đã nghe thấy âm thanh giọng điệu bị kìm nén của cô rên lên.

Lông mày đen của cô co lại, rõ ràng là anh chưa tới thời khắc mấu chốt, mà cô đã rên lên như thế, liệu cô thể hiện cảm xúc nhanh như vậy có thật sự tốt không?

“Tôi thích âm thanh phát ra cô rên lên…” Nam Cung Tước hừ lạnh, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô.

Hình ảnh trong tâm trí cô trở nên rõ ràng hơn, và cơn đau ập đến thần kinh trở nên mạnh mẽ hơn ...

Đừng, đừng mà!

Cuối cùng, Diệp Du Nhiên không nhịn được hít mắt lại rồi ngất đi!

Người nằm bên dưới đột nhiên không còn giãy giụa, Nam Cung Tước vui vẻ, so với dùng bạo lực anh vẫn thích hai bên tự nguyện hơn.

Tuy nhiên, anh rất nhanh đã phát hiện ra rằng có gì đó sai sai!

Thân thể Diệp Du Nhiên cứng đờ, sắc mặt tái nhợt... Người phụ nữ này lại ngất đi rồi!

“Shit! Thật mất hứng!” Nam Cung Tước thì thầm, đôi mắt u ám và thù địch lướt qua.

Làʍ t̠ìиɦ với anh có tệ như vậy không? Lại sợ đến mức ngất xỉu.

Sự việc chưa từng có này khiến Nam Cung Tước mất hết hứng thú, anh lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi tha cho cô.”

Anh mất cả hứng, du͙© vọиɠ trong anh cũng không để mức ra tay với phụ nữ đang hôn mê, với lại chân tay đều cứng đơ, chút phản ứng cũng không có, như thế này ngược lại khiến anh không hứng nổi.

Sau khi đứng dậy và mặc quần áo xong, Nam Cung Tước rời khỏi phòng ngủ, lệnh cho thím La hai tiếng sau lên xem chừng Diệp Du Nhiên, sau đó quay người đi vào phòng làm việc và tập trung lo công việc.

...

Thời gian lặng lẽ trôi qua, đến buổi tối, thím La lại một lần nữa bước vào căn phòng ngủ có hai màu đen và trắng phối với nhau, thấy người nằm trên giường vẫn còn đang say giấc, dì thở dài định rời đi thì chăn bông đã động đậy.

Diệp Du Nhiên nhắm mắt trên chiếc gối mềm dũi người ra, rồi vươn tay xoa huyệt thái dương, không hiểu sao lại đau đầu kinh khủng.

“Cô gái, cô tỉnh rồi sao? Bây giờ cô có muốn dậy không?”

Một giọng nói cung kính truyền vào tai cô, cô đột nhiên kinh hãi mở mắt ra, bóng dáng của thím La nhảy vào trong mắt cô, những hình ảnh của cô và Nam Cung Tước trước khi cô ngất lại lần nữa tràn vào tâm trí cô.

Nếu cô nhớ không lầm, cô dường như đã hôn mê ngay tại một thời điểm quan trọng?

Nói cách khác, cô vẫn chưa đánh mất thứ quý giá nhất của mình!

Nhận ra điều này, Diệp Du Nhiên cong lên khóe môi vui mừng, rồi nhanh chóng kéo đường cong trên khóe môi xuống. Nếu đúng như vậy, Nam Cung Tước phải rất tức giận, thì tình hình của cô... sẽ không bao giờ tốt lên được.

“Bây giờ tôi sẽ dậy ngay.” Diệp Du Nhiên không dám chậm trễ nữa, vội vàng mở chăn bông ra, vừa nhìn thấy ánh mắt trong veo kinh ngạc của thím La, thì cô sửng sốt, nhanh chóng nói: “Thím La, thím ra ngoài đi!”

Trời! Cô thậm chí còn quên rằng mặc dù cô không mất bất cứ thứ gì, nhưng trên cơ thể cô có đầy vết hôn của Nam Cung Tước.

Diệp Du Nhiên vội vàng thu người lại, vội vàng nhìn thím La nói: “Tôi tự mặc quần áo được, không cần làm phiền thím."

Thím La cười nói: “Vậy được, tôi đặt quần áo ở đây cho cô nhé.”

“Dạ được.” Diệp Du Nhiên gật đầu lia lịa, chỉ mong bà mau chóng rời đi. Cô xấu hổ đến mức không thể chui xuống đất.

May mắn thay, thím La hiểu được suy nghĩ của cô, đem quần áo của cô đặt lên tủ đầu giường, khi bà ấy bước đến cửa, còn quay lại và nói: “Bữa tối đã sẵn sàng, cậu chủ đang đợi cô.”

Trái tim của Diệp Du Nhiên như vỡ òa khi nghe những lời đó, cô không nghĩ rằng Nam Cung Tước đang đợi cô ăn cơm, chờ trừng phạt cô thì đúng hơn.

Nghĩ đến hình phạt mà mình sắp phải đối mặt, cô rất căng thẳng và không muốn tiến xa hơn nữa. Tuy nhiên, thím La chắc chắn sẽ nói với anh rằng cô đã thức dậy, có nghĩa là cô sẽ không thể trốn lâu.

Vả lại, trốn tránh một cách mù quáng không thể giải quyết được vấn đề gì cả!

Biết được điều này, Diệp Du Nhiên đã nắm tay thành nắm đấm, và sau khi cổ vũ tinh thần, cô đứng dậy và mặc quần áo.

Dựa vào cầu thang có khắc hoa văn từ từ bước xuống, Diệp Du Nhiên nhìn thoáng qua Nam Cung Tước đang dựa vào ghế, đối mặt với cô. Khi bắt gặp đôi mắt đen láy của anh, cô không khỏi lạnh sống lưng.

“Anh Nam... Nam Cung Tước.” Diệp Du Nhiên từng bước tiến đến bàn ăn, đứng lặng trước mặt anh, nhưng không biết nói gì nên chỉ có thể nói: “Tôi xin lỗi.”

Nam Cung Tước ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng: “Có ích lợi gì không? Cô muốn một câu xin lỗi bù trừ lại tất cả mọi thứ?”

Diệp Du Nhiên nắm chặt lấy vạt áo, cắn chặt đôi môi hồng hào của cô cho đến khi trắng bệch. Cô cúi đầu, chậm rãi cúi xuống, cúi đầu chín mươi độ: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý xong, xin hãy tha thứ cho tôi."

“Tôi không có nhiều kiên nhẫn chờ cô." Nam Cung Tước lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, điềm đạm nói: "Chính là cô tự tìm đến tôi trước, một triệu cũng đã đưa cho cô. Nếu không làm được, tại sao không…”

“Không!” Diệp Du Nhiên dứt khoát ngắt lời anh trước khi anh thốt ra hình phạt, nói từng chữ: “Tôi, sẽ, cố, nhanh, nhất, chuẩn, bị, tốt!”

Bây giờ cô rất tỉnh táo, và vì điều này, cô hiểu rõ ràng rằng Nam Cung Tước sẽ không chỉ vì lấy lại một triệu mà không so đo tính toán với cô, mà cô cũng không có một triệu để đưa cho anh.

Tiếp tục giao dịch và trao cho anh lần đầu tiên của cô, vì vào lúc này đó là sự lựa chọn duy nhất cô có thể chọn.

Diệp Du Nhiên nhắm mắt lại, cố gắng tiêu hóa cơn đau đang trào dâng điên cuồng trong l*иg ngực.

Rốt cuộc, cô vẫn không thể trốn thoát …
« Chương TrướcChương Tiếp »